Mấy người Lâm Quốc Phong tươi cười nhìn bọn họ.
Lý Phượng Cầm lại càng cười không khép lại miệng được.
Trong mắt tất cả mọi người, bọn họ chính là một đôi trai tài gái sắc trời sinh.
Trong lòng Dịch Thanh Tùng cũng phấn khởi lạ thường như đã nhìn thấy cảnh tượng mình có được Lâm Kiều Hân về tay!
Nhưng ngay khi hắn ta đang thầm mở cờ trong bụng, giọng nói lạnh lùng của Trương Minh Vũ lại vang lên: “Anh Dịch mời vị thần y này tới đấy hả?”
Câu nói này cắt ngang dòng suy tư của mọi người.
Dịch Thanh Tùng cau mày, vô thức thấy chột dạ.
Nhưng hắn ta lại nghĩ người mời thần y tới không thể là Trương Minh Vũ được, quan trọng là… người nhà họ Lâm tin người mời thần y tới là hắn ta.
Nghĩ vậy, hắn ta yên tâm hơn hẳn, cười lạnh nói: “Anh Trương như vậy là không được đấy nhé.
Tôi còn đang định nói giúp anh đấy, sao lại trả đũa tôi?”
“Nếu tôi không phải người mời thần y tới… lẽ nào là anh?”
Trương Minh Vũ lạnh giọng cười đáp: “Không sai, đúng là tôi mời thần y tới đấy”.
Lâm Kiều Hân nhíu mày, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.
Lý Phượng Cầm không chút do dự quát ầm lên: “Trương Minh Vũ, ở đây không đến lượt mày mở mồm! Sao còn ở đây làm mất mặt bọn tao?”
“Mày không biết bản thân mày là loại người gì à? Loại ăn hại như mày đến cả tư cách liếm giày cho thần y còn chẳng có mà dám mạnh miệng nói mình mời được thần y sao?”
“Tao nhổ vào!”
“Mau cút đi cho tao!”
Dứt lời, vẻ mặt bà ta tràn đầy ghét bỏ, trông như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Đám người nhà họ Lâm cũng tỏ vẻ tức giận.
Mặc dù bọn họ đều không ngó ngàng gì tới Trương Minh Vũ nhưng không ai ngờ rằng anh lại không biết xấu hổ tới mức này!
Trương Minh Vũ nheo mắt lại, lửa giận trong lòng chực trào ra.
Cảm giác uất ức này… thực sự rất đau đớn!
Ngay khi anh đang đứng sững sờ, chuông điện thoại bất chợt reo lên.
Anh mở điện thoại ra xem, thấy người gọi tới là Liễu Thanh Duyệt.
Anh cau mày, nghĩ lại chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, nội tâm bỗng có dự cảm chẳng lành.
Anh vội vàng nhấc máy hỏi: “Alo, sao thế?”
Giọng nói gợi cảm của Liễu Thanh Duyệt tức thì vang lên: “Em đang ở đâu đấy?”
Nghe thấy giọng điệu cô ấy không hề gấp gáp, anh mới thở phào nhẹ nhõm đáp lại: “Em đang ở nhà…”
Vừa nói xong, anh đã thấy hối hận.
Giọng nói chanh chua của Lý Phượng Cầm lập tức vang lên: “Mày đang ở nhà ai? Đâu là nhà của mày! Bây giờ mày đã không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Lâm bọn tao nữa! Đừng có gọi điện ở nhà bọn tao!”
“Mau thu dọn đồ đạc cút ra ngoài đi! Cứ nhìn thấy mày là tao lại ngứa mắt!”
Đến cả Lâm Kiều Hân đang đứng bên cạnh nghe thấy những lời này cũng không nhịn được cau mày thật chặt..