Trong Chính Dương cung, Nghiêm Hoàng hậu nhìn Thôi Sở Vân đang đốt hương, như có điều suy nghĩ.
Vị Thôi cô nương này đã năm ngày liên tiếp đến chỗ nàng, cùng nàng nói chuyện, chơi cờ.
Ngắn ngủi mấy ngày, Nghiêm Hoàng hậu đã thấy Thôi Sở Vân vô cùng xuất chúng, không chỉ biết đốt hương, trà ngâm cũng tuyệt, còn có trù nghệ xuất sắc.
“Thái Tử đến!”
Tầm mắt Nghiêm Hoàng hậu đảo qua Thôi Sở Vân, động tác đốt hương của nàng dừng lại một chút rồi lại nhanh chóng tiếp tục.
“Mẫu hậu.”
Tiêu Hằng đĩnh đạc đứng trong điện, hắn nghiêng đầu nhìn thấy một nữ tử bạch y thì nhíu nhíu mày.
“Hằng Nhi, vị này là Thôi Sở Vân, nữ nhân của Thanh Hà Thôi thị, hẳn là con còn chưa từng gặp qua.”
Thôi Sở Vân liên tiếp đi tới cung của Hoàng hậu, làm sao Hoàng hậu có thể không biết tâm tư của nàng, đơn giản nàng chỉ muốn gặp vị Thái Tử này mà thôi.
Sắc mặt Tiêu Hằng trầm xuống trong nháy mắt, hắn đứng ở một bên không nói một lời.
Thôi Sở Vân tựa hồ không nhìn thấy sắc mặt hắn mà bình tĩnh hành lễ, “Dân nữ Thôi Sở Vân bái kiến Thái Tử điện hạ.”
Tiêu Hằng không để ý tới nàng, Thôi Sở Vân còn quỳ trên mặt đất.
Nghiêm Hoàng hậu ho nhẹ một tiếng, “Hằng Nhi.”
Tiêu Hằng không tình nguyện mở miệng cho nàng đứng lên.
Không ở đây bao lâu, Tiêu Hằng liền khẩn cấp rời đi, giống như nơi này có hồng thủy mãnh thú.
“Đã như thế, dân nữ cũng cáo từ trước.”
Ngô Mạn ngáp dài từ sau bình phong đi ra, “Cô nương này thật sự là một chút cũng không che dấu mục đích của mình, thấy xong việc liền vội vàng rời đi, sợ người khác không biết nàng vì Thái Tử mà đến.”
Nghiêm Hoàng hậu nhíu mày, con cháu đều có phúc của con cháu, nàng nên bớt lo lắng một chút.
“Khi nào con mới trở về Ngô phủ?”
Ngô Mạn cười hắc hắc, “Di mẫu, di mẫu không phải chịu đựng nữa rồi, hôm nay con liền trở về, vừa lúc thuận đường đưa xe lăn cho Tiêu Chước.”
Nghiêm Hoàng hậu vỗ vỗ ngực cảm tạ trời đất, Bồ Tát hiển linh, rốt cục cũng rời đi.
Ngô Mạn mang theo toàn bộ gia sản nghênh ngang rời khỏi hoàng cung, đi mãi cho đến Khang vương phủ.
Khi Tiêu Chước cố sức vịn xe lăn đi ra đã nhìn thấy Ngô Mạn đang ôm tay chỉ huy gã sai vặt mang đồ vào.
“Ngươi hãy cẩn thận! Đây là tâm huyết của ta!”
“Trời ơi, Tiêu Chước nuôi mấy người chân tay thật vụng về!”
Tiêu Chước ở phía sau nghẹn cười đến vất vả, nghe được nàng mắng mình thì bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ngươi không lắng tai nghe, phải không? Ta nói chuyển một cái là được rồi, thế tử nhà các ngươi cũng chỉ có một đôi chân, một cái mông, ngươi lấy nhiều như vậy là để cho hắn luân phiên dùng sao? Mang nó trở lại cho ta!”
Ngô Mạn đang nổi trận lôi đình, Tiêu Chước nhướng mày cất giọng hỏi: “Ngô cô nương làm ăn buôn bán sao?”
Ngô Mạn ôm đầu, sụp đổ kêu lên: “Tiêu Chước! Huynh nhìn đám hạ nhân này của huynh đi, thật sự là không dùng được, toàn bộ cần phải thay đổi!”
“Được được được, muội không thích thì thay, muội còn chưa trả lời ta.”
Chẳng lẽ kinh thành này còn có người khác cũng làm cho nàng để ý như thế sao, đúng rồi, hắn còn không biết nàng, đối với cuộc sống của nàng hoàn toàn không biết gì cả.
Tiêu Chước cứng mặt, nhìn chằm chằm nàng.
Tầm mắt Ngô Mạn nhìn chằm chằm gã sai vặt, giống như muốn nuốt sống đối phương, nàng không yên lòng trả lời: “Ừm, ta có một tiểu tỷ muội, gần đây nàng ấy cũng trẹo chân, ta làm thêm một chiếc xe lăn để đưa qua cho nàng ấy.”
Hóa ra là tiểu tỷ muội…
Tiêu Chước chậm rãi nhếch khóe miệng.
“Được rồi, đồ đã đưa đến, ta cũng nên đi, còn phải tặng người tiếp theo, tạm biệt thế tử.”
Tiêu Chước còn chưa kịp mở miệng mà Ngô Mạn đã vội vàng chạy xa.
Quản gia nhìn sắc mặt âm trầm của Thế tử thì đi về phía chiếc xe lăn kia thì nơm nớp lo sợ nói: “Thế tử, người xem xe lăn này…”
Tiêu Chước hô to một tiếng: “Đừng động vào!”
Quản gia sững sờ tại chỗ, Tiêu Chước đứng dậy chạy đến trước xe lăn, cầm tay vịn trước, “Ta tự đẩy.”
Không ai có thể chạm vào nó, nó là dành cho ta, đừng làm hỏng đồ của ta.
…
Chạng vạng, Lục Tu Lương lại trèo vào tiểu viện Nguyệt Linh.
Nam nhân nhìn thấy chiếc xe lăn thì cau mày, “Nó đến từ đâu.”
“Ngô Mạn tặng ta, có cái này, ta cũng có thể tới lui tự nhiên!”
Lục Tu Lương bình tĩnh lại, hắn ngồi trước mặt nàng, “Bị thương thành như vậy còn không thành thật sao?”
Phó Nguyệt Linh sờ sờ mũi, thấy hắn muốn nghiêng người về phía trước thì duỗi chân của mình đến trước mặt hắn.
Nàng khiêu khích nhìn hắn, bây giờ nàng bị thương, hắn có thể làm gì?
Lục Tu Lương đúng là có năng lực, coi như là toàn thân nàng đều bị quấn chặt thật thì hắn cũng có biện pháp làm cho nàng xụi lơ trong ngực hắn.
Bàn tay to không chút do dự nắm lấy nơi không bị thương trên đùi nàng, cánh tay kia linh hoạt vươn tới sau lưng nàng, hơi dùng sức liền kéo người lên.
“Suỵt …” Đôi môi của hắn đã ngăn nàng lại.
Âm thanh này khiến nửa người nàng nổi da gà.
Nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn rồi ôm người vào trong phòng.
Đêm đó vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức, Nguyệt Linh run rẩy, nàng nhỏ giọng phản kháng: “Ta bị thương, huynh không thể làm bậy …”
Lục Tu Lương nhếch khóe miệng, hắn buồn cười nhìn nàng, “Ta chỉ lo lắng cho chân của nàng, nàng cứ nằm trên giường, chúng ta cũng có thể nói chuyện.”
Ở trong viện lỡ như lại va chạm, hắn lại thấy đau lòng.
Nguyệt Linh xác định hôm nay hắn cũng sẽ không biến thân thành sói đói nên cũng không lo lắng đề phòng nữa.
Hai người nằm xuống mà không ai mở miệng.
Quá yên tĩnh, Phó Nguyệt Linh chịu không nổi cất lời trước.
“Tướng quân.”
Lục Tu Lương đang tựa vào đầu giường nhắm mắt lại, nghe vậy thì nâng mí mắt lên, hắn nhìn thấy thiếu nữ đang ngượng ngùng cười với hắn thì, hô hấp chậm lại.
Hồi lâu hắn mới bình phục sau khi xao động, giờ phút này nàng lại muốn trêu chọc hắn.
Giọng nói hắn khàn khàn: “Chuyện gì.”
“Huynh… Huynh có muốn xem vết thương giúp ta không?”
Nàng nghĩ hắn sẽ ôm nàng như thường lệ mà không nghĩ tới sau khi vào phòng, đặt nàng lên giường mà cả đầu ngón tay cũng không chạm vào nàng.
Tuy nói nàng sợ hắn quá phóng túng nhưng cũng không cam lòng hắn thật sự như Liễu Hạ Huệ, ngồi yên không loạn.
Nguyệt Linh có chút uể oải, nàng rất nhớ hắn, muốn thân cận, muốn đụng chạm.
Lục Tu Lương không nói gì, hô hấp lại càng ngày càng nặng nề.
Nguyệt Linh kéo góc áo hắn, nàng nhẹ nhàng kéo, nũng nịu nói: “Tướng quân…”
Nam nhân hung tợn mà bắt lấy chăn gấm dưới thân, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Kiếp trước ta nợ nàng cho nên kiếp này nàng phải giày vò ta như thế?”
Phó Nguyệt Linh túm lấy cổ áo hắn, nàng ngửa đầu hôn lên.
Lục Tu Lương không dám chạm vào nàng, tay của hắn không biết nặng nhẹ sợ sẽ làm nàng đau nên chỉ có thể tựa vào bên giường, bị động tùy ý để nàng hôn môi đến trời đất quay cuồng.
Hơi thở nóng rực phả lên mặt hắm, hương thơm quyến rũ.
Hương thơm của cô nương gia là sự cám dỗ chết người nhất.
Nguyệt Linh càng lúc càng vô pháp vô thiên, nàng nâng mặt hắn tỉ mỉ hôn, cuối cùng cũng hôn qua một lần khắp khuôn mặt hắn.
Lục Tu Lương cũng không ghét bỏ nước miếng của nàng mà vén chăn gấm lên, nương theo ánh trăng nhẹ nhàng cởi y phục của nàng ra.
Màu xanh tím trên người nhìn thấy mà giật mình, dập tắt tà niệm rục rịch của nam nhân.
Phó Nguyệt Linh nhẹ nhàng che mắt hắn lại, “Chớ nhìn…”
“Sợ ta đau lòng sao?”
“Vâng.”
Nam nhân thì thầm: “Làm sao lại không đau lòng …”
Hắn quả nhiên nên giết đám người kia.
Hà tất phải để cho các nàng chịu đựng mấy tháng, để cho các nàng sống sót trên đời này thêm một ngày đều là hắn vô năng.
Được tĩnh dưỡng mấy ngày nên vết thương trên người nàng cũng không đau đớn nữa, chỉ là làn da của nàng quá mềm mại nên dấu vết này sợ là phải mất một thời gian mới có thể biến mất.
Nguyệt Linh uyển chuyển chui vào trong ngực hắn, nàng ủy khuất nói: “Như vậy… Huynh thấy có xấu xí không?”
“Không xấu.”
Nguyệt Linh bĩu môi, “Huynh đang an ủi ta.”
Lục Tu Lương cúi đầu nhìn nàng.
“Nhìn ta…”
Làm gì …
Lời còn chưa dứt, hắn liền nắm tay nàng, chạm vào nơi cực nóng của nam nhân.
Nguyệt Linh thẹn quá hóa giận, nàng đấm vào bờ ngực rắn chắc của hắn, “Huynh! Huynh! Ta vẫn còn bị thương!”
“Đúng, ta sẽ không làm bất cứ điều gì.”
Nhốt người vào lòng, hắn dừng một chút lại dán vào tai nàng, “Bất kể nàng có biến thành gì thì ta đều muốn nàng.”
“…”
“Mọi lúc, mọi nơi.”
Da mặt dày, thật dày…
Cuối cùng Nguyệt Linh thành thật nằm trong lòng hắn, nàng không nhúc nhích, cũng không dám tùy ý trêu chọc nữa.
Nam nhân cười nhẹ ra tiếng, “Nhát gan.”
Lục Tu Lương lẳng lặng ôm nàng, ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy mái tóc, mái tóc đen như nước, dịu dàng phủ trên bờ vai trắng nõn của nàng.
Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm cằm nàng rồi nâng lên.
Hai mắt sáng trong, vô cùng rực rỡ, trêu chọc lòng người.
Nguyệt Linh cũng si ngốc nhìn hắn, nàng thích nhất là bộ dáng khi hắn chuyên chú nhìn mình.
Nam nhân luôn coi thường thiên hạ, trong mắt chỉ có mình, làm cho nàng hưng phấn không thôi.
Dường như càng ngày nàng càng có thể cảm nhận được tâm tình của hắn, nếu hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ nàng cũng là sống không được.
“Nhất định là nàng đã hạ cổ ta.” Lục Tu Lương chậm rãi cúi đầu, hắn thành kính hôn lên môi nàng, cẩn thận cọ xát, môi lưỡi dây dưa.
Nàng gần như chết đuối trong sự dịu dàng của hắn, nhưng không đủ, nàng muốn nhiều hơn nữa.
Nguyệt Linh lớn mật vươn tay, nàng dùng sức ôm cổ hắn, để cho hắn dán chặt vào mình hơn một chút.
Nhưng Lục Tu Lương vẫn không chút hoang mang, hắn nhẹ nhàng hôn nàng.
“Phu quân…”
Một tiếng khẽ gọi từ trong miệng tràn ra, cổ họng Lục Tu Lương căng thẳng, “Gọi lại một lần nữa.”
Nguyệt Linh phục hồi tinh thần lại, nàng đúng là quá mức hưng phấn nên đã quên hết mọi thứ.
“Gọi lại một lần nữa, A Linh.”
Nàng chịu không nổi sự cầu xin của hắn, thanh âm như muỗi, “Phu quân…”
Đáp lại nàng là bão tố, con sóng dữ dội mà nàng luôn mong đợi.
Không khí bị hút đi từng chút một, hít thở không thông dẫn đến choáng váng khiến thân thể Phó Nguyệt Linh hơi run rẩy, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại vô cùng thích loại cảm giác này.
Nàng cảm thấy rõ ràng rằng nàng còn sống, hắn cũng còn sống, và hai người đang ở bên nhau.
Sau một lúc lâu, mọi thứ trở lại bình tĩnh.
“Qua mấy ngày nữa chính là Thất Tịch, cũng không biết vết thương này của ta có tốt hay không, nghe nói trên đường Thất Tịch vô cùng náo nhiệt, ta muốn cùng huynh đi xem.”
Nguyệt Linh gian nan bình phục hô hấp, sắc mặt ửng đỏ, nhu nhược không xương nằm sấp trong ngực nam nhân.
Lục Tu Lương quấn quanh mái tóc của nàng, thần sắc biếng nhác, hắn thấp giọng trả lời: “Nếu không thể tốt hơn, ta sẽ cõng nàng ra đường.”
Y phục của hắn bị nàng kéo đến lộn xộn, trong lòng như đã trải qua cuộc sống sau khi thành thân vô cùng chờ mong.
Nếu không phải hắn có tự chủ cao thì thật sự không thể chống đỡ nổi nhiệt tình như lửa của nàng.
Nguyệt Linh cười cọ cọ lên người hắn, “Lục tướng quân không sợ người khác chê cười sao?”
“Hả?”
“Cười huynh đường đường là đại tướng quân, vậy mà cam nguyện để cho một tiểu nữ tử cưỡi lên đầu.”
Hắn nuông chiều nàng, nhẹ nhàng nói, “Nếu nàng nguyện ý thì mỗi ngày đều có thể cưỡi trên đầu ta.”
Nguyệt Linh nghe vậy thì mi liễu dựng thẳng, nàng trừng mắt nhìn hắn, “Vậy cũng không được, leo quá cao ngã xuống rất đau! Ta không cần trèo trên đầu huynh, ta muốn…” Nàng chống lên ngực hắn, đôi môi đỏ mọng đến bên tai, nhẹ nhàng thổi hơi thở, “Ta muốn đứng trong lòng bàn tay huynh, huynh phải nâng niu ta mỗi ngày, được chứ?”
Sợ động đến vết thương của nàng nên vị trí bị đảo lộn, hắn phản khách thành chủ, “Được.”
Bóng đêm càng ngày càng sâu thẳm, thiếu nữ ngọt ngào ngủ say, đôi môi nàng sưng đỏ, mị ý trên mặt nồng đậm.
Lục Tu Lương rón rén đắp chăn cho nàng rồi xoay người xuống giường.
Sửa sang lại xiêm y, hắn quay đầu lại nhìn nàng. Mỗi lần đều phải trêu chọc hắn, nhưng mỗi lần cũng sẽ nhanh chóng cầu xin tha thứ. Hắn nhẹ nhàng cười nói: “Tự mình chịu khổ.”
Hy vọng sau khi nàng thành thân còn có thể ngày ngày như thế, đến lúc đó hắn nhất định sẽ thỏa mãn tất cả tâm nguyện của nàng, tuyệt đối sẽ không có khả năng dừng lại.