SÁU NGƯỜI CHỊ GÁI CỰC PHẨM CỦA TÔI

Chương 3

Đến khi ngẩng đầu lên, anh chợt phát hiện mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt lên người mình.

Trương Minh Vũ cười khổ một tiếng.

Lý Phượng Cầm thích lái xe sang để khoe khoang nhưng lại không có bằng lái nên không dám báo công an.

Nhà họ Lâm giáo dục rất nghiêm khắc, không thể để họ biết được chuyện này.

Vì vậy, bắt Trương Minh Vũ chịu tội mới là lựa chọn tốt nhất.

“Ranh con, mày nói đi. Muốn xử lý thế nào? Công khai hay giải quyết riêng?”, gã trọc cầm đầu tiến thêm hai bước, lạnh giọng quát.

Toàn thân gã cơ bắp cuồn cuộn, hình xăm ghê rợn trên người lại càng tăng thêm sức uy hiếp.

Trương Minh Vũ ngó lơ gã, cất bước đi thẳng tới chỗ giữa hai chiếc xe.

Rất rõ ràng, Lý Phượng Cầm tông vào đuôi xe nhà người ta.

Nhưng mà…

Tuyến đường ở vòng xuyến ngược chiều kim đồng hồ. Hai chiếc xe đều đi làn xe trong cùng, xe của Lý Phượng Cầm ở phía sau.

Nhưng xe của gã trọc vẫn đang nằm ở ngoài đường vạch kẻ màu trắng.

Trương Minh Vũ thầm thở phào một hơi, nhếch miệng cười đáp: “Anh đi sai đường nên mới tông vào nhau đấy chứ. Nếu báo công an thì trách nhiệm cũng phải thuộc về anh”.

“Anh muốn giải quyết công khai hay giải quyết riêng?”

Trương Minh Vũ biết Lý Phượng Cầm hoảng sợ vốn chẳng hề chú ý tới chuyện này.

Nhưng gã đầu trọc lại cười lạnh một tiếng: “Thế hả? Sao tao không thấy như vậy nhỉ?”

Trương Minh Vũ nhấc tay chỉ: “Anh xem…”

Nào ngờ chưa kịp nói ra lời, tiếng xe nổ máy đã réo vang ầm ĩ!

Anh giật nảy mình, phát hiện có một gã đã trèo lên ghế lái không biết từ lúc nào!

Anh trơ mắt nhìn gã ta lái xe đi qua vạch kẻ!

Sau đó xuống xe, tắt máy, trở về vị trí của mình.

Chuyện này…

Trương Minh Vũ vội nhìn quanh một lượt, nhận ra nơi đây chẳng có lấy một chiếc camera giám sát!

Gã trọc cười lạnh nói tiếp: “Ranh con, mày chưa nghe thấy tên của bọn tao à? Hôm nay đụng phải bọn tao là số mày đen thôI!”

“Trả một trăm nghìn đây, chuyện hôm nay coi như xí xoá”.

Dứt lời, bốn gã đàn ông ở phía sau cũng nhao nhao tiến tới, giơ cánh tay to khoẻ ra khoe.

Ai nấy đều trưng vẻ mặt hung ác!

Trương Minh Vũ ngơ ngác đứng nhìn.

Mẹ nó đây rõ ràng là đám chuyên gia ăn vạ!

Anh cau mày, cơn giận lại càng tăng thêm, lạnh lùng nói: “Các anh làm vậy là phạm pháp! Tôi sẽ không đưa tiền cho các anh đâu!”

Gã trọc nhướng mày hỏi ngược lại: “Phạm pháp hả? Ha ha ha! Ở đây tao chính là pháp luật!”

“Không trả tiền chứ gì? Đơn giản!”

“Để xe với một cánh tay lại, tao sẽ cho tha chuyện hôm nay”.

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bối rối. Cách duy nhất trước mắt cũng chỉ có báo công an thôi!

Bình luận

Truyện đang đọc