SÁU NGƯỜI CHỊ GÁI CỰC PHẨM CỦA TÔI



Long Tam đi rồi.

Anh lê cơ thể rệu rã đi vào trong biệt thự, gắng sức tắm nước nóng.

Đến khi nhìn vào gương, anh mới phát hiện toàn thân mình tím bầm…
Một lúc sau, anh mới về đến phòng ngủ.

Vừa chui vào chăn, anh đã nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

Sáng sớm ngày hôm sau, anh mơ màng mở mắt ra.

Nhìn ra ngoài cửa, sắc trời đã sáng tỏ.

Anh mơ hồ muốn ngồi dậy, nào ngờ vừa mới cử động đã đau nhức khắp mình mẩy.

Hự!
Anh hít một hơi khí lạnh, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn.

Đến khi ngẩng đầu lên lại giật mình phát hiện có người đang ngồi trước giường mình.

“Ôi mẹ ơi!”
Trương Minh Vũ kinh hoàng hét ầm lên, cả người bật dậy khỏi giường!
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai: “Không dám nhận đâu”.


Sau khi nghe rõ người nói là ai, anh bất đắc dĩ giật giật khoé miệng.

Cơn đau trên người lại ập đến lần nữa.

Long Tam lên tiếng: “Lý Tuấn Nhất tìm tới rồi, có liên quan đến nhà họ Lâm”.

Anh dừng lại động tác vặn người, hoài nghi hỏi: “Đến từ lúc nào?”
“Một tiếng trước”.

Trương Minh Vũ: …
“Bảo anh ta vào đi”.

Cửa vừa mở ra, Lý Tuấn Nhất liền tươi cười bước vào, cúi gập người xuống.

Anh dựa lưng vào tường, gian nan hỏi: “Nhà họ Lâm làm sao?”
Hắn cung kính đáp: “Thưa cậu Trương, Lâm Tuấn Khải đã tới tìm tôi”.

“Nói đi”.

Anh lạnh lùng ra lệnh.

Hắn vội vàng báo cáo: “Lâm Tuấn Khải tới tìm tôi để vay tiền, còn bảo tôi hẹn vợ cậu ra gặp mặt”.


“Vay tiền?”
Trương Minh Vũ nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Vay tiền anh làm gì?”
Lý Tuấn Nhất khoe khoang: “Tôi đã dò hỏi được, Lâm Tuấn Khải tìm được người bán thuốc độc rồi!”
“Anh ta muốn tôi hẹn vợ cậu ra ngoài, lấy cớ tới thăm ông cụ Lâm để đổ tội hạ độc cho vợ cậu lần nữa”.

Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên lạnh lẽo.

Lâm Tuấn Khải đúng là chết cũng không chừa!
Anh chìm vào suy tư.

Dù thế nào thì lần này anh cũng phải lột mặt nạ của anh ta ra.

Hai mắt anh chợt loé lên, lập tức thì thầm vào tai Lý Tuấn Nhất.

Sau đó, anh ta nhìn anh, hai mắt sáng rực nói: “Tôi hiểu rồi, tôi đi làm ngay đây!”
Dứt lời, anh ta lập tức rời khỏi căn phòng.

Trương Minh Vũ chậm rãi nở một nụ cười lạnh lẽo.

Lần này Lâm Tuấn Khải chạy đâu cho thoát!
Đột nhiên chuông điện thoại của anh reo lên.

Một số lạ gọi tới.

Trương Minh Vũ nhíu mày nghe máy.

Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nữ: “Chào anh Trương, xin hỏi anh có rảnh không? Có một cô bé tìm tới khách sạn của chúng ta, nói rõ muốn gặp anh…”
Nghe thấy vậy, anh sững sờ.

Một cô bé?.


Bình luận

Truyện đang đọc