SAU TRỌNG SINH TA ĐEM PHU QUÂN SỦNG TẬN TRỜI

Canh đầu đã qua, giờ phút này chính là giờ Hợi, trong viện một mảnh đen kịt, nha hoàn bà tử đều đã ngủ, Nguyệt Linh nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được.

Ban ngày mới gặp qua, giờ phút này lại càng thêm nhớ hắn.

Hôm nay hắn tới cửa khiến nàng trở tay không kịp, không biết có phải hắn chờ không được hay không.

Hiện tại hết thảy những chuyện phát sinh đều không có ở kiếp trước, từ lúc nàng quyết đoán cự tuyệt cầu thân của Diêu gia thì tất cả mọi thứ đều lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Kiếp trước, nàng không ra đường nghênh đón đại quân hồi triều, cũng không đúng lúc gặp được hắn ở trong cung, không được hắn thay mình giải vây, càng không có chuyện tới cửa bái phỏng hôm nay.

Trong lòng Nguyệt Linh khó chịu, đột nhiên cảm thấy đêm xuân cũng rét lạnh như thế, nàng lại có chút hoài niệm cảm giác hôm qua, sau lưng dán lên lồng ngực ấm áp kia.

Trong căn phòng tối tăm, có một tiếng thở dài.

Thật sự không hề buồn ngủ, Phó Nguyệt Linh đứng dậy, nàng tiện tay cầm áo choàng màu lam nhạt treo ở một bên khoác lên người, rồi lấy một cái đèn lồng đi ra cửa phòng.

Chạng vạng, mưa nhỏ rải rác, đất chưa ướt hết. Hơi nước trong không khí theo khoang mũi len vào ống phổi, mang theo chút lạnh lẽo.

Trăng sáng treo cao trên không trung, ánh trăng như sương mù chiếu xuống, mông lung, càng lộ ra vẻ tịch mịch.

Trong bóng đêm, một đôi mắt thấy nàng xuất hiện càng thêm sâu thẳm và áp lực, bên trong là tình cảm, thủy triều bắt đầu khởi động, khó có thể tự kiềm chế.

Nàng đứng trong sân, đặt đèn trên bàn đá và ngồi xuống.

Một tay vịn má, ngẩng đầu nhìn sao, âm thầm xuất thần.

Lại không biết hắn đang làm gì, hắn có ngủ không.

Trên nóc nhà phía sau, nam tử mặc trường bào màu đen, chân dài xếp bằng ngồi trên nóc, lưng dựa vào mái ngói, trong tay cầm bầu rượu, lẳng lặng nhìn bóng lưng thiếu nữ.

Mái tóc đen đơn giản được buộc sau đầu, gió nhẹ thổi qua, tóc bay như múa, cả người càng lúc càng lạnh nhạt xa cách, ngang nhiên độc lập.

Nhiều năm như vậy, thứ hắn nhìn nhiều nhất chính là bóng lưng của nàng.

Mỗi lần nửa đêm mơ về, bóng lưng đó là hình ảnh hắn trân trọng nhất.

Nhưng chưa từng có lần nào muốn chiếm hữu nàng hơn giờ phút này, loại ý niệm này từng chút ăn mòn trái tim hắn, vô cùng mãnh liệt, thậm chí là điên cuồng. Muốn để nàng nhìn thấy chính mình, muốn nàng cười với hắn, muốn khiến tất cả người trên thiên hạ tổn thương nàng biến mất.

Nhưng nàng càng ở trong tầm tay thì hắn càng thêm khiếp đảm, không dám vượt qua.

Mãnh thú trong lòng sắp mất khống chế, nhưng lý trí nói cho hắn biết phải nhẫn nại, phải khắc chế.

Hai người trong bóng tối đều im lặng, không ai tạo ra âm thanh.

Đột nhiên, Nguyệt Linh tựa như có cảm giác, như ma xui quỷ khiến nhìn về phía nóc nhà phía sau, trong bóng đêm tối tăm, loáng thoáng ước chừng có một bóng người ngồi trên nóc nhà, khuôn mặt nhìn không rõ ràng nhưng thân hình lại rất quen thuộc.

Hô hấp của Phó Nguyệt Linh chậm lại.

Cảm giác này rất kỳ quái, trong nháy mắt đó nàng lại không cảm thấy sợ hãi, nàng híp mắt, cố gắng phân biệt bóng dáng người nọ.

Lục Tu Lương lại không tốn chút sức lực nhìn rõ bộ dáng của nàng, có lẽ là rượu lên đầu, giờ phút này nhìn bộ dáng ngây thơ của nàng, hắn không nhịn được cười khẽ ra tiếng.

Ngón tay Phó Nguyệt Linh nắm lấy một góc áo choàng, nàng cẩn thận nhẹ giọng hỏi, “Người nào ở đó?”

Trái tim lại kịch liệt xao động, máu cả người trong nháy mắt sôi trào. Đêm tối yên tĩnh mà bí ẩn, thanh âm đè nén như đang bị kích thích, nàng lại vô cùng thích loại cảm giác này.

Lục Tu Lương hơi nhếch khóe miệng, nghĩ thầm nàng thật đúng là to gan, cũng không sợ hắn là kẻ xấu.

Đêm đó hình như cũng như vậy, Lục Tu Lương nhíu nhíu mày, tính cảnh giác của nàng lại kém như vậy sao?

Không ai trả lời, nàng hơi tức giận. Nam nhân này có phải là kẻ hèn nhát không?

Một lần, hai lần len lén đến thăm nàng, bị phát hiện còn rụt đầu không dám lên tiếng.

Nàng đứng dậy rồi đi theo hướng của hắn, “Tại sao huynh không dám nói chuyện?”

Lục Tu Lương nghe ra sự không vui của nàng, càng cảm thấy đáng yêu, mắt thấy giai nhân sắp tức giận thì xách bầu rượu lên, nhẹ nhàng đến trước mặt nàng.

Cứ cúi đầu như vậy, nương theo ánh trăng mông lung chuyên chú nhìn nàng.

“Tại sao tướng quân lại ở đây?”

“Đi ngang qua.”

Trong không khí phiêu phiêu hương rượu nhàn nhạt, Nguyệt Linh cúi đầu liền thấy được rượu trong tay hắn.

Nguyệt Linh suýt nữa thì bật cười, người này đối với nàng như kẻ ngốc mà lừa gạt sao? Nửa đêm lén lút xách bầu rượu trốn trên nóc nhà nàng, nếu bị người khác nhìn thấy, có bao nhiêu miệng cũng không nói rõ được.

Chẳng lẽ hắn còn muốn cho nàng trải qua thống khổ một lần nữa, bị người đời chỉ trỏ sao? Nàng tức giận trả lời: “Ồ? Tướng quân mang theo bầu rượu? Uống rượu thì phải đến tửu lâu mới đúng, vô duyên vô cớ trốn ở trên phòng ta, là có ý gì?”

Nam tử cúi đầu cười ra tiếng, hắn uống rượu xong giọng nói càng khàn, cả người có vẻ lười biếng tùy ý, “Ngắm trăng.”

Nguyệt Linh ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, nhỏ giọng lầm bầm, “Không phải trăng nơi nào cũng giống nhau? Trên nóc phòng ta có gì đặc biệt? Đừng bao giờ lừa dối ta!”

Lời còn chưa dứt, bên hông bị một cánh tay mạnh mẽ quấn lấy, thân thể nhẹ nhàng, tiếng kêu còn chưa ra khỏi miệng thì trong chớp mắt đã lên nóc nhà.

“Huynh!”

Nguyệt Linh trợn mắt nhìn, nàng tức giận vì hành động đột ngột của hắn khiến nàng hoảng sợ.

Đáy mắt Lục Tu Lương mỉm cười, nhưng không buông nàng ra, “Có gì khác biệt, cứ lên xem một chút liền biết.”

Nguyệt Linh không phát hiện giờ phút này tư thế của hai người thân mật quá.

Kiếp trước bọn họ thường xuyên tiếp xúc thân thể như vậy, nàng đã sớm quen với vòng tay của hắn nên giờ phút này nhu thuận mặc cho hắn ôm.

Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trăng, ánh trăng đẹp làm cho người ta không thể dời mắt, thì ra cảnh sắc trên cao lại mê người như vậy.

Nàng có nhìn đến xuất thần, mà người bên cạnh lại đang si ngốc nhìn nàng.

Nguyệt Linh quay đầu lại, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

Nam tử dưới ánh trăng mày kiếm mắt sáng, đôi mắt hoa đào đang vui vẻ nhìn nàng.

Đôi mắt đen nhánh kia phảng phất có sức hấp dẫn, cuốn nàng vào vòng xoáy vô tận. Tim đập đột nhiên nhanh hơn, trong lúc nhất thời mất đi năng lực nói chuyện.

Trước kia có phải hắn cũng thường xuyên nhìn nàng như vậy không? Nàng không biết hắn cười lên lại đẹp như thế.

Nguyệt Linh hốt hoảng rũ mắt xuống, ánh mắt phiêu hốt không biết nên nhìn về phía đâu, “Tướng quân thật sự là có nhã hứng, không biết trèo qua bao nhiêu nóc nhà mới thuần thục như vậy?”

Lời vừa nói ra, nàng đã bị giọng điệu chua mình dọa sợ, xấu hổ đến thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi.

Trong lúc nhất thời tức giận không chịu nổi, cánh tay dùng sức giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.

Ra sức giãy dụa hồi lâu, trên trán đều thấm ra mồ hôi nhỏ, hắn bất đắc dĩ kiềm chế hai cánh tay của nàng vững chắc như sắt, nhất thời nàng có chút tức giận, mở miệng lại như khóc nức nở: “Huynh, huynh buông ta ra…”

Ánh mắt Lục Tu Lương nhìn nàng càng sâu hơn một chút, trong lòng có một cỗ hỏa diễm nóng rực mà mãnh liệt muốn phun ra.

Bộ dáng làm nũng này đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ như đổ thêm dầu vào lửa, bầu rượu vừa uống kia làm lục phủ ngũ tạng của hắn càng thêm nóng rực hơn. Hắn hơi cúi đầu, kìm lòng không được mà ghé sang tai nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận ngã xuống.”

Nguyệt Linh bị hơi thở nóng rực phun ra bên tai khiến nàng nóng đến rụt cổ, an phận ở trong ngực hắn không nhúc nhích.

Sau một thời gian dài, bên tai truyền đến một tiếng thở dài bất lực: “Ta chưa bao giờ leo lên mái nhà của cô nương, hôm nay thực sự là đi ngang qua.”“

Hắn không nói dối, quả thực hắn không cố ý.

Ban ngày rời khỏi cửa hàng đồ cổ, trong lòng hắn bất an, mặc dù ngày thường có ám vệ hắn phái đi nhìn theo dõi động tĩnh Phó phủ, hắn cũng không yên lòng, vì thế liền lặng yên không một tiếng động canh giữ ở bên ngoài, giống như mấy năm trước.

Com chiều xong xuôi, hắn lại đi hẹn Hoắc Minh Thần uống chút rượu.

Sau khi rời khỏi, hắn không cưỡi ngựa mà xách bầu rượu dọc theo đường phố chậm rãi đi về, vốn định trực tiếp hồi phủ nghỉ ngơi nhưng không biết tại sao lại đi tới cửa Phó gia.

Rõ ràng Lục phủ cùng Phó phủ thật sự không thuận đường.

Hắn nghĩ, đại khái là trái tim hắn đang ở nơi này, cho nên mặc kệ hắn đi đâu thì đều có loại lực lượng vô hình dẫn dắt hắn tới tìm nàng.

Phó Nguyệt Linh nghiêng đầu nhìn hắn, “Tướng Quân chê thanh danh của mình không đủ xấu sao?”

“Hả? Tại sao cô nương lại nói vậy?”

Chẳng lẽ là chê hắn quá mức càn rỡ…

“Hành vi như vậy của huynh, nếu như bị người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ không thể giải thích được.”

Lục Tu Lương cười khẽ một tiếng, ngữ khí lại có chút cuồng vọng: “Không ai có thể phát hiện ra hành tung của ta.”

Dừng một chút, hắn lại bổ sung: “Ngoại trừ nàng.”

Phó Nguyệt Linh đỏ mặt, nhỏ giọng phản bác: “Tướng quân cũng phải cân nhắc thanh danh của ta nữa…”

Chung quy nàng cũng là nữ nhi khuê các chưa xuất giá, cho dù ngày thường không kiêng nể gì cả nhưng có đôi khi cũng nên chú ý chừng mực mới đúng.

Lục Tu Lương trầm ngâm một lát, hắn thấp giọng nói: “Theo lý là như thế, là ta suy nghĩ không tốt.”

Nên cưới nàng vào cửa sớm hơn.

Hắn nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của nàng một lúc lâu rồi lại ôn nhu mở miệng: “Ta chưa từng đoán được nàng sẽ đi ra, càng không ngờ nàng còn phát hiện ra ta.”

“Ta… Không ngủ được, ở trong phòng ngột ngạt nên ra ngoài đi dạo.”

Nàng cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên quay đầu lại, giống như trong bóng tối, nàng liếc mắt một cái là có thể tìm được hắn.

“Tướng Quân vẫn nên uống ít rượu thôi.”

Phó Nguyệt Linh nhỏ giọng oán giận, “Say thành như vậy? Cũng may ta biết tướng quân là người như thế nào, nếu đổi lại là người khác, khẳng định sẽ rất tức giận với huynh.”

Hắn muốn nói hắn không uống say, nhưng nhìn cánh môi phấn nộn của nàng vừa mở vừa khép, lời nói đến bên miệng không biết tại sao lại biến thành thỏa hiệp.

Khẽ thở dài, “Nàng nói đúng.”

Nguyệt Linh cảm thấy có chút lạnh, nàng rụt vào trong ngực nam nhân rồi lại ngẩng đầu nhìn mặt trăng một lần nữa.

Nàng nói nàng biết hắn là người như thế nào.

Trái tim Lục Tu Lương trầm xuống, hắn tự giễu, ngay cả chính hắn cũng không hiểu mình.

A Linh của hắn giống như mặt trăng này, hắn rất muốn tự tay khắc nàng lên người mình, làm cho nàng vĩnh viễn thuộc về một mình hắn.

Hắn chưa bao giờ thực sự có được thứ thuộc về mình, chỉ có những quân công liều mạng để lấy quyền lợi nắm trong tay, nhưng những thứ này trong mắt hắn đều không đáng một xu, cũng đều là bởi vì nàng mà tồn tại.

Giờ phút này nàng nhu thuận ở bên cạnh hắn, đây có phải là vì nàng không bài xích hắn không? Thậm chí là có chút hảo cảm? Lục Tu Lương cảm thấy không khí bên cạnh đều mỏng manh vài phần, cổ họng cuồn cuộn, ánh mắt càng ngày càng ôn nhu.

“Hắt xì…” Nguyệt Linh hít mũi, có chút thẹn thùng.

Sắc mặt Lục Tu Lương không dễ nhìn lắm, hắn trầm mặc xiết chặt áo choàng trên người nàng, sau đó ôm eo nàng, mũi chân khẽ điểm một cái, bay xuống.

Đó đều là lỗi của hắn, làm sao nàng có thể hứng gió trên mái nhà quá lâu. Thân thể nàng không tốt, lại vừa mới khỏi bệnh, nếu tái bệnh… Trong mắt Lục Tu Lương ngưng tụ cuồng phong, tự trách trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

Hắn buông nàng ra, trầm giọng nói: “Mau vào đi.”

Nàng nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, nhưng trái tim nàng thập phần ấm áp. Trước kia cũng là như vậy, chỉ cần thân thể nàng có chút không khỏe thì hắn vẫn luôn mất hứng, càng thêm cẩn thận đối đãi với nàng.

Hốc mắt Nguyệt Linh có chút nóng, thấp giọng nói: “Được”.

Cửa phòng chậm rãi đóng lại, bóng dáng người nọ biến mất giữa màn đêm.

Nguyệt Linh tựa lưng vào cửa, chậm rãi nở nụ cười.

Bình luận

Truyện đang đọc