SÁU NGƯỜI CHỊ GÁI CỰC PHẨM CỦA TÔI



Một lúc lâu sau, Đường Quốc Trung mới đứng dậy.

Khi tất cả mọi người còn đang trợn tròn mắt, ông ấy nói: "Ông cụ thực sự không sao cả".

Lâm Tuấn Khải cười khẩy nói: "Ông xem! Tôi nói thế nào hả? Nhất định là Lâm Kiều Hân và Trương Minh Vũ..."
Nhưng chưa nói hết, Lâm Tuấn Khải đột nhiên sững sờ.

Không...!không sao?
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Lâm Kiều Hân cũng sững sờ mãi mới ngẩng đầu.

Nhưng không đợi mọi người kịp hoàn hồn, Đường Quốc Trung lại nói tiếp: "Hơn nữa bây giờ mạch của ông cụ vô cùng ổn định, có vẻ như chẳng bao lâu nữa ông cụ sẽ tỉnh lại".


Hít!
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người lập tức hít sâu một hơi lạnh!
Chuyển biến to lớn như vậy khiến bọn không thể nào chấp nhập ngay lập tức được!
Lâm Tuấn Khải cũng đờ người ra! Mắt chữ A mồm chữ O!
Một lúc sau, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Trương Minh Vũ!
Chỉ có Trương Minh Vũ bảo ông cụ không sao!
Bây giờ...!thực sự không sao rồi!
Cái này...!
Lâm Kiều Hân trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, trong ánh mắt là vẻ không thể tin nổi!
Trương Minh Vũ cười ngoác miệng: "Cô xem, tôi bảo không sao mà".

Người nhà họ Lâm trố mắt nhìn nhau, nhưng chẳng biết nên nói gì.

Lý Phượng Cầm cũng cúi gằm mặt xuống.


Lâm Tuấn Khải đần độn lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào..."
Trương Minh Vũ nhíu mày, cười hỏi: "Anh họ, có vẻ như chuyện ông cụ không sao khiến anh thất vọng nhỉ".

Lời vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người lại đổ dồn về phía Lâm Tuấn Khải.

Lâm Tuấn Khải hoảng sợ ngẩng đầu, hốt hoảng nói: "Mày nói nhăng nói cuội gì vậy! Chẳng qua tao...!chẳng qua tao chỉ là quá kinh ngạc nên không kịp phản ứng lại thôi!"
"Thế à?"
Trương Minh Vũ lại hỏi: "Thế tại sao anh cứ luôn mồm nói Lâm Kiều Hân hạ độc vậy?"
Lâm Tuấn Khải lo lắng nói: "Mày...!lời này của mày là có ý gì? Chẳng nhẽ mày...!nghi ngờ tao?"
Trương Minh Vũ lắc đầu: "Không phải nghi ngờ, mà tôi có thể khẳng định chắc chắn là anh".

Lâm Tuấn Khải hoảng rồi!
Lâm Quốc Long đứng bên cũng không nhìn tiếp được nữa, ông ta không nhịn được tức giận hét lớn: "Trương Minh Vũ! Cậu nói cái gì vậy! Bố tôi không trúng độc! Tuấn Khải sao có thể hạ độc được!"
Trương Minh Vũ quay đầu lại, cười nói: "Lần này chỉ là sự cố bất ngờ thôi, huống hồ cháu cũng đâu có bảo là lần này".

Nghe thấy vậy, người nhà họ Lâm lập tức trợn tròn mắt!.


Bình luận

Truyện đang đọc