SÁU NGƯỜI CHỊ GÁI CỰC PHẨM CỦA TÔI

Chương 17: Nhằm vào Lâm Kiều Hân?

“Một người hai người cái gì? Cô mau sắp xếp nhân viên phục vụ nghe lén bọn họ nói chuyện cho tôi đi! Chuyện này rất quan trọng!”


Trương Minh Vũ không hề hay biết nữ thư ký đang nói cái gì, đành phải vội vàng lên tiếng.


Nghe lén… bọn họ nói chuyện?


Một lúc lâu sau, nữ thư ký mới nhận ra dường như mình hiểu lầm anh rồi…


“Anh Minh Vũ, anh… muốn sắp xếp nhân viên phục vụ đi nghe lén hả?”, nữ thư ký hỏi lại, cảm thấy rất kỳ quái.


Anh gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Đúng rồi! Cô có thể nhanh lên được không, chậm thêm nữa bọn họ nói xong mất rồi!”


“À… à được, tôi đi ngay đây!”


Bấy giờ nữ thư ký mới kịp phản ứng lại, vẻ mặt tràn đầy lúng túng.


Sau đó, cô ấy rảo bước chạy biến ra khỏi phòng họp.



Trương Minh Vũ lập tức theo sau, đi thang máy xuống sảnh lớn tầng một.


Nữ thư ký có địa vị khá cao trong khách sạn.


Cô ấy gọi thẳng mấy nhân viên phục vụ đáng tin cậy vào một phòng Vip, xếp hàng thẳng tắp.


Đến khi Trương Minh Vũ đi vào, tất cả đều ngẩng đầu lên.


“Anh Minh Vũ cần gì cứ dặn dò”, gương mặt nữ thư ký vẫn hơi ửng hồng. Cô ấy cung kính nói.


Anh cũng không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề: “Lát nữa mấy người tranh thủ lúc mang đồ ăn vào lén nghe xem bọn họ đang nói cái gì. Mỗi lần mang ít thôi, đổi thành mang nhiều lần!”


“Bình thường thế nào thì lần này cũng như thế, tuyệt đối không được để lộ, biết chưa?”


Mấy nữ nhân viên phục vụ vội vàng cung kính vâng dạ.


Nữ thư ký chỉ huy bọn họ lần lượt đi ra khỏi phòng.


Trương Minh Vũ ngồi lại bên trong, lòng thầm lo lắng.


Nữ thư ký đứng ngay sau lưng anh, ánh mắt vẫn tràn ngập sự xấu hổ.


Chẳng mấy chốc, nhân viên phục vụ đầu tiên đã trở lại.


“Thưa anh Minh Vũ, hình như anh Lý đang dạy dỗ anh Lâm. Tôi nghe thấy họ nói gì mà bởi vì chuyện lần trước…”


Trương Minh Vũ khẽ gật đầu, trong lòng vô cùng nghi hoặc.





Chuyện gì?


“Thưa anh, anh Lâm nói đã nghĩ ra một biện pháp mới. Sau khi tôi đi vào bọn họ không nói gì nữa”.





“Thưa anh Minh Vũ, bọn họ nói muốn tìm cách hẹn gặp một cô gái tên là Lâm Kiều Hân”.





“Thưa anh Minh Vũ, bọn họ nhắc tới thuốc gì đó…”





Cuối cùng, toàn bộ các món ăn đều được mang lên hết, nhân viên phục vụ cũng hết cớ để đi vào.


Trương Minh Vũ nổi giận đùng đùng.


Anh không ngờ Lâm Tuấn Khải lại cùng một giuộc với Lý Tuấn Nhất.


Dựa theo những gì họ vừa nghe lỏm được, anh dám chắc Lý Tuấn Nhất vẫn chưa hết ý đồ với Lâm Kiều Hân, lại muốn hẹn gặp cô lần nữa.


Thế nhưng hẹn vào lúc nào?


Trương Minh Vũ cau mày, nội tâm trở nên hỗn loạn.


Cuối cùng anh vẫn quyết định phải trông chừng Lâm Kiều Hân trước đã, không thể để cô đi ra ngoài một mình!


Anh im lặng hồi lâu rồi gọi cho cô một cú điện thoại.


“Tít…”


Chuông điện thoại vừa reo một tiếng đã bị cúp máy.


Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn điện thoại, gọi thêm lần nữa vẫn bị cô dập máy.


Con mẹ nó sốt ruột quá!


Anh thở dài một tiếng, cuối cùng đành phải gọi điện thoại cho Tô Mang.


Đối phương nhanh chóng nhấc máy.


Chị gái vẫn đáng tin nhất!


“Em trai hả? Mới không gặp một lúc đã nhớ chị rồi à?”


“Chị phải tham gia một cuộc họp, đến tối mới về chơi với em được”.


Trong điện thoại vang lên giọng nói lười biếng của Tô Mang.


Trương Minh Vũ lúng túng nói: “Chị đang ngủ đấy à?”


Cô ấy đáp: “Đúng rồi, chị đang trên đường đây. Phải nghỉ ngơi một lát, không thì không tỉnh táo được”.


“À… chị ba, em muốn nhờ chị giúp một việc. Chị có thể xác định được vị trí hiện tại của Lâm Kiều Hân được không?”


Trương Minh Vũ vội mở lời.


“Lâm Kiều Hân?”


Tô Mang sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng lại: “Em đang nói tới cô vợ nhỏ của em hả? Thì ra là vì cô ấy, chị còn tưởng là em nhớ chị chứ”.


Dường như trong giọng nói của cô ấy còn mang sự ghen tỵ…


Trương Minh Vũ lại càng ngượng ngùng. Anh há miệng một lúc cũng không biết nên nói gì cho phải.


“Được rồi, lát nữa sẽ có người liên lạc với em sau. Chị nghỉ ngơi đã”.


Ngay sau đó, giọng nói buồn bực của Tô Mang vang lên.


Dứt lời, cô ấy dứt khoát cúp máy.


Trương Minh Vũ ngớ người, không hiểu sao có cảm giác như… Tô Mang đang giận thì phải?


Nhưng anh cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao quan hệ giữa hai người họ vẫn vững bền lắm.


Anh đặt điện thoại xuống, lẳng lặng chờ đợi.


Nhân viên phục vụ nói Lâm Tuấn Khải và Lý Tuấn Nhất đã rời đi, trông có vẻ rất vội vàng.


Trương Minh Vũ lại càng thêm lo lắng.


Năm phút sau, chuông điện thoại reo vang.


Anh lập tức ấn nút nghe.


Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói lạnh lẽo: “Chào cậu Minh Vũ, mời cậu đi ra cổng khách sạn”.


Anh sững sờ một lúc.


Cổng khách sạn?


Sau đó, anh đứng bật dậy đi ra ngoài cổng.


Vừa ra khỏi đã thấy một chiếc Mercesdes màu đen đỗ ở bên ngoài, cạnh đó còn có một người đàn ông mặc vest đứng đợi sẵn.


Đối phương đeo kính đen trông rất lạnh lùng.


Tất nhiên người vừa gọi cho anh chính là anh ta.


Người đàn ông đó nhanh chóng mở cửa xe. Trương Minh Vũ ngơ ngác ngồi vào trong.


Anh ta ngồi vào ghế lái, cung kính nói: “Chào cậu Minh Vũ, tôi tên là Long Tam, được chủ tịch Tô phái tới bảo vệ cậu”.


Bảo vệ… mình?


Trương Minh Vũ cảm thấy mờ mịt.


Không phải chỉ đi tìm Lâm Kiều Hân thôi à? Sao còn phải bảo vệ cả anh nữa?


Long Tam tiếp tục nói: “Vừa tra ra được cô Lâm đang ở trong trung tâm thương mại Thiên Hải. Bây giờ chúng ta qua đó luôn không?”


Trương Minh Vũ giật mình kinh ngạc.


Tìm được nhanh vậy sao?


“Qua… qua đó đi”.


Anh lắp bắp nói, không thể tưởng tưởng nổi đây là loại năng lực gì.


Chiếc xe nổ máy lao thẳng về phía trung tâm thương mại Thiên Hải.


Mười phút sau, xe đỗ lại ngay trước cổng Thiên Hải.


“Cô ấy ở trong đó à?”, Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi.


Long Tam gật đầu đáp: “Cậu cứ đi vào đi. Có chuyện gì tôi sẽ lập tức xuất hiện”.


“Được…”


Anh đáp lại một câu rồi mới mở cửa bước xuống.


Người xung quanh đông nghìn nghịt, đi qua đi lại không ngớt.


Anh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn cất bước đi vào trung tâm thương mại Thiên Hải.


Đây là nơi ăn chơi của mấy người giàu có. Quần áo trên người Trương Minh Vũ rõ ràng rất khác biệt.


Thoáng chốc có không ít ánh mắt khác lạ đổ dồn về phía anh.


Anh thấy hơi… ngại.

Bình luận

Truyện đang đọc