SAU TRỌNG SINH TA ĐEM PHU QUÂN SỦNG TẬN TRỜI

Trở lại Lục phủ, Lục Tu Lương ôm người xông vào phòng ngủ, hắn nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.

Nam nhân đi nhanh đến hô hấp cũng không ổn định.

Nàng trốn trong lòng hắn, có thể cảm nhận được thân thể hắn đang căng thẳng, tim đập cực nhanh.

Hắn bình tĩnh cởi áo choàng của mình ra.

“Công tử, đại phu đến rồi.”

“Không, ta sẽ tự mình xem.”

Lục Thất đưa hòm thuốc qua rồi dẫn đại phu ra cửa.

Nguyệt Linh mở to hai mắt, nàng lắp bắp nói: “Huynh, huynh…”

Cửa phòng đóng lại.

Nam nhân di chuyển nhẹ nhàng, bàn tay của hắn nâng bàn chân của nàng lên rồi cởi giày cho nàng.

Nguyệt Linh co rụt lại, nàng ủy khuất nói: “Đau…”

Ánh mắt Lục Tu Lương càng tối, trong lòng thô bạo muốn áp chế không được.

Cởi giày và vớ của nàng ra đã thấy cổ chân bầm tím xuất hiện trong tầm mắt.

Làn da vốn trắng nõn giờ phút này sưng đỏ không chịu nổi, Lục Tu Lương nâng chân nàng trầm mặc thật lâu.

Bầu không khí ngưng trệ, Nguyệt Linh cảm nhận được lửa giận của nam nhân.

Nàng nhỏ giọng nói: “Tướng quân…”

Hắn không nói gì mà mở hòm thuốc ra, động tác thuần thục bôi thuốc cho nàng.

Ngón tay run rẩy nhẹ nhàng khi chạm vào vết thương của nàng, yết hầu lăn lên lại lăn xuống.

Hắn không bao giờ để nàng chịu đựng những ấm ức như vậy.

Không bao giờ.

Cẩn thận uống thuốc xong hắn mới thở phào nhẹ nhõm, giọng nói khàn khàn, “Hãy để ta xem những nơi khác trên cơ thể nàng.”

Nguyệt Linh khẽ cắn môi dưới, thần sắc do dự.

“Để ta xem nào.”

Phó Nguyệt Linh thấy ánh mắt hắn thâm sâu đến dọa người thì biết được hắn vô cùng lo lắng cho mình liền gật đầu đồng ý.

Ống tay áo bị nhấc lên, trên đó có một vết thương đã xanh xanh tím tím.

Giọng nói của hắn cũng run rẩy, làm cho trái tim nàng ấm áp, “Đau không?”

Phó Nguyệt Linh lắc đầu, “Không đau.”

Làm sao lại không đau… Nàng kiều quý như vậy, bị người ta đánh thành bộ dáng này, khẳng định cực kỳ sợ hãi, cực kỳ đau đớn.

Lục Tu Lương hít sâu mấy cái rồi run tay kéo làn váy của nàng ra, ánh mắt càng ngày càng đỏ.

“Thật sự là không đau, huynh đừng như vậy…”

Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vết bầm tím của nàng rồi lại thả làn váy cùng ống tay áo trở lại.

Vết thương trên người, hắn không tiện xử lý.

Nguyệt Linh nhìn vào ánh mắt nam nhân, nàng cười cười, “Sao huynh nhát gan như vậy, có thế đã bị dọa khóc, vậy nếu ta chết thì huynh làm sao bây giờ.”

Lục Tu Lương thản nhiên nói: “Vậy ta sẽ giết hết mọi người, sau đó theo nàng cũng đi.”

Nguyệt Linh giật mình rũ mắt xuống, đúng vậy, kiếp trước hắn chính là như thế.

“Nếu nàng không có ở đây, ta sống cũng không có ý nghĩa gì.”

Trong lòng Nguyệt Linh chua xót dâng trào.

Lục Tu Lương thấy nàng bị thương thành như vậy, trong lòng như bị xé rách, đau đớn bén nhọn kích thích đại não hắn, gian nan ức chế nhân tố thô bạo trong cơ thể đang dần trỗi dậy.

“Lần sau đừng xảy ra xung đột với người khác nữa, cứ để họ nói một hai câu.”

Những tin đồn hắn nghe không phải là ít, mà hắn cũng không bao giờ phản đối bởi vì đó là sự thật.

Nhưng hắn sẽ không để ai làm hại nàng.

“Ta không có biện pháp để mặc cho các nàng nói xấu huynh, huynh tốt như vậy, bọn họ biết cái gì?”

Nguyệt Linh rất kích động, tay nàng nắm chặt góc váy, “Lần sau để cho ta nghe thấy mấy lời đó, ta vẫn sẽ động thủ.”

Lục Tu Lương bất đắc dĩ cười cười, trong lòng như có một dòng nước ấm áp chảy qua, nàng là người duy nhất trên đời này sẽ bảo vệ hắn.

“Nhưng ta sẽ đau lòng.”

Hắn nắm lấy tay nàng phủ lên ngực mình.

“Huynh dạy ta chút quyền cước, ta đảm bảo lần sau sẽ đánh cho các nàng tìm răng đầy đất!”

Nam nhân dở khóc dở cười, bàn tay to nắm lấy tay nhỏ bé của nàng, ngắm kỹ, “Có thể để A Niệm giúp nàng.”

“Vậy sao được, chuyện này phải tự ta làm.”

Chuyện liên quan đến hắn, cho dù bất chấp tính mạng cũng không tiếc.

Hắn nhìn nàng không chớp mắt, trong mắt tràn đầy nhu tình.

Phó Nguyệt Linh nhớ tới đồ mua cho tẩu tẩu thì thở dài nói: “Chỉ tiếc, đồ mua đều bị hỏng…”

Lục Tu Lương rũ mắt xuống nhìn chằm chằm chân bị thương của nàng, không nói một lời.

Ánh mắt Nguyệt Linh quét qua trong phòng, đây là phòng ngủ của hắn, khắp nơi đều lộ ra vẻ quen thuộc.

Kiếp trước hắn và nàng sống ở đây.

Phòng của hắn rất lớn, hai người còn cách một cái bình phong, chia nhau mà ngủ.

Vả lại trong phòng hắn cũng không cho phép sai vặt hoặc thị nữ tiến vào, cho nên cho dù là thành hôn hai năm cũng không ai biết bọn họ không ngủ cùng nhau.

Cánh cửa bị gõ.

“Công tử, đồ được chuẩn bị thỏa đáng, đã đưa về Phó phủ.”

“Được.”

Bóng người ngoài cửa biến mất, khôi phục bình tĩnh.

“Huynh đã chuẩn bị những gì vậy?”

Lục Tu Lương chậm rãi ôm người vào trong ngực, “Đồ nàng mua, ta bảo Lục Thất chuẩn bị một phần như vậy.”

Nguyệt Linh cong khóe miệng cười cười, nàng cũng không nói nữa mà lẳng lặng hưởng thụ thời gian hạnh phúc ngắn ngủi này.

Qua hồi lâu, Phó Nguyệt Linh đột nhiên mở miệng, “Chuyện này huynh chuẩn bị xử lý như thế nào?”

Dừng một chút, nàng lại vội vàng nói: “Huynh không cần xúc động!”

Nam nhân nhẹ nhàng ừ một tiếng, hắn thản nhiên nói: “Nếu là xúc động thì vừa rồi ta đã giết người.”

Hắn có năng lực giết sạch mọi người, hơn nữa còn có thể khắc phục hậu quả.

Nhưng hắn sẽ không làm điều này, bởi vì nàng cũng đang ở đó.

Nguyệt Linh thở phào nhẹ nhõm, cũng chỉ là tranh cãi mấy câu, không thể xung đột ảnh hướng đến hắn.

“Nàng có thể yên tâm, ta sẽ không mạnh tay.”

Nhưng cũng sẽ không nhẹ nhàng tha thứ.

Hắn tất sẽ lưu lại cho mỗi người bọn họ những kỷ niệm vĩnh viễn khó quên, làm cho bọn họ cả đời này cũng không dám đến trước mặt nàng kêu gào, chỉ là những thứ này không cần phải nói cho nàng biết.

Thủ hạ của hắn biết rõ nên đánh ở đâu, đánh chỗ nào mà không lưu lại vết thương mà vẫn có thể làm cho người sống không bằng chết.

Chịu đựng mấy tháng, nếu không chịu nổi thì tự nhiên mà chết, cũng không ai làm phiền đến A Linh.

Sắc trời dần tối, hắn đưa nàng về phủ.

Gã sai vặt Phó gia mở cửa, thấy Lục Tu Lương ôm cô nương nhà mình trở về thì không khỏi nhớ tới đêm mưa lần trước, hắn liền rụt cổ, yên lặng lui sang một bên.

May mắn thay, hôm nay không có mưa.

Lục Tu Lương ngựa quen đường cũ, trực tiếp ôm người trở về sân.

Đặt người lên giường, thiếu nữ còn vòng tay cổ hắn không buông tay.

Thần sắc hắn chiều chuộng, “Buông tay.”

Nguyệt Linh không buông tay mà u oán nhìn hắn, nỉ non: “Sợ là lại phải mười ngày nửa tháng không thể ra cửa, ai, thật phiền, sau sinh thần qua đi đại tai tiểu bệnh không ngừng, vừa mới khỏi bệnh không được mấy ngày mà lại bị nhốt ở nơi thế này.”

Lục Tu Lương bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể khom lưng, hai tay chống giường mặc cho nàng ôm cổ mình.

“Ai bảo con không thành thật như vậy!”

Ngoài cửa truyền đến thanh âm trách cứ của Thẩm thị.

Phó Dật Lãng thấy tình hình trong phòng thì ho nhẹ hai tiếng, “Muội muội, mau buông người ta ra.”

“A…” Không tình nguyện buông tay.

Lục Tu Lương mỉm cười, hắn thừa dịp mọi người không chú ý, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng rồi nhanh chóng buông ra.

“Xin thứ lỗi, chuyện này do ta mà ra.”

“Cái này có liên quan gì đến ngươi, đều là nha đầu này quá xúc động, ta thấy chính là ngày thường quá sủng nàng, nên nàng mới vô pháp vô thiên như thế, lại còn dám đi ra ngoài động thủ với người khác!”

Thẩm thị vừa tức vừa đau lòng, nàng nghe A Niệm nói rõ nguyên nhân, ngay lúc đầu cũng có oán hắn nhưng cũng nhanh chóng thoải mái, nói cho cùng vẫn là hai hài tử này dụng tình quá sâu.

Tô đại phu đi theo phía sau mọi người cũng vào trong phòng.

Bà bình tĩnh nhìn Nguyệt Linh, “Lại gặp nhau.”

Nguyệt Linh tức giận nghiêng mặt sang một bên, Tô đại phu đây là đang trả thù, đang cười nhạo nàng.

Tô đại phu kéo chân nàng lại nhìn một chút rồi ngẩng đầu nhìn nam tử anh tuấn dáng người cao ngất, khí chất trầm ổn bên cạnh thì âm thầm gật đầu, xử lý không tệ.

Bà còn muốn kiểm tra vết thương trên người Nguyệt Linh nên cất lời, “Xin mọi người tránh một lúc.”

Lục Tu Lương mím môi nhìn Nguyệt Linh thật sâu.

Nàng mỉm cười với hắn rồi vẫy tay nói lời tạm biệt.

Trong lòng Lục Tu Lương thở dài một tiếng, hắn híp mắt nhìn Tô đại phu sau đó cất bước rời đi.

Nàng vẫn không muốn để hắn lo lắng, hắn biết vết thương trên người nàng nhất định rất đau nhưng nàng vẫn cố gắng cười, hắn có thể nhìn ra.

“Được rồi, người đi rồi.”

Tô đại phu dứt lời, Nguyệt Linh rốt cuộc nhịn không được đau đớn kêu lên.

Cả người đều đau, đau đến nỗi nàng gần như muốn ngất xỉu.

Vừa rồi vẫn vòng tay quanh cổ hắn, thật sự là đau đớn khó nhịn, ngửi mùi hương trên người hắn sẽ tốt hơn một chút.

Tô đại phu lắc đầu, chuyên tâm xem vết thương cho nàng.

Phó Dật Lãng nhìn bộ dáng nam tử bên cạnh không yên lòng thì trấn an nói: “Lục công tử không cần quá lo lắng, y thuật của Tô đại phu cực tốt, tiểu muội sẽ không có gì đáng ngại.”

Thẩm thị gật đầu, trong lòng càng thêm hối hận vì lúc ấy không định hôn kỳ sớm hơn một chút.

Nàng nhớ tới lời cao tăng nói, sau sinh thần mười lăm tuổi, quả thật Linh Nhi không có một ngày an bình, vẫn nên sớm gả nàng ra ngoài mới có thể bảo đảm bình an vô lo.

Lục Tu Lương lẩm bẩm nói: “Ta sợ nàng đau…”

Nàng đau đớn, trái tim hắn cũng giống như bị lăng trì, lưỡi dao cắt từng tấc thịt, máu chảy xuống từng chút một.

Phó Dật Lãng sững sờ tại chỗ, hắn nhìn bóng lưng nam tử vừa đi xa, hốc mắt lại có chút ướt át.

Sau khi A Niệm đưa Tô đại phu rời đi liền xoay người đang định trở về viện tử.

“Đứng lại.”

A Niệm theo tiếng gọi liền cung kính nói: “Đại công tử.”

Phó Dật Lãng nhìn nàng chăm chú, làm cho người ta nhìn không rõ thần sắc trên mặt hắn.

“Đại công tử?”

Thanh âm Phó Dật Lãng lạnh xuống, “Ngươi là người nào.”

“Nô tỳ là A Niệm.”

“Ngươi cùng Lục Tu Lương có quan hệ gì.”

Một mảnh im lặng.

Phó Dật Lãng cười khẽ một tiếng, “Từ ngày ở Bảo Phật Tự, ta đã hoài nghi thân phận của ngươi. Ngươi sẽ ý thức nghe theo mệnh lệnh của Lục Tu Lương, loại phản ứng này là một loại bản năng.”

A Niệm rũ mắt xuống, trầm mặc không phản bác.

Phó Dật Lãng nhíu mày, nha đầu này ngày thường vô cùng khiêm tốn, lúc này đúng là nửa phần cũng không che dấu nổi bản thân.

“Hôm nay tiểu muội xảy ra chuyện, vì sao ngươi không hồi phủ báo tin mà là trực tiếp đi tìm Lục công tử? Ngươi là thị nữ thiếp thân của tiểu muội, hẳn là càng thêm tín nhiệm người Phó phủ chúng ta, nhưng phản ứng đầu tiên của ngươi chính là đi tìm hắn, vì sao ngươi lại tin chắc Lục công tử có thể giải quyết chuyện này.”

“Còn nữa, Lục công tử yêu cầu đưa người về Lục phủ trước, làm thị nữ bên người, ngươi chẳng những không có bất kỳ chần chờ nào mà còn mang theo Lưu Nguyệt cùng nhau trở về, ngươi không đi canh giữ chủ tử của ngươi ư? Cứ tín nhiệm Lục Tu Lương như vậy sao?”

A Niệm lạnh nhạt nói: “Đại công tử định xử trí ta như thế nào.”

Sắc mặt Phó Dật Lãng lạnh xuống, đây chính là cam chịu.

Người hầu hạ bên người tiểu muội hắn lại là Lục Tu Lương an bài vào.

Tâm tư của người này thật đáng sợ.

“Ta nhớ rõ ngươi đến Phó phủ cũng được nhiều năm.”

“Năm năm.”

Gân xanh Phó Dật Lãng đột nhiên nhảy dựng lên, Lục Tu Lương quả thật là đã sớm nhìn chằm chằm muội muội của hắn.

Thấy hắn muốn nổi giận, A Niệm quỳ một gối trên mặt đất, hành động theo nghi thức của sát thủ.

Khóe mắt Phó Dật Lãng co rút, đây là muốn làm cái gì, giết người diệt khẩu sao.

“Công tử an bài ta ở bên cạnh cô nương là vì muốn chiếu cố cô nương, cũng không có ác ý. Mấy năm nay có nhiều chuyện xảy ra với cô nương đều là công tử âm thầm giải quyết, mong đại công tử niệm tình công tử nhà ta một mảnh si tâm, chớ trách tội.”

“Ngươi không chỉ là thị nữ…” Phó Dật Lãng nghĩ đến tác phong làm việc của Lục Tu Lương thì ngữ khí của hắn khẳng định, “Ngươi biết võ.”

Ngữ khí A Niệm nhàn nhạt, nàng tự nhiên nói: “Ban đầu ta mang danh sát thủ.”

“…”

A Niệm tiếp tục ném một câu trọng điểm, “Trong phủ này còn có một gã ám vệ, thời khắc hộ vệ Phó phủ.”

Dường như là vì kiểm chứng lời nàng nói không sai, một giây sau Lục Cửu liền dừng ở trước mặt Phó Dật Lãng, ôm quyền với hắn.

“…”

Phó Dật Lãng đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng, hai tên sát thủ ở trước mặt hắn, trời đêm đen tối, đưa tay không thấy năm ngón.

Lục Cửu quay đầu lại nhìn A Niệm, lắc mình lại biến mất.

“…”

Chuyện cho tới bây giờ, truy cứu thì có ý nghĩa gì.

Hắn thở dài, “Ngươi đứng dậy đi.”

A Niệm cúi đầu nhẹ giọng nói: “Nếu như Đại công tử không có việc gì thì nô tỳ về phòng trước, cô nương cũng nên nghỉ ngơi.”

“Chờ đã …”

A Niệm nghi hoặc nhìn hắn.

Phó Dật Lãng sờ sờ mũi, nhỏ giọng hỏi: “Thân thủ của các ngươi đều rất mạnh sao?”

Hắn nhớ rõ ngày đó khi khống chế Bạch Tuyết Như, động tác của A Niệm dứt khoát lưu loát, phải là cao thủ mới đúng.

Hắn híp mắt nhìn bốn phía mà vẫn không phát hiện ra dị thường, không biết nam nhân sát thủ vừa rồi đi đâu.

A Niệm có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Lục Cửu rất mạnh, còn nô tỳ… Không bằng hắn, hắn còn rất nhanh.”

Lục Cửu vẫn luôn nghe ở góc tường: “…”

“Ồ, như vậy…”

Như vậy liền có thể yên lòng, gần đây hắn cùng phụ thân đang tiến hành thu thập chứng cứ tội trạng của Diêu gia, có một sát thủ ở đây cũng tốt, an nguy của nữ quyến trong phủ hẳn là không cần lo.

Bình luận

Truyện đang đọc