Cuộc sống sau thất tịch trôi qua rất nhanh, mỗi ngày Nguyệt Linh ở trong nhà không có việc gì làm, tẩu tẩu Lý Dung sinh cho nàng một tiểu chất tử. Trong thời gian Nguyệt Linh chuyên tâm chờ gả, nàng luôn đùa giỡn tiểu oa nhi.
Đã đến cuối mùa hè, ban ngày ánh sáng mặt trời chói mắt, sóng nhiệt từng đợt ập đến, cả ngày Phó Nguyệt Linh đều buồn ngủ.
Gần đây Thẩm thị bận đến chân không chạm đất, ngoại trừ nha hoàn bà tử trong nhà, Lục Tu Lương còn thêm rất nhiều nhân thủ, cuối cùng cũng chuẩn bị thỏa đáng trước đại hôn.
“Tuy nói cả ngày ta ngóng trông con xuất giá, nhưng ngày này càng gần, trong lòng ta lại thấy luyến tiếc.”
Thẩm thị một bên lau nước mắt, một bên dỗ dành tôn tử.
“Nương, sau khi ta thành thân con sẽ thường xuyên trở về thăm người!”
Thẩm thị không đồng ý nhìn nàng một cái, “Tuy nói Tu Lương sủng ái con, nhưng con cũng không thể quá đáng.”
Suốt ngày chạy về nhà mẹ đẻ, điều này còn là thể thống gì chứ.
Phó Nguyệt Linh tự đắc nâng cằm lên, “Cũng là do con định đoạt, cho dù mỗi ngày con đều muốn ở lại chỗ này thì huynh ấy cũng không dám nói một chữ không, còn có thể chuẩn bị thỏa đáng tất cả cho con.”
Thẩm thị nhìn bộ dáng này của nàng thì hoàn toàn yên tâm.
Được đặt trong lòng bàn tay, được sủng ái thì vĩnh viễn không sợ hãi, nữ nhi có thể sống hạnh phúc, bà làm nương cũng không cầu gì nữa.
Đêm trước đại hôn, Lục Tu Lương không kiềm chế được, hắn lại trèo tường.
A Niệm kiên trì quỳ gối ở ngoài cửa, “Công tử, cô nương dặn dò không cho người đi vào…”
Ánh mắt Lục Tu Lương đen như đầm sâu, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu A Niệm.
Trong phòng truyền đến thanh âm dịu ngọt của Nguyệt Linh, “Tướng Quân, tối nay mời huynh về đi, nương đã nói, trước khi thành thân mà gặp mặt sẽ không may mắn!”
Từ sau khi nàng sống lại liền đặc biệt tin tưởng những thứ này, chuyện không may mắn tuyệt đối không thể làm được.
Lục Tu Lương vung tay lên, A Niệm lui xuống.
Hắn đứng cách cánh cửa, thấp giọng nói: “A Linh, đã lâu ta không được gặp nàng, tối nay còn muốn cự tuyệt ta sao?”
Phó Nguyệt Linh dựa lưng vào cửa, nàng cười nói: “Chẳng lẽ có mấy ngày mà huynh cũng không đợi được sao?”
“Đúng, ta rất nhớ nàng.”
Nàng sắp trở thành vợ của hắn, cùng hắn nắm tay nhau cả đời, nhận thức như vậy khiến hắn hưng phấn mấy ngày chưa từng ngủ một giấc ngon. Ban ngày đến Phó phủ, Thẩm thị cũng vạn lần ngăn cản không cho bọn họ gặp mặt, đến ban đêm, còn có A Niệm vẫn luôn canh ở ngoài cửa.
Hắn trải qua mấy ngày nay vô cùng gian nan, ban đêm vừa nhắm mắt lại, trong đầu đều là bóng dáng xinh đẹp của nàng, không xua đi được, hắn chỉ có thể cầm khăn tay nàng mà trò chuyện để an ủi.
Giờ phút này chỉ cầu xin nàng chịu gặp hắn một lần, chỉ liếc mắt một cái cũng đủ rồi.
Thanh âm nam nhân trầm thấp khàn khàn, đầu tim Nguyệt Linh run rẩy, nàng suýt nữa đã thỏa hiệp.
Nàng lắc lắc đầu, tiếc nuối nói: “Không, huynh hãy chờ thêm một đêm nữa, ngày mai ta đã thành thân với huynh.”
Ngoài cửa truyền đến một tiếng thở dài, “A Linh, vậy ta đi đây, tối nay nàng hãy dưỡng sức thật tốt, tối mai ta sẽ đòi lại toàn bộ.”
Trong đầu Nguyệt Linh ong ong một cái, mặt nàng đỏ bừng.
Nàng đột nhiên nhớ tới sau khi ăn tối, Thẩm thị đưa cho nàng một cuốn Xuân Cung Đồ kia.
“Linh Nhi à, con phải xem kỹ mấy thứ này, sớm muộn gì cũng phải dùng tới, con càng hiểu càng nhiều thì Tu Lương mới có thể đối với con càng thêm sủng ái, nam nhân thế gian này đều giống nhau.”
Quyển sách nhỏ mỏng manh kia, tư thế vô cùng bát quái, nội dung mỗi một trang đều làm cho người ta mặt đỏ tai hồng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này lại cần nhiều chú ý như vậy.
“Còn nữa, thuốc mỡ này rất dễ dùng, nương sợ con sẽ chịu không nổi, cứ bôi thuốc mỡ này lên chỗ đó sẽ không đến mức quá khó chịu.”
Thẩm thị nghĩ đến dáng người cường tráng của tế tử* cùng với thể lực quanh năm tập võ của hắn… Huyết khí mạnh mẽ này, cũng không biết nữ nhi có thể chịu đựng được hay không.
“Phải nhớ để áp dụng, sẽ thoải mái hơn nhiều.”
“…”
Nguyệt Linh mở nắp ra, thuốc mỡ này mang theo mùi thơm đặc trưng, kết cấu mềm mại, xúc cảm mịn màng.
Thẩm thị nhìn bộ dáng xấu hổ lại tò mò của nàng liền biết mình lo lắng dư thừa.
Nữ nhi của bà luôn táo bạo nên sau này cũng sẽ hạnh phúc.
Hồi lâu, ngoài cửa không có động tĩnh, Nguyệt Linh lặng lẽ mở ra một khe nhỏ.
Một cỗ cường lực đẩy cánh cửa ra, bóng đen nhẹ nhàng lắc người tiến vào.
“Ôi …”
Lấy nụ hôn phong ấn nàng, cường thế lại nhiệt liệt.
Hơi thở trên người hắn bao phủ lấy nàng, nữ tử nhanh chóng mềm nhũn thành một vũng nước, nàng tựa vào trong ngực nam nhân ngửa đầu vô lực thừa nhận.
Một lúc lâu sau mới tách ra, hắn áp lên trán nàng, nhẹ nhàng thở ra.
Nguyệt Linh cắn nhẹ vào vai hắn, nàng oán giận nói: “Đã nói huynh đừng vào, vậy mà huynh còn nhất định phải vào, đã nói điều này không may mắn, có biết hay không.”
Hắn nắm lấy cái đấm nhỏ của nàng rồi kéo lên miệng hôn, nhẹ giọng dỗ dành, “Là ta không đúng, nàng đừng tức giận.”
Nguyệt Linh biết ngoài miệng hắn nhận sai nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.
Nàng hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu lại không để ý tới hắn.
Lục Tu Lương cười cười, nâng ngón tay thon dài xoa xoa cánh môi nàng, nàng cắn một cái khi hắn không phòng bị.
Hô hấp trong nháy mắt nặng thêm vài phần, hắn thở dài, “Nàng gả cho ta, tất nhiên ta sẽ bảo vệ nàng thật chu toàn. Vận mệnh hư vô mờ ảo này ta chưa bao giờ tin, ta chỉ biết giờ phút này nhất định phải gặp nàng.”
“Nhưng lỡ may…”
“Tuyệt đối không có lỡ may. Hoặc ngày trước nàng có thể tin vào số phận, tin vào Đức Phật, nhưng từ đêm nay trở đi, ta hy vọng nàng sẽ tin ta.”
Ta có năng lực bảo vệ nàng cả đời không cần lo lắng, một đời bình an, cái gì cát lợi hay không may mắn, tất cả đều là vô căn cứ. Mặc dù giờ phút này ta đến gặp nàng, nhưng ta tin chúng ta cũng sẽ bên nhau đến bạc đầu giai lão.
Hai người lại si mê một hồi, Lục Tu Lương mới hài lòng rời đi.
Trời vừa tờ mờ sáng, nha hoàn bà tử nối đuôi nhau vào hầu hạ tân nương tử trang điểm và mặc y phục.
Phó Nguyệt Linh lười biếng ngáp một cái, đêm qua sau khi người nọ rời đi nàng liền không ngủ ngon, trong lòng vẫn luôn khẩn trương.
Hôm nay lại dậy rất sớm, nàng không thèm ăn gì nên bị Thẩm thị ép uống mấy ngụm cháo trắng, nàng ăn qua loa có lệ.
Trước khi bắt đầu, bà tử trang điểm đã đến, làn da của Nguyệt Linh trắng nõn mịn màng, chỉ chốc lát sau đã xong xuôi.
Bận rộn suốt hai canh giờ, cuối cùng cũng trang điểm xong.
Một khắc khi Phó Nguyệt Linh mặc hỉ phục đi ra, tất cả mọi người trong phòng đều dừng hô hấp.
Khuôn mặt xuân sắc, ngượng ngùng e lệ.
Nàng vốn đã cực kỳ xinh đẹp từ khi sinh ra, trang điểm tân nương má đào mắt hạnh, xinh đẹp vô song.
Trong thiên địa, vạn vật muôn màu cùng nàng so sánh đều ảm đạm thất sắc, làm cho người ta không ngừng cảm khái ai cưới được nữ nhân này quả nhiên là có phúc khí.
Một bộ hỉ phục màu đỏ nhẹ nhàng mỹ lệ, bên hông thắt kim sa phượng hoàng phác hoạ thân hình hấp dẫn của nàng đến cực hạn, vòng eo mảnh khảnh thon nhỏ một tay là có thể nắm hết, giống như hơi dùng sức một chút sẽ bẻ gãy được, làm cho người sinh lòng thương tiếc.
Không biết là ai cảm khái, “Thật là một mỹ nhân…”
Thôi ma ma ho nhẹ hai tiếng, “Đội ngũ đón dâu đã đến, mau che khăn lên đầu đi.”
Mũi Nguyệt Linh chua xót, nước mắt nàng không ngừng chảy xuống.
Kiếp trước không có người nhà đưa gả, kiếp này cuối cùng cũng viên mãn.
Thôi ma ma ôi một tiếng, vội vàng nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
Thẩm thị cũng đỏ hốc mắt, bà quay đầu đi nghẹn ngào nói: “Đừng chần chờ nữa, đi nhanh một chút, thời gian đến rồi.”
Nguyệt Linh bái biệt Phó Sùng cùng Thẩm thị, Phó Dật Lãng ngồi trước người nàng, cười trìu mến.
“Ta đưa hai muội muội xuất giá, hiện giờ rốt cục cũng đến lượt muội.”
Nguyệt Linh che khăn hỉ lên, được Phó Dật Lãng cõng ra cửa phủ.
Trước mặt một mảnh đỏ rực, nàng không nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, chỉ có thể rũ mi mắt xuống.
Bên tai tràn ngập tiếng chúc mừng cùng tiếng hoan hô, mãi cho đến giờ phút này nàng mới thực sự ý thức được, mình xuất giá.
Quay đầu nhìn lại, dường như nàng còn có thể nhìn thấy bộ dáng đẫm lệ của nương qua khăn voan, có thể nhìn thấy phụ thân hướng về phía này cười.
Lưng đại ca ấm áp rộng rãi, hắn đang mang nàng đi đến bên cạnh nam nhân nàng yêu.
Nguyệt Linh vào hỉ kiệu, trong lòng khẩn trương sâu sắc.
Rõ ràng không phải là lần đầu tiên gả cho hắn, vì sao nàng lại có thể khẩn trương như thế.
Trong đội ngũ đón dâu, Lục Tu Lương ngồi trên ngựa lớn, hắn quay đầu nhìn kiệu thật lâu rồi mới quay đầu lại, buông dây cương ra, trịnh trọng chắp tay.
Phó Dật Lãng cũng đáp lễ, hai nam nhân đều có tâm sự mà không nói ra, giống như đã ước định từ trước.
Một đường kèn trống thổi vang, cồng chiêng huyên náo, toàn bộ kinh thành đều biết chuyện vui hôm nay.
Rốt cục cũng đến trước cửa Lục phủ.
Kiệu vừa hạ xuống đất, nam nhân đã xoay người xuống ngựa.
Lấy cung nhắm góc, hắn bắn liên tiếp ba mũi tên về phía cửa kiệu.
Nguyệt Linh được A Niệm đỡ xuống, nàng tiếp nhận tơ hỉ bà mối đưa tới, nắm lấy một đầu.
Lục Tu Lương chậm rãi thở ra một hơi, hắn kéo tơ đỏ đưa nàng vào cửa.
Dưới lớp khăn hỉ, cô nương mỉm cười rạng rỡ.
Bước qua chậu than, vượt qua yên ngựa, tất cả mọi việc đều được tiến hành đâu vào đấy.
Thân quyến gia tộc của Lục Tu Lương đều không còn, cho nên lúc bái thiên địa, là Hoắc lão tướng quân cùng Thanh Hà quận chúa ngồi ở chủ vị.
Lễ thành, ngày thường mọi người không dám trêu chọc Lục Tu Lương, nhưng hôm nay cũng lớn mật ầm ĩ vây quanh đôi tân lang, tân nương này, đưa bọn họ vào động phòng.
Nguyệt Linh ngồi trên chăn đại hồng hỉ, nàng khẩn trương nhẹ nhàng thở ra, lòng bàn tay nắm chặt chăn cho đến khi thấm bớt mồ hôi. Hạ khăn voan xuống, một đôi giày hỉ của nam tử đập vào mắt.
Lục Tu Lương cầm Ngọc Như Ý, chậm rãi vén khăn trùm đầu lên.
Không bị tấm khăn che chắn, tầm nhìn trước mắt lại mở rộng hơn.
Lông mi Nguyệt Linh khẽ run rẩy, nàng cắn môi ngẩng đầu nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng thấy được dục vọng trong mắt nam nhân.
Mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Lục Tu Lương chưa từng thấy qua bộ dáng động lòng người như vậy, lửa nóng trong mắt hắn cơ hồ sắp phun ra.
Trong phòng chỉ có hai người, hắn không thích người bên ngoài tùy ý tiến vào phòng ngủ cho nên đều giải tán hết bọn họ ra ngoài.
Sau đó mỗi một chuyện đều là hắn tự mình động thủ, uống qua rượu hợp cẩn, nghi thức xem như đã hoàn thành.
Nguyệt Linh không chịu nổi ánh mắt thẳng thắn của hắn, nàng khẩn trương nói: “Chàng không cần bồi khách nhân sao?”
Yết hầu Lục Tu Lương lên xuống, hắn đặt chén rượu lên bàn rồi từng bước từng bước chậm rãi đi về phía nàng.
“Ta sẽ không đi mà ở đây với nàng.”
Điều này dường như không phù hợp với quy củ… Nhưng không ai có thể quản lý hắn, từ trước đến nay, hắn muốn làm gì liền làm cái đó.
Lục Tu Lương từ từ lại gần cho đến khi đứng trước mặt nàng, hắn cúi xuống.
Hai tay chống lên giường, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng.
Nguyệt Linh ngửa người về phía sau, dường như nàng cũng sắp nằm xuống, “Nhìn thiếp làm gì?”
Hắn không nói gì mà từng tấc từng tấc tới gần, cuối cùng mới hôn nàng.
Nụ hôn này vừa ôn nhu vừa kéo dài.
Hắn thong thả, ung dung mà nếm thử thức ăn trước mặt, vô cùng kiên nhẫn.
Bụng nàng ‘ùng ục’ một tiếng, nam nhân nghe thấy khẽ cười ra tiếng.
Nguyệt Linh xấu hổ kêu rên một tiếng, hai tay nàng vòng quanh hắn, đầu vùi vào cổ nam nhân.
Thấy hắn muốn đi, tay của Nguyệt Linh dùng sức không cho hắn rời, nàng ngượng ngùng nói: “Chàng làm gì vậy?”
Lục Tu Lương nhìn chằm chằm môi đỏ mọng của nàng, cánh môi hắn dán lên người nàng, nhẹ giọng trả lời: “Nhất định là dậy sớm không ăn được nhiều, ta sẽ sai người nhanh chóng chuẩn bị thức ăn yêu thích của nàng, ta phải cho nàng ăn no trước, không thể để nàng đói bụng.”
Ăn no mới có khí lực, đêm dài như vậy, đây là đêm tân hôn nên phải tiến vào vấn đề chính.
Thừa dịp hắn rời đi, Nguyệt Linh bỏ hết mấy thứ phức tạp trên đầu xuống, trong nháy mắt nàng thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhìn xung quanh phòng của hắn, so với lần trước đến nơi này còn nhiều đồ dùng của nữ nhi hơn.
Rất nhanh, Lục Tu Lương đã bưng khay thức ăn đi vào, đúng là những thứ nàng thích ăn.
Hắn ngồi đối diện nàng, ánh mắt sâu đến đáng sợ, không chớp mắt nhìn nàng ăn uống thoả thích.
“Chàng không ăn sao?”
“Ừm, ta sẽ ăn sau.”
“Ồ…”
Chẳng phải đợi lát nữa thức ăn sẽ nguội hết sao?
Sắc trời dần dần tối, đã qua hoàng hôn, Nguyệt Linh ăn no uống đủ lười biếng tựa vào bên giường.
Lục Tu Lương đưa đồ ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại, hắn đi về phía giường.
Sắc mặt hắn như thường bắt đầu cởi áo khoác sau đó đi đến bên cạnh giường ôm lấy kiều thê.
Nguyệt Linh mơ mơ màng màng mở mắt ra, “Hả?”
Lục Tu Lương chậm rãi hôn nàng, hắn nghiêm trang nói: “Nên dùng bữa rồi.”
Nguyệt Linh giật mình, nàng vừa ngẩng đầu đã đụng vào ánh mắt như hắc diệu thạch của hắn, giờ phút này trong đôi mắt đào hoa kia hàm chứa thâm tình cùng say đắm trước nay chưa từng có khiến nàng nhanh chóng bị lạc trong thế giới của hắn.
Trong lúc hoảng hốt, nàng nhẹ giọng gọi: “Phu quân…”
“Ừm.”
Động tác trên tay nam nhân không ngừng, Nguyệt Linh đưa tay ngăn lại động tác của hắn rồi từ từ ngồi dậy.
Trong ánh mắt thâm trầm của nam nhân, nàng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.
Nguyệt Linh chậm rãi giang hai tay ra, nàng xấu hổ nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: “Từ lúc chàng chưa hồi kinh, thiếp đã bắt đầu thêu hỉ phục của mình, một đường kim này đều tự tay thiếp thêu, chàng nhìn xem, có đẹp không?”
Thời gian tĩnh lặng, tất cả thanh âm đều tiêu tán không thấy.
Lục Tu Lương ngưng trệ thật lâu, máu trong người như sôi trào, một giọt nước mắt lại không nhịn được rơi xuống.
Hắn gian nan nuốt xuống cay đắng, hai tay ôm chặt lấy nàng, hung hăng ôm nàng như muốn khảm vào trong ngực.
Hắn rất kích động đến mức hơi thở cũng nhanh, nghẹn ngào nói: “Ngay từ đầu nàng đã muốn gả cho ta sao? Nàng chưa bao giờ gặp ta, tại sao vậy?”
Phó Nguyệt Linh cười, “Tiểu nữ tử ngưỡng mộ tướng quân đã lâu, có lẽ kiếp trước chính là như thế, chỉ nghe được tên của chàng, thiếp đã khó kiềm lòng.”
Nàng ngó đầu ra khỏi ngực hắn, trong mắt lấp lánh ánh như sao đêm, “Chàng tốt như vậy, thiếp yêu chàng thì có gì lạ chứ?”
Đáp lại nụ hôn nồng nhiệt như che trời lấp đất của nàng, Lục Tu Lương vội vàng không nhịn được muốn cởi hỉ phục của nàng ra.
Nhưng hắn không dám dùng sức bởi đây là tấm lòng nàng làm vì hắn.
Rất nhanh, hai người đã thẳng thắn đối đãi với nhau.
“Chờ đã! Chờ một chút…”
Bây giờ nam nhân như cung tên đã lên dây, mồ hôi trên trán chảy xuống má, nhỏ giọt lên môi Nguyệt Linh.
“Chàng… Chàng đi lấy thuốc mỡ trong hộp của thiếp…”
“Nàng bị thương sao?”
Hắn khẩn trương nhìn xuống xem xét, ánh mắt nhìn thấy một mảnh tuyết trắng, cũng không có vết thương.
Nhìn kỹ, hô hấp hắn lại nặng thêm vài phần.
Thấy nàng ấp úng, hắn đứng dậy lấy đồ, đã nắm trong tay nhưng không cho nàng mà khàn giọng nói: “Đây là vật gì?”
Nguyệt Linh che mặt, nàng cũng thành thật thẳng thắn.
“Như vậy… Để thiếp bôi giúp chàng.”
“Đừng!”
Hắn quyết đoán chặn môi nàng lại, sau đó tay đã nhanh chóng bôi thuốc mỡ cho nàng.
Phó Nguyệt Linh nhanh chóng không giãy dụa nữa.
Đáy mắt Lục Tu Lương hắc ám sâu không thấy đáy, bên trong như có sóng biển quay cuồng, thanh âm khàn khàn không rõ.
“Để ta xem đã bôi đúng vị trí hay chưa, nàng hãy ngoan một chút.”
“Ừm…”
Hai mắt Nguyệt Linh rưng rưng, nàng nhỏ giọng nức nở.
Vừa thấy, một phát không thể vãn hồi.
Lăn qua lộn lại hơn nửa đêm, Lục Tu Lương dùng chăn quấn lấy nàng đi về phía tịnh thất.
Nguyệt Linh khóc đến cổ họng đều khàn khàn, cả người xụi lơ vô lực, giống như con rối giật dây, tùy ý để nam nhân điều khiển.
Nước ấm bao quanh nàng, nhất thời thoải mái hơn rất nhiều.
Nữ tử nhu thuận nằm trong lòng hắn như một con mèo, thần sắc kiều mị ỷ lại khiến ngọn lửa vừa mới bình ổn của nam nhân lại có xu thế bùng cháy.
Không chút do dự, hắn xoay người nàng sang cạnh thùng tắm.
Trong phòng lại truyền đến tiếng nức nở của nàng, thanh âm kia giống như thuốc mê khiến hắn triền miên phấn chấn, lưu luyến lại câu người.
“Thư giãn một chút, ta chắc chắn sẽ làm nàng thoải mái dễ chịu.”
Hắn quả nhiên nói chuyện giữ lời.
Cảm giác thực cốt tiêu hồn khiến người ta nghiện trong đó.
Một đêm triền miên.
Nước trong thùng gỗ không còn nhiều, trên mặt đất ẩm ướt.
Đêm qua hắn cùng nàng làm một lần, sau khi ôm người trở lại giường lại không nhịn được mà lại lăn lộn thêm vài lần nữa, cho đến khi trời sáng, Lục Tu Lương chưa thỏa mãn nhưng cũng để cho nàng ngủ thiếp đi.
Nguyệt Linh mở mắt ra đã qua giờ trưa.
Ưm một tiếng, cả người nàng đau nhức khó nhịn, giống như bị ngũ mã phanh thây.
Nguyệt Linh chậm rãi mở mắt ra, nàng giật mình nhìn chằm chằm vào bức tường rắn chắc trước mắt một lúc lâu, bên tai nghe thấy tiếng cười khẽ, nàng chậm rãi ngước mắt lên đối diện với con ngươi tràn đầy ý cười của nam nhân.
Cánh tay hắn vẫn còn quấn quanh eo nàng.
“Nàng còn khó chịu sao?”
“Ừm…”
“Để ta xoa giúp nàng.”
Lòng bàn tay hắn rất nóng, những kí ức khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh tối qua đều hiện lên, hai má Nguyệt Linh ửng đỏ, nàng vùi đầu vào trong ngực hắn càng sâu hơn một chút.
Lồng ngực nam nhân hơi chấn động, nụ cười trầm thấp từ trong cổ họng tràn ra, hắn khàn giọng nói: “Tỉnh rồi.”
“Ừm… Y phục của thiếp …”
“Ta sẽ mặc giúp nàng.”
Nguyệt Linh hoà hoãn một lúc lâu, nàng chậm rãi đáp một tiếng.
Lục Tu Lương ôm nàng, hắn than thở nói: “Thật giống như mộng cảnh…”
Rốt cuộc hắn cũng hoàn toàn có được nàng, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, tất cả đều của một mình hắn, rốt cuộc không ai có thể cướp nàng nữa.
Nội tâm vẫn đè nén dục vọng độc chiếm như muốn phá tan gông xiềng, không còn gì cản trở, từ nay về sau không thể vãn hồi.
Nguyệt Linh vừa mới tỉnh ngủ, nàng còn có chút mơ hồ, đầu óc mơ màng không biết tại sao lại thốt ra: “Vậy chàng có muốn tự cảm nhận hạ thân của thiếp lần nữa không.”
“…”
Bầu không khí ngưng trệ, trong nháy mắt hắn lại trở nên nguy hiểm.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng như thể hắn đang nhìn chằm chằm vào con mồi ngon, “Nàng nói gì?”
Phó Nguyệt Linh ngẩng đầu lên, nàng mơ màng nhìn hắn, nàng vừa nói cái gì?
Yết hầu Lục Tu Lương lăn lộn, “Còn đau sao?”
Dường như nàng đã quên những gì mình vừa nói, không có ý định phòng bị mà nói một cách trung thực: “Vẫn ổn.”
“Đêm qua, thích không?”
Mặt Phó Nguyệt Linh ửng đỏ, nàng xấu hổ nhìn hắn, gật gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi.”
Bóng dáng hai người đan xen.
Trời đất chuyển động, nàng mới nhớ ra vừa rồi mình nói cái gì, nhưng hối hận thì đã muộn.
Trên mặt Lục Tu Lương cũng mang theo hơi đỏ, nàng nhìn thẳng mắt hắn thấy được nét đẹp của nam nhân.
Lúc này quả thực hắn giống như yêu nghiệt, đẹp đến mức làm cho người ta không dời mắt, thậm chí muốn cho hắn nhiều hơn.
Nàng thích nhất là nhìn ánh mắt hắn, không phải nàng không hiểu thẹn thùng mà thật sự con ngươi ngăm đen thâm thúy kia rất có sức hấp dẫn, làm cho người ta không ngừng trầm luân trong đó mà quên hết tất cả.
Yêu nhau vốn không cần nói quá nhiều, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được tâm tư của đối phương.
Hắn cũng thâm tình nhìn nàng, dùng nhiệt tình của mình bao bọc nàng để nàng không có nơi nào trốn thoát.
Âm thanh vỡ vụn lại vang lên, mang theo nức nở nghẹn ngào.
Cô nương mắt đẫm lệ, trong mắt lóe lên một tầng nước mờ mịt, răng nàng gắt gao cắn môi.
Sau trận chiến kịch liệt mới, hai người cũng nghỉ ngơi một chút. Âm thanh ẩn đi, căn phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Khóe mắt Nguyệt Linh có nước mắt, nhìn qua giống như bị hung hăng khi dễ.
Nàng chưa kịp tố cáo vậy mà đã bị hắn thả vào nước ấm.
A Niệm xách thùng rỗng đứng trong viện thở dài.
Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, lắc đầu bỏ đi.
*Thành thân, nam nữ chính thay đổi xưng hô: Thiếp -Chàng
Ta – Nàng