SAU TRỌNG SINH TA ĐEM PHU QUÂN SỦNG TẬN TRỜI

Ngày hôm sau, chính là ngày Phó Sùng và Phó Dật Lãng nghỉ ngơi.

Đại ca đang ở tiền viện cùng Lý Dung ngắm hoa, đột nhiên gã sai vặt trong phòng vội vàng chạy tới, mùa không nóng nhưng lại làm hắn sững sờ toát mồ hôi hột.

Phó Dật Lãng cau mày trách cứ nói: “Hoảng hốt như vậy, xảy ra chuyện gì?”

“Công tử, có khách đến.”

Gã sai vặt dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, trong lòng còn sợ hãi. Vị kia có khí tức mạnh mẽ đè ép hắn không thở nổi, hắn chưa từng thấy qua người như vậy, cũng không biết là nhân vật gì.

“Ai đến đây?”

Phó Sùng chỉnh đốn y bào, đi ra.

“Lão gia, ngoài cửa có một vị công tử, họ Lục.”

Họ Lục?

Phó Sùng trầm ngâm một lát, cất giọng nói: “Mời người vào.”

Phó Dật Lãng và Lý Dung bốn mắt đối diện nhau, hắn nhìn thấy đôi mắt trong suốt của ái thê tràn đầy khó hiểu, ý vị thâm trường nói: “Con mồi của tứ muội chúng ta đã tới.”

“Phó bá phụ.”

Nam tử trong sảnh khí vũ hiên ngang, một thân trường bào huyền sắc, bên hông đeo đai ngọc, giờ phút này lẳng lặng đứng ở đó, trong mắt thâm trầm cùng thong dong làm nổi bật khí chất trầm tĩnh nội liễm quanh người hắn.

Phó Dật Lãng nhíu mày, hắn ngồi ở một bên hứng thú nhìn, Lục tướng quân hôm nay hành lễ của vãn bối, xưng hô với phụ thân hắn cũng có chút ý tứ.

Phó Sùng lộ ra cảm khái, đáy mắt hàm chứa ý cười tán thưởng nói: “Nhiều năm không gặp, công tử thật sự khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, lão phu cảm thấy vô cùng vui mừng, mau ngồi.”

Lục Tu Lương đi tới một bên ngồi xuống, vừa ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt đối diện đánh giá của nam tử, hắn khẽ gật đầu.

Tỳ nữ bưng trà lên, là Bích Loa Xuân thượng hạng, màu sắc màu xanh biếc, vô cùng mê người.

“Nếu không có bá phụ năm đó giới thiệu, Tu Lương cũng sẽ không có hôm nay.”

Phó Sùng lại không lấy làm như vậy, “Ngươi vốn không phải vật trong ao, không cần tự coi thường mình, mặc dù không có ta thì ngươi cũng có thể nổi bật.”

“Người quá khen ngợi.”

Phó Dật Lãng nhìn một già một trẻ ngươi tới ta nịnh hót lẫn nhau, gọi gã sai vặt, thấp giọng phân phó: “Đi gọi phu nhân cùng cô nương.”



“Chữ của cô nương ngày càng tốt hơn!”

Lưu Nguyệt đứng ở bên cạnh bàn, đối với chữ Nguyệt Linh tán thưởng không thôi.

A Niệm không nhịn được trợn trắng mắt: “Ngươi thật là biết nịnh, ngươi hiểu không?”

“Nô tỳ hiểu, đi theo bên cạnh cô nương lâu như vậy, nô tỳ cũng có mắt nhìn.”

Lưu Nguyệt giúp Phó Nguyệt Linh mài mực, lè lưỡi với A Niệm.

Hành vân lưu thủy, nét bút bay như khói.

Chữ này không giống chữ nữ nhi khuê các bình thường có thể viết ra, thiếu đi chút tú nhã nhu nhược, lại có thêm phần sắc bén cùng khí thế bàng bạc.

Chỉ có một chút không đủ, chính là lực đạo không đủ.

Phó Nguyệt Linh xoa xoa cổ tay đau nhức, nàng thở dài.

Khí lực của nàng quá nhỏ, chỉ có thể học được ba phần giống người nọ.

Chữ của nàng hóa ra cũng không phải sắc bén bá đạo như vậy, chỉ vì hai năm ở chung với Lục Tu Lương nên nàng đã nhiều lần khen ngợi hắn không dứt miệng, sau đó hắn liền nắm tay nàng, dạy nàng viết như vậy.

Sau khi sống lại không còn ai từ sau lưng ôm nàng viết chữ như thế, nàng tự viết cũng chỉ có thể học được một chút, vẽ hổ theo mèo mà thôi.

Thôi ma ma bưng điểm tâm vừa làm xong trong bếp nhỏ đi vào, vừa đi vừa nói: “Cô nương, đại công tử mời ngài đi đến tiền sảnh một chuyến, nói là có khách đến thăm.”

Đại Lương dân phong cởi mở, không có chuyện nữ tử thấy khách trong nhà thì không nói chuyện với nam nhân bên ngoài, bởi vậy hành động lần này của đại ca cũng không có gì lạ.

Nguyệt Linh cũng không ngẩng đầu lên, “Biết khách là ai không?”

“Không nói, chỉ biết là một vị công tử trẻ tuổi.”

Điều này thật sự kỳ lạ.

Nếu nàng không biết vậy thì đại ca sẽ không đến gọi nàng. Nhưng nếu là nàng quen biết, gã sai vặt kia hẳn là cũng rất quen thuộc mới đúng, không nên trả lời không biết tên.

Chẳng lẽ…

“Ôi! cô nương!”

Đầu bút hung hăng dừng lại, một mảnh mực lập tức nhuộm ra.

Nguyệt Linh như không phát giác, tim đập càng ngày càng nhanh, nàng ngây ngốc đứng ở nơi đó xuất thần.

A Niệm cau mày, “Cô nương?”

Nguyệt Linh cắn chặt môi dưới, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, “A Niệm, đi lấy cái váy mới làm kia ra, thay y phục cho ta.”

A Niệm bừng tỉnh đại ngộ, nàng ấy cười đáp ứng, chỉ để lại Lưu Nguyệt cùng Thôi ma ma hai mặt nhìn nhau, không biết vì sao.

Nhẹ nhàng di chuyển thướt tha vô cùng, chưa vào tiền sảnh đã nghe được tiếng nói chuyện náo nhiệt bên trong.

“Lục công tử tuổi tác ra sao? Ngươi đã kết hôn chưa? Có người thân nào khác trong nhà không?”

“Xin lỗi, Lục công tử, phu nhân ta nghĩ sao nói vậy, ngươi đừng để ở trong lòng. Chỉ vì trong nhà còn có một nữ nhi khuê phòng, nàng nhìn thấy công tử trẻ tuổi đều phải tìm hiểu một phen.”

Nguyệt Linh vừa đúng lúc đẩy cửa tiến vào, người trong phòng nhao nhao nhìn về phía nàng, trong này có một đạo tầm mắt nóng rực nhất, khiến nàng như mất đi lễ nghi đúng mực.

“Cha, nương.”

Nguyệt Linh cúi đầu thuận mắt, bên cạnh chính là người nàng ngày đêm nhớ thương, đi tới nơi nào thì trong mắt cũng là thân ảnh của hắn, không xua tan được.

Thẩm thị cười giới thiệu: “Lục công tử, vị này là tiểu nữ Nguyệt Linh, các ngươi chắc là đã gặp qua?”

Lục Tu Lương đứng lên chắp tay với nàng rồi thấp giọng nói: “Phó cô nương.”

Âm thanh trầm thấp và từ tính, quen thuộc đến nỗi nàng nghe cũng muốn khóc.

Nguyệt Linh nghiêng người hướng về phía hắn, hai gò má ửng đỏ, hướng hắn phúc thân, “Tướng quân, lại gặp mặt.”

Thẩm thị vui vẻ nở nụ cười, nàng nhìn bóng dáng hai người đứng chung một chỗ, càng nhìn càng cảm thấy xứng đôi, quả thực là duyên trời tác hợp!

Nguyệt Linh xoay người ngồi xuống bên cạnh Phó Dật Lãng, người đối diện còn chuyên chú nhìn nàng, tầm mắt hai người chạm vào nhau. Bất giác nhìn nhau trong chốc lát, trước mắt bao người, nàng thật sự cảm thấy mặt mình nóng lên, lúc ấy mới dời ánh mắt.

Phó Dật Lãng ho nhẹ một tiếng, lúc này Lục Tu Lương mới thu hồi tầm mắt.

Hắn quay đầu nhìn về phía Thẩm thị, từ từ nói: “Tại hạ năm nay hai mươi hai, còn chưa kết hôn, trong nhà chỉ có một mình.”

Thẩm thị sửng sốt một lát, mới phản ứng lại hắn đang trả lời câu hỏi vừa rồi, cười nói: “Hài tử này còn chân thật như thế, ta hỏi ngươi liền trả lời.”

Phó Sùng cảm khái nói: “Hiện tại biên cảnh không còn chiến sự gì nữa, sau này cuộc sống ở trong kinh cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Năm đó trận hỏa hoạn của Lục gia đến rất kỳ lạ, nhưng vụ án này hết lần này tới lần khác không được theo dõi. May mà Lục Tu Lương ở Lục gia có thân phận thấp kém nên không ai chú ý tới hắn. Vả lại mấy năm nay có Phó Sùng cùng Hoắc gia cố ý giấu diếm thân thế của hắn, cũng không có cừu gia nào để mắt tới.

Nguyệt Linh si ngốc nhìn sườn mặt người đối diện, đột nhiên hắn cũng nghiêng đầu nhìn lại, nàng không đề phòng nên chạm vào con ngươi đen nhánh sâu thẳm của hắn, giống như đang ở trong vòng xoáy, làm cho người ta không ngừng trầm luân.

Phó Dật Lãng lặng lẽ ghé đầu tới gần Nguyệt Linh, hạ thấp giọng trêu chọc nàng: “Muội sợ người ta nhìn không ra muội thích hắn sao?”

Nguyệt Linh đang ngơ ngác nhìn người nọ đến xuất thần, bên tai có chút ấm áp thì mạnh mẽ hoàn hồn nhìn về phía đại ca, bộ dáng như bị dọa sợ rồi lại nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Lục Tu Lương, không ngoài ý muốn thấy người nọ mặt đen lại.

Nàng thầm nghĩ quả nhiên, cho nên không dấu vết dịch sang bên cạnh, rời xa đại ca ruột của nàng.

Lục Tu Lương đối với dục vọng chiếm hữu của nàng rất mạnh, thậm chí có chút bệnh hoạn.

Hắn luôn luôn không thích nàng và người khác quá thân cận ngoại trừ hắn, người ngoài đều rất khó nhìn ra hỉ nộ biến hóa của hắn, nhưng nàng lại luôn có thể cảm nhận được sự khác biệt rất nhỏ.

Lúc này mới tỉnh mộng, ý thức được mình vẫn luôn xem nhẹ một vấn đề.

Kiếp trước Lục Tu Lương vì độc chiếm nàng, thậm chí không nhúng tay vào chuyện Phó gia, hắn tùy ý Diêu gia hãm hại phụ thân, vu khống Thái Tử. Phụ thân gặp nạn, đại ca cùng nhị tỷ phu, tam tỷ phu cũng đều bị liên lụy.

Lục Tu Lương trơ mắt nhìn Phó gia thất bại, nhìn Ngu gia cùng Hoắc gia tự lo không xong, nhìn Thái Tử thất thế.

Nhìn những người ngày xưa có giao tình với hắn lâm vào nguy nan, lại thờ ơ lạnh nhạt.

Nam nhân lạnh lùng đến cùng cực.

Có lẽ hắn đã đổ tất cả sự ấm áp của mình vào người nàng.

Trong lòng Phó Nguyệt Linh xuất hiện một phỏng đoán đáng sợ lại lớn mật, chỉ sợ ngồi trên ngôi vị hoàng đế này là ai hắn cũng không để ý.

Hắn cứu Thái Tử, trung thành với Hoàng Thượng, cũng chỉ là vì nắm quyền thế trong tay, chỉ vì muốn cho nàng một nơi che chở.

Kiếp trước trong triều biến ảo khó lường, triều đình rung chuyển bất an, nhưng những thứ này đều không cản trở đến cuộc sống của nàng.

Hắn vì nàng, sợ là chuyện xấu gì cũng nguyện ý làm.

Nguyệt Linh cúi đầu thu ánh mắt, nàng an tĩnh nghĩ, nếu năm đó hắn chịu ngăn cản hết thảy, Diêu gia nhất định sẽ bởi vì kiêng kỵ hắn mà thu liễm. Nếu hắn nguyện ý để Diêu gia hoàn toàn ngã xuống cũng không phải là không có khả năng.

“Hôm qua ngươi mới hồi kinh, đã đi thăm Hoắc lão tướng quân chưa?”

“Chưa, sư phụ cùng sư mẫu đến Bảo Phật Tự ở ngoại ô dâng hương, hôm nay không ở trong phủ.”

Thẩm thị nghe nói thắp hương bái Phật, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Cao tăng chùa Bảo Phật rất linh, khi Linh Nhi sinh ra, tính ra nàng năm nay có một hồi kiếp nạn, kết quả thật đúng là ứng nghiệm.”

Ánh mắt Lục Tu Lương tối sầm lại, nắm tay giấu trong tay áo chậm rãi siết chặt.

“Linh nhi, ngày mốt là ngày lành, con thay mẫu thân đi Bảo Phật Tự dâng hương, coi như là cảm tạ Phật tổ phù hộ cho con bình yên vượt qua kiếp nạn đi.”

Lục Tu Lương bất động thanh sắc nhìn về phía thiếu nữ.

“Vâng.”

Nguyệt Linh rũ mắt xuống, lông mi hơi run rẩy.

Lục Tu Lương không ở lại Phó gia lâu, sau khi Nguyệt Linh được gọi tới, ngoại trừ câu thăm hỏi ban đầu kia thì không có cơ hội nói chuyện với hắn nữa.

Phó Sùng đưa Lục Tu Lương ra ngoài cửa phủ, lúc mọi người lui hết thì nghiêm túc nói: “Nếu ngươi muốn điều tra lại chuyện năm đó của Lục phủ, lão phu có thể hỗ trợ.”

Lục Tu Lương thi lễ với hắn, trầm giọng nói: “Đa tạ bá phụ lao tâm, chuyện năm đó ta đã tra ra một ít đầu mối, không cần ngài vì ta chạy thêm một chuyến nữa.”

Phó Sùng vô cùng kinh ngạc, không khỏi cẩn thận đánh giá hắn, thật sự là hậu sinh đáng sợ.

“Được rồi.”

Phó Sùng giơ tay vỗ vỗ bả vai hắn, đột nhiên nhớ tới cái gì, tay không được tự nhiên sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng, “Ngươi cũng không còn nhỏ, ở Tây Nam chậm trễ nhiều năm như vậy, trong nhà không có người chiếu cố cũng không được, hiện tại đã trở lại, đã đến lúc phải suy nghĩ thật kỹ đại sự cả đời.”

Lục Tu Lương nghe vậy, tâm tình trong mắt dần dần trở nên phức tạp, hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thuận theo gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc