SAU TRỌNG SINH TA ĐEM PHU QUÂN SỦNG TẬN TRỜI

Trước lạ sau quen, hắn dễ dàng cởi bỏ những nút thắt trên người nàng.

Nguyệt Linh nhỏ giọng nỉ non không cho hắn tiếp tục, lần trước là cách y phục, nhưng nàng chưa từng nghĩ hôm nay hắn lại lớn mật như vậy.

Nam nhân làm như điếc mà không nghe thấy, vẫn tiếp tục thăm dò.

Hắn dùng một tay ôm lấy nàng, tỉ mỉ hôn môi, tay kia còn châm lửa làm loạn chung quanh.

Đầu ngón tay chạm vào nơi trước ngực, xúc cảm da thịt mịn màng khiến người ta mê mẩn.

Hắn thương nàng nhưng lại sợ nàng ủy khuất, cuối cùng cũng không tiến hành đến cùng, cách một lớp vải yếm mềm mại, hắn tới tới lui lui, băn khoăn không tiến.

Nguyệt Linh dựa vào cánh tay mạnh mẽ của hắn mới có thể đứng vững, cả người nàng mềm nhũn không xương, nàng xụi lơ trong vòng tay của hắn.

Nàng giống như nhận ra sự nhẫn nhịn của nam nhân nên cũng chậm rãi đáp lại.

Hai người đều giống như say rượu, mê man, không biết đây là thời khắc nào.

Nàng giống như một chiếc thuyền nhỏ trong biển mặc theo làn sóng.

Gió biển gào thét, tay của người chèo thuyền dùng sức, hắn ra sức chèo mà nàng chỉ có thể dựa vào hắn.

Bất thình lình có một làn sóng vỗ tới, nàng nắm chặt lấy hắn, khóe mắt nghẹn ngào đầy nước, suýt nữa lật thuyền.

“Thực sự nhạy cảm.”

Lục Tu Lương cúi đầu cười, hắn lau nước nơi khóe mắt nàng, an ủi nàng bằng từng cái hôn.

Nguyệt Linh đỏ mắt, nàng ỷ lại cọ cọ vào lòng hắn.

Thật ngoan…

Lục Tu Lương lẳng lặng nhìn nàng, tầm mắt lưu luyến theo từng tấc trên da thịt nàng, lưu luyến, triền miên.

Nhìn thế nào cũng không chán, hắn thật sự rất muốn đưa nàng về phủ ngay lập tức để ngày đêm ngắm nhìn.

Hắn nhớ tới ngày đó đến nhà nàng để ấn định hôn kỳ vào mùng tám tháng tám, lúc đó hắn liền cảm thấy thỏa mãn.

Nhưng bây giờ, hắn thật sự hối hận.

Nhưng mà hối hận cũng không thể làm gì được nữa, hắn lại không thể diệt hết mấy người Phó gia, khiến nàng không nơi nương tựa, để nàng không thể không dựa vào mình.

Hắn đã đáp ứng sẽ bảo vệ tốt thân nhân của nàng, vậy thì hắn sẽ làm được.

“Huynh thật xấu … Sau này ta sẽ không ở một mình với huynh nữa, chỉ biết chiếm tiện nghi của ta.”

Thanh âm thiếu nữ khàn khàn, hai tròng mắt nàng như khúc suối trong veo.

Lục Tu Lương tựa như một con sói đói, mà nàng chính là con cừu non mập mạp kia, mỗi lần thấy nàng đều phải gặm một cái.

“Chớ có lừa gạt ta, ta biết nàng cũng rất thích.”

Phản ứng ngược lại của nàng không thể lừa dối hắn, cho nên hắn cũng có thể biết nàng có thích hay không.

Giống như giờ phút này, khi hắn đang nói chuyện bên tai nàng thì tai đã trở nên ửng đỏ, phản ứng này quả thực là đáng yêu mà lại thú vị, hắn khẩn cấp muốn đi khám phá nhiều nơi hắn chưa biết, muốn xem phản ứng kịch liệt hơn của nàng.

Vừa nghĩ đến những hình ảnh ướt át trong mộng, hắn liền tâm ý viên mãn, khát vọng trong lòng bắt đầu rục rịch.

Nguyệt Linh không nói lời nào, lúc này cùng hắn lý luận chính là tự rước lấy nhục.

Da mặt nam nhân này quả nhiên là càng lúc càng dày, nàng lại một lần nữa tự hoài nghi, kiếp trước phu quân của nàng cùng người trước mắt không phải một người.

Nàng không thể nghĩ ra, làm thế nào mà cơ thể này có thể chứa hai linh hồn hoàn toàn khác nhau.

Nếu từ sớm nàng đã biết bên trong hắn còn có bộ dáng này thì lúc trước nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ trăm phương nghìn kế trêu chọc hắn!

Thấy nàng đã lâu không nói lời nào, nam nhân cũng không vội mà từ từ mở miệng, nhẹ giọng nỉ non bên tai nàng: “Tiểu lừa đảo.”

Tai Nguyệt Linh thật sự vô cùng tê dại, hết lần này tới lần khác người này dụ dỗ nàng, rốt cuộc chịu không nổi, một tiếng trống làm tinh thần nàng hăng hái thêm, nàng vòng tay quanh cổ nam nhân, bám trên người hắn hôn loạn làm cho hắn không còn cơ hội nói chuyện nữa.

Khóe mắt Lục Tu Lương có ý cười càng lúc càng sâu, hắn khẽ vịn eo nàng, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.



Ninh Vương phủ.

“Điện hạ.”

Diêu Chấn khom lưng hành lễ, trán chảy ra mồ hôi.

“Cữu cữu đã đến rồi.”

Tiêu Úc bình tĩnh đứng trước cửa sổ nhìn cây xanh tươi tốt bên ngoài.

Trên tay hắn cầm một phần hồ sơ, tay kia đặt ở phía sau, cả người thâm trầm lại nội liễm. Hắn quay lại, “Tại sao ta mới rời Kinh mấy tháng mà khi trở lại hai bàn tay đã không có gì?”

Sắc mặt Diêu Chấn khó coi, cánh môi run rẩy, ông ta nói không nên lời.

Trước khi Tiêu Úc rời đi, bọn họ còn hợp tác với Nhị hoàng tử Đại Thuận rất thuận lợi, người của Thanh Long Đường trải rộng khắp thiên hạ, Viên Lập Hiên nắm trong tay Bích Hải Các, tin tức trên giang hồ bọn họ vẫn vô cùng linh thông.

Còn có trong quân doanh cũng bố trí tai mắt, nhưng một đám ám vệ đều bị diệt trừ sạch sẽ trong vòng mấy tháng.

Diêu Chấn cau mày, đột nhiên ông ta có một phỏng đoán lớn mật, “Điện hạ…Tất cả những chuyện này có thể do Trấn Quốc đại tướng quân gây ra hay không.”

“Sao lại nói mấy lời này.”

Diêu Chấn nhìn thần sắc hắn như thường cũng không biết lời mình nói có vấn đề hay không, nhưng giờ phút này ông ta cũng chỉ có thể kiên trì nói tiếp.

“Lục Tu Lương giằng co với Đại Thuận nhiều năm như vậy, bắt đầu từ năm ngoái hắn lại thay đổi tác phong của những năm trước, bắt đầu cường thế phản công, ngắn ngủi mấy tháng liền thu phục toàn bộ lãnh thổ, sau đó Nhị hoàng tử bị bắt, bị chém giết, kế hoạch của chúng ta cũng thất bại. Đúng lúc này Viên Lập Hiên cũng xảy ra chuyện, sau đó hắn liền trở về.”

Thần sắc Tiêu Úc nhàn nhạt, hắn nghiêng đầu về phía Diêu Chấn, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

“Chỉ có hắn mới có năng lực làm được những việc này, hơn nữa một con cá cũng không lọt lưới, làm cho người ta tìm không thấy sơ hở, điện hạ, ta lo lắng Viên Lập Hiên cũng đã bị hắn giết chết.”

“Nếu quả nhiên là hắn…” Tiêu Úc mím môi, rũ mắt xuống.

“Điện hạ, mặc kệ chuyện lúc trước có phải là hắn hay không, nhưng sau đó hắn cũng là địch nhân của chúng ta, nếu muốn đối phó hắn, sợ là chỉ có thể làm bệ hạ mất đi tín nhiệm với hắn rồi đoạt binh quyền về trước.”

Nhưng rất khó khăn.

Tiêu Úc biết rất khó, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Nhân Cảnh Đế sẽ yên tâm giao binh quyền cho người khác, đối với một đế vương mà nói đây là chuyện vô cùng nguy hiểm, hắn không thể lý giải.

Theo quan điểm của hắn, những điều như vậy quả thật không thể tưởng tượng được.

Cho dù như thế nào thì trước mắt đã đến thời điểm gian nan nhất, nếu không ra sức đánh một trận, vậy nhiều năm nỗ lực sẽ đổ sông đổ bể.

Ngữ khí Tiêu Úc không gợn sóng, hắn thản nhiên nói: “Nghe nói kế hoạch hãm hại Phó gia thất bại?”

Tay hắn chậm rãi vuốt nhẹ tờ giấy, Diêu Chấn thoáng nhìn động tác của hắn thì trong lòng căng thẳng.

Ông ta ấp úng đáp lại.

“Ừm, ta biết rồi, cữu cữu trở về đi.”

Ra khỏi Ninh Vương phủ, Diêu Chấn lau mồ hôi trên đầu rồi thở dài.

Mặc dù nhìn qua Tiêu Úc cho người ta có một loại cảm giác như tắm gió xuân, nhưng ông ta biết, Tiêu Úc có tính cách hỉ nộ vô thường, vừa rồi như vậy chính là điềm báo khi hắn tức giận, không biết tối nay Ninh Vương phủ này lại thêm mấy mạng người.

“Phụ thân.”

Diêu Chi Khiên vẫn đợi ở ngoài cửa phủ, thấy Diêu Chấn loạng choạng đi ra thì vội vàng nghênh đón, “Ninh Vương đã nói cái gì?”

Diêu Chấn thở dài, cảm giác thoáng cái đã già nua đi nhiều, “Khiên nhi, Diêu phủ ta sợ là sắp xong rồi. Ninh Vương điện hạ hắn… Sợ là sẽ bại.”

Diêu Chi Khiên đỏ mắt, “Cha, điều này không giống như những gì người nói, lúc trước người kéo con nhập cuộc không hề nói như vậy!”

Làm sao điều này lại như vậy!

Hắn buông tay rời xa Nguyệt Linh, buông bỏ tình yêu, hiến thân cho gia tộc, đến cuối cùng lại là kết quả như vậy sao?

Hắn còn chưa thật sự bắt đầu đã phải nhận thua sao?

Diêu Chấn lắc đầu, lúc này đã khác.

“Nếu địch nhân của chúng ta là Lục tướng quân, vậy… Muốn lật bàn rất khó. Trừ khi có chuyện xảy ra với hắn, phải để hắn chết. Hoặc là rời kinh không bao giờ trở về nữa, hoặc là bệ hạ đột nhiên mất đi tín nhiệm với hắn, nếu không chúng ta không còn cách nào khác. Hiện tại trong tay chúng ta không có gì…”

Tất cả đều không còn gì nữa.

“Con không tin hắn mạnh mẽ như vậy.”

Lửa hừng hực trong lòng Diêu Chi Khiên cháy bùng lên, hắn không cam lòng, ghen tị, hối hận, đan xen cùng một chỗ, lục phủ ngũ tạng đều như thiêu đốt.

Hắn nhìn bóng dáng phụ thân chậm rãi đi ở phía trước, dần dần nắm chặt nắm đấm.



Trong Chính Dương cung, Ngu Nhạc Dao đang cùng Hoàng hậu nói chuyện.

Cung nhân nhẹ nhàng đấm chân cho Hoàng hậu, còn ngự thiện phòng bưng canh mới làm lên.

Hoàng hậu cho cung nhân lui ra rồi cười nói với Nhạc Dao: “Nếm thử đi.”

Nước canh đậm đà, hương vị thơm ngon, uống vào mà cả người ấm áp.

Nghiêm Hoàng hậu do dự, lo lắng nhìn nàng, “Gần đây Thôi quý phi không đến tìm con nữa chứ?”

Ngày đó Thái Tử ở trong cung tức giận vô cùng, tin tức truyền đến Chính Dương cung có thể làm bà hoảng sợ.

Từ sau khi Tiêu Hằng thành thân thì tính tình trầm ổn hơn rất nhiều, lần trước nổi giận cũng vì trước khi thành hôn có một tên phá gia chi tử đùa giỡn Nhạc Dao.

May mắn Thôi quý phi vốn không có căn cơ, chỉ có thanh danh của Thanh Hà Thôi thị, nếu không việc này thật đúng là khó làm.

Nàng thì thầm: “Mẫu hậu, A Hằng làm vậy cũng vì con, người đừng trách chàng ấy.”

Nhạc Dao vuốt ve bụng mình, thần sắc ôn nhu.

Nghiêm Hoàng hậu thở dài, nhi tử này bà cũng không quản được, từ nhỏ Tiêu Hằng đã có chủ ý, sau khi lớn lên thì càng cường ngạnh, cũng may hắn có một phụ hoàng không muốn làm hoàng đế.

Tiên đế đa nghi, cuối cùng chọn một Nhân Cảnh Đế có tính cách mềm mại nhất, nghe lời nhất làm người kế nhiệm, ông thích nhất là hoàng tử nghe lời, dễ trói buộc nhất.

Nếu Tiêu Hằng là nhi tử của tiên đế, hắn cường thế bá đạo như vậy, chỉ sợ đã sớm bị đuổi ra khỏi kinh thành rồi.

“Hằng Nhi có tâm tư gì thì hôm nay ta cũng lười quản, nhưng con vẫn phải khuyên nhủ hắn nhiều hơn, hiện tại căn cơ của hắn còn chưa ổn định, rất nhiều người trên triều bất mãn với hắn, bảo hắn đừng quá kiêu ngạo. Trước khi đứa trẻ trong bụng của con được sinh ra thì con vẫn còn một trận chiến khó khăn. Đừng trách mẫu hậu nói chuyện khó nghe, trái tim của nam nhân không thể chịu đựng được thử thách, không phải là ta không có niềm tin vào Hằng Nhi, nhưng sự thật là như vậy.”

Ngón tay Nhạc Dao khẽ run lên, nàng rũ mắt nhíu mày không lên tiếng.

Nghiêm Hoàng hậu vỗ vỗ mu bàn tay nàng.

Tâm tính của hai hài tử này như thế nào nàng đều hiểu rõ, nhưng vạn sự đều có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhắc nhở Nhạc Dao trước cũng tốt hơn, lỡ như có chuyện nàng lại không chịu nổi đả kích.

“Hằng nhi so với hài tử bình thường đều kiên định hơn, nếu phu thê các con có bất đồng thì phải tín nhiệm lẫn nhau, không nên cố chấp, đây là mẫu hậu từng trải nên muốn khuyên con, con phải cẩn thận ghi nhớ trong lòng.”

“Con đã biết, mẫu hậu.”

“Lùi một bước mà nói, nếu hắn thay lòng đổi dạ đồng ý nạp người khác thì con cũng không nên oán hận, bảo vệ hài tử trong bụng mới là ưu tiên hàng đầu, có hài tử này, không ai có thể dao động địa vị của con.”

Nhạc Dao ngoan ngoãn gật gật đầu, hốc mắt hơi nóng lên.

Cha mẹ mất sớm khi nàng còn nhỏ, Nghiêm Hoàng hậu coi nàng như nữ nhi ruột mà yêu thương.

Mặc kệ sau này nàng và Tiêu Hằng có như thế nào thì lòng kính trọng của nàng đối với Nghiêm Hoàng hậu vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Nghiêm Hoàng hậu nhìn bộ dáng Ngu Nhạc Dao như vậy liền nghĩ đến chuyện xưa của mình.

Thời niên thiếu nàng gả cho Nhân Cảnh Đế, hai người nâng đỡ nhau đi qua nhiều năm như vậy, nhưng đế vương làm sao có thể chuyên sủng một người đây.

Tình yêu của hoàng đế không bao giờ dành cho một mình nàng.

Trước khi lên ngôi, hắn là phu quân của nàng.

Nhưng hôm nay, hắn lại là bệ hạ của người khác.

Nàng cũng từng oán hận, nhưng điều đó không giúp được gì, may mắn trái tim hắn vẫn còn ở chỗ nàng, cũng không tính là quá tệ.

Tiêu Hằng sớm muộn gì cũng phải leo lên ngai vàng, hắn cùng Nhân Cảnh Đế bất đồng.

Nhân Cảnh Đế yếu đuối, sẽ khuất phục các thế lực trong triều, hắn muốn duy trì triều cục cân bằng cho nên có rất nhiều việc không thể không làm.

Nhưng Tiêu Hằng thì khác, hắn cường thế, bá đạo, hơn nữa còn có thủ đoạn, có mưu kế.

Nghiêm Hoàng hậu tin tưởng hắn nhất định có thể bảo vệ tốt người cần che chở, sẽ không để cho người mình yêu chịu ủy khuất.

Chỉ với điểm này thì Nhạc Dao so với nàng cũng hạnh phúc hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc