Qua sự trấn an của Trương Văn Trọng và Tam Si, những cảnh sát cũng đã khôi phục lại bình thường, lúc này Tam Si mới đè thấp thanh âm, nói: "Trương tổ phó, nói cũng không thể nói như vậy, chúng ta chẳng lẽ đem chân tướng chuyện này nói ra cho tất cả mọi người biết hay sao? Nói vậy, toàn bộ Ung Thành không rơi vào khủng hoảng và rung chuyển mới là lạ! Vài chuyện xảy ra ở niên đại chín mươi, không phải là sự giáo huấn hay sao? Cho nên chúng ta nói dối giấu diếm sự thật, cũng là hành động bất đắc dĩ thôi."
"Ân, ông nói có đạo lý." Trương Văn Trọng gật đầu. Đích xác có một số việc, dân chúng không biết so với biết thì tốt hơn. Chí ít có thể an ổn mà sống, không cần cả ngày đều lo lắng hãi hùng.
Vài phút sau, Nghiêm Tung dẫn theo mấy cảnh sát và nhân viên y tế đưa mấy xã viên võ thuật xã học viện thể dục Thiên Nam đi vào phòng.
Bởi vì tiêm thuốc an thần, mấy xã viên vốn đang điên cuồng trước khi tiến vào phòng đều có vẻ rất bình tĩnh. Nhưng ngay khi bọn họ được cảnh sát và mấy nhân viên y tế đưa vào trong phòng, nhìn thấy thi thể Bộ Bằng nằm trong vũng máu, thần sắc đại biến, liều mạng thét lên chói tai, giãy dụa, muốn chạy ra khỏi phòng, lúc này thuốc an thần cũng không còn tác dụng.
Tam Si và Nghiêm Tung đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, hai người bọn họ dù sao cũng là tay điều tra già đời, tự nhiên hiểu được, phản ứng điên cuồng của mấy xã viên võ thuật xã, không thể nghi ngờ đã chứng minh suy đoán của bọn họ, vụ án liên quan đến chuyện ma quái giết người, dù không phải do Bộ Bằng gây nên, cũng có quan hệ rất lớn tới hắn!
Giờ chỉ xem Trương Văn Trọng sẽ hỏi như thế nào, có thể hỏi ra được tin tức gì. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Tam Si và Nghiêm Tung không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về hướng Trương Văn Trọng, vẻ mặt thần tình đều chờ mong.
Quét mắt nhìn mấy xã viên võ thuật xã đang điên cuồng thét lên chói tai, Trương Văn Trọng khẽ thở dài một tiếng, sau đó dùng một loại thanh âm kỳ lạ, mềm nhẹ nói với bọn họ: "Được rồi, mọi người không cần khẩn trương, ở chỗ này sẽ không ai làm tổn thương các cậu, không cần khẩn trương, bình tĩnh, đều tỉnh táo lại."
Người thường không cảm giác được gì, chỉ xem như Trương Văn Trọng đang an ủi mấy xã viên đang phát điên. Theo bọn họ xem ra, Trương Văn Trọng làm như vậy căn bản không có ý nghĩa gì. Mấy nhân viên y tế đang ra sức kiềm chế mấy xã viên đang điên cuồng, càng nhịn không được nói với hắn: "Bác sĩ Trương, mấy sinh viên này đều đã điên rồi, lúc này cả thuốc an thần cũng đã mất đi hiệu lực, làm sao chịu nghe lời an ủi khuyên giải của anh chứ?"
Kỳ thực ở trong lòng bọn họ, còn có một câu vẫn chưa nói ra, đó chính là: "Anh có thời gian đứng đó an ủi khuyên giải, không bằng nhanh chóng ra tay giữ lại mấy người này đi, bằng không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ai tới phụ trách chuyện này chứ?"
Nhưng làm cho tất cả mọi người thật không ngờ chính là, ngay khi thanh âm của Trương Văn Trọng vừa thốt lên, mấy xã viên vốn đang lớn tiếng thét chói tai cùng giãy dụa điên cuồng, không ngờ thật sự bình tĩnh trở lại, không tiếp tục la hét hay giãy dụa. Mấy người cứ thành thật đứng yên như thế, cùng nhìn về phía Trương Văn Trọng.
Một màn như vậy, làm mọi người có mặt ngây người. Nhất là những nhân viên y tế và cảnh sát vừa rồi còn đang oán thầm, càng cảm thấy kinh ngạc ồn ào nói:
"Không phải đâu? Không ngờ mấy thanh niên này thật sự bình tĩnh trở lại?"
"Trời ạ! Thật quá khó tin đi? Chỉ một câu nói, hiệu quả còn tốt hơn cả thuốc an thần?"
"Ai, mọi người nói, câu nói của bác sĩ Trương vừa rồi, có phải là lời thôi miên hay không? Mấy sinh viên bị điên này, có phải đã bị hắn thôi miên rồi không?"
"Đừng nói, thật đúng là rất có khả năng. A nha, chỉ dựa vào câu nói đầu tiên có thể thôi miên mấy người, thực sự quá thần kỳ, chưa từng được nhìn thấy."
Những người này cũng đã đoán đúng, câu nói của Trương Văn Trọng chính dùng uy lực của Chúc Do Thuật nói ra. Hiện tại tu vi của hắn đã đạt tới Kim Đan hậu kỳ, uy lực của Chúc Do Thuật, so sánh với trước đây tự nhiên tinh tiến hơn không ít, làm mấy người đã đánh mất Linh Tuệ Phách cũng tỉnh táo lại, căn bản chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Theo người thường xem ra, Trương Văn Trọng chỉ dùng một câu nói, có thể làm cho mấy sinh viên đang điên cuồng bình tĩnh trở lại. Thế nhưng làm người tu chân như Tam Si, cũng nhạy cảm nhìn thấy rõ, lúc Trương Văn Trọng nói câu đó, trong thanh âm có thêm linh lực tồn tại. Hơn nữa từng sợi linh khí mong manh như tơ nhện, còn dựa theo quy luật nào đó không ngừng vận động do đó sản sinh uy lực khiến Tam Si cũng nhìn không thấu, không nghĩ ra hiệu quả khi linh khí cùng âm thanh kia dung hợp cùng nhau, đi vào lỗ tai của mấy sinh viên phát điên, đồng thời lập tức phát huy ra tác dụng, làm cho bọn họ trong nháy mắt bình tĩnh trở lại.
Tam Si đồng dạng cảm thấy khiếp sợ, thế nhưng sự khiếp sợ của hắn khác hẳn với người thường: "Vô cùng thần kỳ, vô cùng thần kỳ, Trương tổ phó không ngờ có thể đem linh khí chia làm nhiều sợi như tơ nhện, đồng thời còn có thể dễ dàng điều khiển như thường. Chiêu thức điều khiển linh lực kiểu đó quả nhiên thế gian hiếm thấy. Dù là sư phụ lão nhân gia, cũng làm không được điểm này. Tu vi của Trương tổ phó, thật sự không biết đáng sợ đến nông nỗi nào." Đột nhiên thân thể của Tam Si hơi chấn động, trong ánh mắt nhìn Trương Văn Trọng ngoại trừ bội phục, còn thêm một tia kính nể cùng cuồng nhiệt, đồng thời hắn thầm nghĩ: "Căn cứ hồ sơ mà xem, Trương tổ phó hiện tại chỉ mới hai mươi tuổi, không ngờ đã có được một thân tu vi kinh khủng như vậy, nếu như cứ tiếp tục phát triển, như vậy chẳng phải là...chẳng phải là rất có khả năng trở thành người tu chân đầu tiên phi thăng trong ba trăm năm qua sao? Trời ạ, càng nghĩ càng thấy khả năng! Không được, chờ chuyện lần này chấm dứt, ta phải chạy trở về một chuyến, đem chuyện này bẩm báo sư phụ, để lão nhân gia nhanh nghĩ biện pháp kết giao quan hệ với Trương tổ phó. Ngày sau nếu như Trương tổ phó có thể phi thăng thành tiên, cùng hắn kết xuống thiện duyên, tương lai chắc chắn sẽ cho Lăng Hư Động chúng ta thụ hưởng vô cùng! Dù là hắn không thể phi thăng thành tiên, với tư chất và tốc độ tu luyện của hắn, cũng rất khả năng trở thành nhất đại tông sư. Nói chung cùng hắn kết giao tốt quan hệ chỉ có trăm lợi mà không một hại."
Ngay khi Tam Si đang tính toán làm sao kết giao quan hệ thật tốt với Trương Văn Trọng, Trương Văn Trọng đã đem linh lực rải vào trong hai mắt, tay phải kháp pháp quyết, trong miệng rất nhanh niệm tụng chú ngữ, sau đó hắn làm ra một cử động, đưa mắt nhìn thẳng vào mắt mấy sinh viên.
"Bác sĩ Trương đang làm gì vậy?" Trong đầu mọi người đều hiện lên nghi vấn như vậy, nếu không phải bởi vì vừa kiến thức qua sự thần kỳ của thuật thôi miên, chỉ sợ bọn họ đã nhịn không được hoài nghi, chứng điên cuồng của mấy sinh viên có phải đã truyền nhiễm? Lại truyền nhiễm lên người Trương Văn Trọng?
Thế nhưng hiện tại, bọn họ không hoài nghi như vậy, chỉ lặng yên nhìn Trương Văn Trọng, rất sợ sẽ quấy nhiễu hắn.
Mười lăm phút sau, khi Trương Văn Trọng nhìn vào ánh mắt người sinh viên cuối cùng, lại phất tay cho nhân viên y tế cùng vài cảnh sát đưa các sinh viên bị phát điên rời khỏi nơi này.
Tuy rằng hiếu kỳ vừa rồi Trương Văn Trọng đã làm gì, thế nhưng bọn họ cũng không dám mở miệng hỏi. Chỉ theo lời mang những xã viên ra ngoài. Không hề nghi ngờ, chuyện này sẽ làm bọn họ phức tạp thật lâu, đồng thời cũng trở thành đầu đề nghị luận của họ trong một thời gian dài.
Đợi bọn họ rời đi, vẻ mặt Tam Si nghi hoặc nhìn Trương Văn Trọng, không giải thích được dò hỏi: "Trương tổ phó, anh không phải nói, muốn hỏi mấy sinh viên bị điên một ít vấn đề sao? Sao anh còn chưa hỏi đã cho bọn họ đi?"
Trương Văn Trọng cười, hồi đáp: "Với tình huống đã đánh mất Linh Tuệ Phách của bọn họ, căn bản không hỏi ra được tin tức gì hữu dụng. Nhưng tôi cũng đã dùng bí pháp, từ trong đôi mắt bọn họ, thu được tin tức muốn có. Đêm qua trong bọn họ, có người nhìn thấy một bộ xương máu tươi nhễ nhại chạy qua, có người nhìn thấy bộ xương dùng xương ngón tay đâm vào ngực của xã trưởng võ thuật xã, còn có người nhìn thấy bộ xương của Bộ Bằng từ bên trong thân thể tự chui ra!"
Trong ánh mắt Tam Si hiện lên một đạo tinh mang, trầm giọng nói: "Nói như thế, sự tình thực sự đúng như chúng ta suy đoán, Bộ Bằng biến thành Cốt Tinh, mà vụ án ma quái xảy ra, cũng do hắn làm? Ngô, chết tiệt, ngày hôm qua chúng tôi cũng từng tìm khắp trong học viện thể thao Thiên Nam, nhưng không thể phát hiện được hình bóng của hắn. Không nghĩ tới, hắn lại lớn gan như vậy, dám ở buổi tối len lén chạy về phòng ngủ của mình còn thôn phệ hồn phách của người khác!"
Trương Văn Trọng gật đầu, tán thành nói: "Ông nói không sai, Bộ Bằng này không chỉ lớn gan, đồng thời còn rất giảo hoạt. Theo tôi thấy, hẳn hiện tại hắn đang ẩn núp trong Đại Học Thành. Thế nhưng đến tột cùng đang ẩn núp ở đâu thì không thể biết."
Tam Si cau mày nói: "Trương tổ phó, vì sao anh cho rằng Bộ Bằng vẫn còn núp ở Đại Học Thành, mà không phải suốt đêm lẩn trốn? Hắn vừa mới phạm án ở đây, còn ở lại, sẽ không sợ bị chúng ta bắt được?"
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Bộ Bằng vừa biến thành Cốt Tinh, cần thôn phệ đại lượng máu huyết và hồn phách để luyện hóa đề thăng yêu lực của chính mình. So sánh với địa phương khác, ở Đại Học Thành không chỉ có rất nhiều người, đồng thời tính cảnh giác cũng tương đối thấp, thuận tiện cho hắn hạ thủ. Hơn nữa hiện tại hắn đã trở thành Cốt Tinh, chỉ cần tìm được một túi da (bộ da người) khác, là có thể dùng thân phận của những người khác tiếp tục ở lại trong Đại Học Thành mà không bị phát hiện. Cho nên tôi kết luận, hắn nhất định còn ở lại bên trong Đại Học Thành!"
Tam Si chậm rãi gật đầu, nói: "Nghe anh nói như thế, đích xác rất có khả năng." Sau đó vùng lông mày hắn nhướng lên, nổi giận mắng: "Chết tiệt, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ? Không thể để toàn bộ các trường đại học trong Đại Học Thành đều nghỉ đông sớm a?"
"Không thể phủ nhận, Bộ Bằng đích thật là rất giảo hoạt. Nhưng đáng tiếc chính là, trong cỗ thi thể này của hắn còn lưu lại yêu lực." Trương Văn Trọng giơ lên tay phải.
Trước đó trong hai hốc mắt của cỗ thi thể Bộ Bằng lóe ra hai đóa tử sắc ma trơi, đã bám vào ngón trỏ và ngón giữa trên bàn tay hắn: "Chỉ cần hắn còn chưa chạy xa, tôi có biện pháp có thể tìm ra hắn!"
PS: Đại học thành là một làng đại học, nơi xây dựng nhiều ngôi trường đại học tập trung một chỗ.