Lâm Diểu nhíu mày tức giận nói: “Từ khi nào tới lượt anh cấm đoán tôi? Anh muốn kéo cả tôi đi chịu chết hả?”
Nói xong, cô ta lại giãy giụa thoát khỏi tay anh.
Nhưng Trương Minh Vũ vẫn không chịu buông tay. Cô ta có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
“Buông tay ra! Anh mau buông tay ra cho tôi! Nhất định tôi sẽ mách chị chuyện này!”, Lâm Diểu giận dữ gào thét, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Anh chỉ thờ ơ.
Cô gái tóc xanh ghét bỏ nói: “Này Lâm Diểu, cậu đừng giãy giụa nữa. Hôm nay cậu đủ mất mặt lắm rồi đấy!”
“Hôm đó chúng tôi cứ nghĩ bạn cậu giỏi giang lắm, bây giờ xem ra cũng chỉ là một thằng nhà quê kém cỏi. Chẳng qua ăn may cứu được người có máu mặt thôi”.
“Anh không cần nhúng tay vào chuyện hôm nay nữa. Tôi cố gắng một chút cũng kiếm được ba trăm nghìn”.
Dứt lời, cô ta nhếch mép cười lạnh.
Đám con gái đằng sau cô ta cũng tỏ vẻ chế giễu.
Lâm Diểu sững sờ.
Lúc trước bọn họ muốn lấy lòng cô ta đâu có ăn nói như vậy!
Cũng chính vì thấy bọn họ chân thành, cô ta mới nói cho họ biết chuyện Trương Minh Vũ cứu được người có địa vị cao.
Nào ngờ…
Lâm Diểu nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt căm hận quét tới Trương Minh Vũ và cô gái tóc xanh.
Anh cười lạnh hỏi: “Bây giờ hiểu ra chưa?”
Cô ta lập tức đáp trả: “Tôi hiểu cái gì? Tôi chỉ biết là tại anh nên hôm nay tôi mới mất mặt như vậy! Anh không có năng lực thì còn mò tới đây làm gì?”
“Bây giờ thì hay rồi, tại anh mà tôi mất sạch mặt mũi, tôi cũng không thoát khỏi đây được! Anh muốn hại chết tôi đấy à?”
“Anh mau buông tôi ra. Tôi phải gọi điện cho chị!”
Ánh mắt của Trương Minh Vũ lạnh đi, nhưng anh vẫn không hề có ý định động đậy.
Giám đốc mất kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Xem ra hai cô cậu khăng khăng muốn quỵt nợ bỏ chạy nhỉ? Được thôi, thế này thì không trách chúng tôi được đâu nhé”.
“Mau bắt bọn họ lại! Đợi gọi công an đến xử lý!”
Ông ta vừa dứt lời, hơn chục nhân viên nam đang bao vây xung quanh tức thì xắn tay áo xông về phía Trương Minh Vũ và Lâm Diểu.
Lâm Diểu sợ ngây người, quên cả bấm điện thoại, lòng chìm vào tuyệt vọng.
Mấy cô gái bên phe cô nàng tóc xanh khoanh tay đứng nhìn trò hay, vẻ mặt trào phúng.
Ánh mắt giám đốc chợt loé lên. Kết quả hiện giờ khiến ông ta rất hài lòng, đương nhiên không thể cho hai người họ đi được.
Ranh con, tự mày đâm đầu vào chỗ chết thôi!
Thoắt cái, có nhân viên đã tới trước mặt Trương Minh Vũ.
Nhưng không một ai chú ý tới có một bóng người cao lớn vừa bước xuống khỏi chiếc Mercedes màu đen đỗ ở bên đường đang chầm chậm bước tới.
Lâm Diểu cắn chặt răng, nỗi thù hận đối với Trương Minh Vũ càng thêm mãnh liệt!
Lúc này trong lòng cô ta chỉ toàn là sợ hãi!
Mấy người bên phe cô gái tóc xanh lớn tiếng cười nhạo, ánh mắt miệt thị nhìn bọn họ.
Nhưng ngay sau đó, Long Tam đã xuất hiện ở sau lưng đám nhân viên.
Anh ta tóm lấy hai gã nhân viên đang định ra đòn ném ra xa!
“Á!”
Tiếng rống thảm thiết vang lên khiến tất cả mọi người đang có mặt đều giật nảy mình.
Mọi người vô thức nhìn ra đằng sau đám nhân viên, ai cũng… đứng chết trân!
Bởi vì họ nhìn thấy Long Tam lần lượt quăng đám nhân viên ra ngoài, động tác nhẹ nhàng như chơi đùa. Cả đám nhân viên đều ngã lăn ra đất!
Đến khi bọn họ quay người lại, thứ chờ đợi họ chính là nắm đấm to lớn của Long Tam!
Há!
Tiếng hít khí lạnh liên tiếp vang lên.
Đám nhân viên giật mình kinh hãi, nhưng chưa kịp phản ứng lại đã ăn trọn một cú đấm của Long Tam vào mặt!
Mỗi bạn nhỏ một đấm!
Tiếng đánh đập trầm đục vang lên xen lẫn tiếng kêu gào thảm thiết. Hơn chục người ban đầu đã giảm đi đáng kể!
Cho dù về sau bọn họ đã kịp lấy lại tinh thần nhưng không một ai thoát khỏi nắm đấm cứng như sắt thép của Long Tam!
Giám đốc chết lặng, mấy người cô gái tóc xanh sững sờ tại chỗ!
Đến cả Lâm Diểu cũng ngơ ngác đứng cạnh Trương Minh Vũ, ánh mắt tràn đầy mờ mịt và… hoang mang!