SAU TRỌNG SINH TA ĐEM PHU QUÂN SỦNG TẬN TRỜI

Trong màn trướng màu hồng phấn, Phó Nguyệt Linh xuyên qua, ngơ ngác nhìn phụ nhân trước mắt.

“Nương?”

Nàng sững sờ ở đó, ngón tay chạm vào giường mềm mại rồi cúi đầu nhìn lại, đồ án vân la dưới thân phức tạp tú mỹ, là bộ thường dùng trong khuê phòng của nàng. Ngẩng đầu quan sát bốn phía, tất cả đều là những gương mặt quen thuộc. Thôi ma ma, Lưu Nguyệt, A Niệm…

Không phải nàng đã gả cho Lục Tu Lương sao? Làm sao nàng có thể trở về nhà một lần nữa …

Phó phủ phải bị niêm phong mới đúng, mẫu thân cũng vì chịu không nổi đả kích mà qua đời, nha hoàn gia nô sớm đã giải tán… nàng đây là…Nàng đã trọng sinh sao?

“Linh Nhi, Linh Nhi của ta, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”

Thẩm thị ôm nàng khóc rống.

“Cô nương hôn mê nhiều ngày như thế thật là làm ta lo lắng.”

Thôi ma ma cũng ở một bên dùng khăn tay lau nước mắt.

Trong trí nhớ kiếp trước dường như không có lần này, không biết năm nay là năm nào.

Nhiệt độ cao còn chưa lui, giờ phút này còn chưa kịp hiểu rõ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đầu Nguyệt Linh choáng váng, trước mắt toàn một màu đen.

“Mẫu thân, con thật khó chịu…”

Mũi Nguyệt Linh chua xót, giờ phút này, nỗi ủy khuất kia lại xuất hiện, nàng nhớ tới kiếp trước gả cho Lục Tu Lương, hắn chiếu cố nàng đặc biệt cẩn thận. Đã lâu nàng không cảm nhận được tư vị của bệnh tật, nhưng giờ đây, người nọ không còn…

“Là nô tỳ sơ xuất, nên để cô nương nghỉ ngơi thật tốt mới đúng, cũng nên đi viết thư cho lão gia cùng đại công tử ở bên kia để cho bọn họ yên tâm.”

Thôi ma ma phúc thân với Thẩm thị, thấy phu nhân gật đầu thi xoay người ra khỏi cửa phòng.

A Niệm bưng thuốc vừa đủ nhiệt độ đến trước giường, đỏ mắt nói: “Cô nương, đã đến lúc uống thuốc rồi.”

Nguyệt Linh nhìn nàng ấy, tình cảm trong mắt kịch liệt dao động. Nàng không nói một lời nhìn A Niệm, tất cả mọi người bao gồm cả Thẩm thị đều chú ý tới vẻ dị thường của Tứ tiểu thư.

Lông mày Thẩm thị khẽ nhíu lại, bà đuổi người dư thừa đi, chỉ lưu lại A Niệm cùng thị nữ bên người Liễu ma ma của mình.

“Linh Nhi, có chuyện gì với con vậy? Chẳng lẽ là…”

Nguyệt Linh rũ mắt xuống, trên khuôn mặt tái nhợt không che giấu được sự cô đơn cùng thống khổ, nàng vùi đầu vào vai mẫu thân, nghẹn giọng nói: “Không có việc gì, chỉ là bị bệnh hồi lâu, mở mắt ra nhìn thấy các người nên con cao hứng, con cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại nương nữa…”

Thẩm thị tin làm thật, ôm nàng lại an ủi một trận, chỉ có A Niệm hồ nghi nhìn nàng, nhưng cũng không nói thêm gì.

Sau khi Nguyệt Linh chết mới biết, A Niệm là người Lục Tu Lương an bài bên cạnh để bảo vệ nàng.

A Niệm lớn hơn nàng năm tuổi, lúc nhỏ, cả nhà đều bị môn phái Bích Hải Các trên giang hồ giết chết, chỉ để lại một mình nàng ấy, sau đó còn bị thu vào Bích Hải Các bồi dưỡng làm sát thủ, về sau quy thuận Lục Tu Lương, hắn tìm cơ hội đưa nàng ấy vào Phó phủ, an bài bên cạnh nàng.

Trước khi Nguyệt Linh xuất giá đã xảy ra một lần ngoài ý muốn, A Niệm bị kẻ gian làm hại, cũng không trở về nữa.

Từ lúc nàng mười tuổi đến mười sáu tuổi xuất giá, A Niệm bồi nàng sáu năm, là người nàng tín nhiệm nhất, hết lần này tới lần khác, cái chết của A Niệm không tránh khỏi liên quan đến nàng.

Không. Nàng đã trở về, nương cùng A Niệm cũng còn ở đây. Vậy…

Vậy thì hắn cũng còn sống.

Là đầu óc nàng hồ đồ, hiện tại mới ý thức được điểm này.

“Linh Nhi, vì sao nhịp tim lại nhanh như vậy, bệnh lại nghiêm trọng sao? A Niệm, mau đi gọi đại phu trở về!”

Thẩm thị sợ hãi không chịu nổi.

“Nương, con không sao, chính là cao hứng mà thôi.”

Mỹ nhân bệnh trên giường thân hình đơn bạc, tẩm y màu trắng ngọc trai làm nổi bật làn da càng thêm trắng nõn sáng mắt, tuy không thoa son phấn, nhưng cũng không che giấu được dung nhan hơn người kia.

Trong mắt Thẩm thị tràn đầy ánh sáng mềm mại, cả đời này của bà có bốn hài tử, mà bà cũng yêu thương tiểu nữ nhi này nhất.

“Sinh nhật mười lăm tuổi của con vừa qua mà đã bệnh nặng, có thể thấy được lúc trước vị cao nhân kia nói không sai.”

Lúc Phó Nguyệt Linh sinh ra, Thẩm thị tìm cao nhân tính qua một quẻ. Cao nhân nói nàng mười lăm tuổi năm nay có một kiếp nạn, nếu có thể vượt qua thì cả đời sau này sẽ đại phú đại quý. Mà nhất định phải đính hôn với người định mệnh trong năm nay, như thế mới có thể bảo vệ cả đời không lo.

Hiện giờ kiếp nạn này xem như đã tới, nhưng người định mệnh của nàng ở đâu?

Cao nhân chỉ nói, người định mệnh là phúc tinh của nữ nhi, cũng không nói cho rốt cuộc là người nào.

Sinh nhật Nguyệt Linh vừa qua, Thẩm thị liền bày mưu cầu cho nữ nhi để tìm người định mệnh, xem đi xem lại, chỉ có Tam công tử Diêu gia, Diêu Chi Khiên cùng lớn lên từ nhỏ Linh Nhi là thích hợp nhất.

Mười lăm tuổi?

Phó Nguyệt Linh mở lớn đôi mắt, nàng nắm chặt hai tay.

Hóa ra nàng đã được trọng sinh về năm này!

Tất cả mọi thứ cũng thay đổi trong năm nay!

Kiếp trước sinh nhật mười lăm tuổi không lâu, nàng liền cùng Tam công tử của Hữu tướng, Diêu gia Diêu Chi Khiên đính hôn.

Diêu Chi Khiên cũng là thanh mai trúc mã cùng nàng lớn lên, phụ thân hai nhà lần lượt là Tả tướng và Hữu tướng của Đại Lương. Phó Nguyệt Linh ở kinh thành xưa nay có mỹ danh, không chỉ lớn lên xinh đẹp, tài hoa cũng là số một số hai. Diêu Chi Khiên lại là công tử được yêu thích nhất trong kinh thành, vô cùng tao nhã, cũng là nhân tài. Chuyện hôn sự này có thể nói là môn đăng hộ đối, ông trời tác hợp.

Chỉ tiếc, đây đều là giả dối, lúc trước nàng không nhìn thấu, thế cho nên rơi vào trong tính toán của đối phương, lúc này mới có bi kịch liên tiếp phía sau. Lúc trước chính là Diêu gia thiết kế cạm bẫy cho nàng, lừa nàng uống chén trà đã hạ dược kia, hại nàng mất đi sự trong sạch. Cũng là lúc đó nàng mới biết, thì ra Hữu tướng đã sớm coi Phó gia nàng là cái đinh trong mắt, muốn diệt trừ nhanh chóng.

Lúc này đây, nàng không cần cùng Diêu gia kết thân nữa!

Nếu đã biết người kiếp trước hại nàng là ai thì tuyệt đối sẽ không để Phó gia lâm vào tuyệt cảnh.

Trong chốc lát, vô số ý niệm hiện lên, nàng dần dần đã có kế hoạch.

“Linh Nhi, bệnh nặng của con chưa khỏi, hẳn là phải nghỉ ngơi thật tốt mới đúng, về phần những chuyện khác, nương sẽ thay con an bài.”

Thẩm thị đỡ Nguyệt Linh nằm xuống, thay nàng đắp chăn.

Phó Phó Nguyệt Linh hoảng hốt trong lòng, nàng vội vàng kéo ống tay áo Thẩm thị, “Nương, về chuyện đính hôn, nữ nhi có lời muốn nói.”

Thẩm thị lộ vẻ nghi hoặc.

Nàng khó xử cắn cắn môi, sắc mặt lại trở nên hồng nhuận, dù có ngượng ngùng mở miệng cũng là muốn nói, vạn nhất lúc nàng ngủ say, chuyện đính hôn đã thành thì hỏng bét rồi.

Nguyệt Linh không lập tức mở miệng, chỉ nói với A Niệm: “A Niệm, ta có chút đói bụng, ngươi đi vào bếp nhỏ nấu cho ta một bát canh hoa quế ta yêu thích nhất đi.”

Nàng cần đẩy A Niệm ra, việc này còn không thể để cho A Niệm biết được. Thứ nhất A Niệm là người của Lục Tu Lương, sẽ lén lút nói tình huống của nàng cho người nọ, thứ hai nàng hy vọng A Niệm lầm tưởng mình sẽ cùng Diêu gia đính hôn.

Tứ tiểu thư Phó gia sắp cùng Tam công tử Diêu gia đính hôn.

Tin tức như vậy truyền đến Tây Nam, quả dưa ngốc kia nhất định sẽ ngồi không yên.

Nàng muốn gặp hắn sớm hơn.

A Niệm theo lời lui ra ngoài, Liễu ma ma cũng tìm cớ đi ra ngoài.

“Cái gì mà cẩn thận như vậy, còn phải lặng lẽ nói.”

“Mẫu thân, nữ nhi có người lòng, chỉ là hiện tại hắn không ở kinh thành, cho nên xin cha và nương cho phép việc này qua một thời gian ngắn lại thương nghị.”

Thẩm thị kinh ngạc không thôi, nàng bình tĩnh nhìn ánh mắt Nguyệt Linh, đôi mắt trong suốt, còn có ngượng ngùng không che giấu được của nữ nhi gia.

Bà biết rõ nữ nhi từ nhỏ đã to gan, rất nhiều chuyện đều có chủ ý của mình, chỉ là không biết từ khi nào nữ nhi đã có người thích, còn không ở kinh thành.

Chậm lại một thời gian dài, “Là ai?”

Phó Nguyệt Linh tránh không được đành nói: “Chờ hắn trở về.”

Thẩm thị xác định, thật sự không phải Diêu gia hay Hoắc gia.

Phó Nguyệt Linh biết việc này quá đột ngột, nàng ôm cánh tay Thẩm thị làm nũng, “Tóm lại người cùng phụ thân không cần sốt ruột về hôn sự nữ nhi như vậy, chờ thân thể nữ nhi tốt hơn một chút, chúng ta lại tán gẫu chuyện này.”

“Tiểu nha đầu này, chuyện lớn như vậy mà không nói một tiếng, thật là bình tĩnh. Con cũng không sợ ta cùng cha làm chủ, trực tiếp định cho Diêu gia. Hài tử Chi Khiên kia, ta cùng cha con đều thích, đối với con cũng không tệ.”

Thẩm thị sờ sờ đầu Nguyệt Linh, bà thở dài, “Chúng ta đều cho rằng con cũng yêu thích hắn.”

Phó Nguyệt Linh nghiêm túc nói: “Con không thích Diêu Chi Khiên, chưa bao giờ.”

Kiếp trước nàng không hiểu tình yêu là gì, có lẽ từng có hảo cảm với Diêu Chi Khiên, nhưng sau đó nàng được người ta dụng tâm che chở, mới biết được yêu một người có tư vị gì.

“Vậy con nghỉ ngơi thật tốt, nương đi trước.”

A Niệm bước chân đi vào cửa, động tác nhẹ nhàng đặt canh xuống.

“A Niệm, ngươi cảm thấy, Chi Khiên ca ca như thế nào?”

Bệnh nặng chưa khỏi, thanh âm Nguyệt Linh khàn khàn.

Cách màn che, A Niệm không thấy rõ thần sắc cô nương, chỉ dựa vào lời nói cũng không nghe ra cái gì, nàng ấy đột nhiên khẩn trương một trận, lo sợ bất an nói: “Cô nương, nô tỳ cảm thấy Diêu Tam công tử thập phần xuất sắc, là gương mẫu của các vị công tử trong thế gia đại tộc.”

Phó Nguyệt Linh nghẹn ý cười nói: “A? Vậy nếu ta gả cho hắn, chắc chắn ta sẽ rất hạnh phúc.”

A Niệm cả kinh: “Cô nương! Hôn nhân đại sự nhất định phải cẩn thận!”

Nguyệt Linh ho hai tiếng, nàng thản nhiên nói: “Đó là điều tất nhiên, ta nhất định phải tìm một vị phu quân có phẩm hạnh tướng mạo đều xuất sắc, vả lại còn phải môn đăng hộ đối, ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ còn lại Chi Khiên ca ca.”

A Niệm càng nghe càng kinh hãi, nàng ấy muốn lớn tiếng kể lể với cô nương: Nhìn tướng quân nhà ta kìa! Tướng quân nhà ta yêu người nhiều năm, nhất định yêu cô nương như trân bảo! Huống hồ tướng quân nhà ta có bộ dạng đẹp mắt! Chỉ là có hung dữ một chút, lạnh lùng một chút, nhưng hắn đối với cô nương nhất định sẽ rất tốt! Huống chi lớn hơn cô nương bảy tuổi, sẽ thương người!

Nhưng nàng ấy không thể… Làm thế nào mới tốt…

Phó Nguyệt Linh thật sự vất vả nhịn cười, không đợi A Niệm mở miệng, nàng đã đuổi người ra ngoài.

Trên giường, ánh mắt thiếu nữ lấp lánh, mặt đầy ý cười, tiếng cười trầm thấp ẩn dưới chăn gấm.



Biên giới Tây Nam của Đại Lương, trong doanh trướng.

Tướng lĩnh mặc áo giáp có dáng người cao ngất khôi đang ngồi ở chủ vị, mặt trầm như nước, hắn không nói một lời, dưới hàng mi dài như kiếm là một đôi mắt đen sâu không thấy đáy. Trong không khí tràn ngập vẻ khẩn trương cùng nghiêm túc, một đám tham tướng, phó tướng cúi đầu, không có ai dám nói chuyện.

Không biết vì sao, Tướng quân vừa mới nhận được một phong thư mật đã tạm dừng thảo luận chiến thuật của bọn họ, sau đó mặt trở nên âm trầm, nhìn qua đã thấy tâm tình cực kỳ kém.

Lục Tu Lương cầm thư vào lòng bàn tay, hắn chậm rãi thở ra một hơi, thản nhiên nói: “Nửa tháng.”

Nửa tháng để chấm dứt chiến tranh, không thể lâu hơn.

Chúng tướng lĩnh bị hàn ý trong giọng nói của chủ tướng làm lạnh đến run rẩy.

“Bàn bạc đến đâu rồi?”

Một chủ tướng khác trong quân, là Đại công tử phủ Quốc Công Hoắc Minh Uyên nhấc màn trướng đi vào.

Thấy Hoắc tướng quân đến, mọi người nhao nhao khẩn cấp chạy trốn nơi này.

Hoắc Minh Uyên thấy tình hình này thì nhíu mày, quay đầu lại nhìn Lục Tu Lương đang có tâm tình không tốt, hắn hiểu rõ cười: “Người trong lòng ngươi lại xảy ra chuyện gì?”

Mặc dù Hoắc Minh Uyên sóng vai chiến đấu với Lục Tu Lương gần mười năm nhưng cũng rất ít khi thấy biểu tình như bây giờ của hắn. Lục Tu Lương nhỏ hơn hắn ta tám tuổi, từ ngày tiểu tử này được phụ thân Hoắc lão tướng quân dẫn vào quân đội, Hoắc Minh Uyên đã chứng kiến một đường trưởng thành của tiểu tử này.

Có lẽ là thời thơ ấu quá áp lực, tuổi còn nhỏ đã thành thục như một lão nhân, nói rất ít, bình thường cũng là một bộ dáng lạnh như băng, rất ít khi tâm tình dao động như vậy.

Chỉ có vài năm trước, trong một lần say rượu, Hoắc Minh Uyên mới tình cờ biết được trong lòng tiểu tử này đã cất giấu một người.

Trong những năm qua, mỗi khi hắn mất kiểm soát cảm xúc thì đều có liên quan đến cô nương đó.

“Cha mẹ đang chuẩn bị định thân cho nàng.”

Lục Tu Lương hít sâu vài cái mới áp chế được phiền não trong lòng.

Ôi….

Hoắc Minh Uyên đồng tình nhìn hắn một cái rồi lắc đầu, động tác còn chưa dừng lại đã thấy nam tử lưu loát mở bản đồ tác chiến ra, lướt qua từng chút từng chút. Hắn đi qua, nhìn một lúc lâu, cuối cùng khiếp sợ đến trợn tròn mắt, gian nan nuốt cổ họng, “Đấu pháp này của ngươi quá mạo hiểm, quá nguy hiểm.”

“Ta không có thời gian.”

Bình luận

Truyện đang đọc