Từ khi bức Minh triều Cung Nữ Đồ được đem ra trưng bày, Vưu Văn đã nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên toát ra từ trên mặt Trương Văn Trọng, nên vội vàng hỏi: "Bức Cung Nữ Đồ này chẳng lẽ là một kiện trân phẩm?" Vừa nói ánh mắt hắn không nhịn được nhìn về phía bức Cung Nữ Đồ. Tuy rằng hắn không có hứng thú với cổ họa nhưng chỉ cần Trương Văn Trọng gật đầu thừa nhận bức cổ họa này là trân phẩm, hắn sẽ lập tức mua không chần chờ.
Vào lúc này, không chỉ có Vưu Văn, dù cả Ngô Phẫn và Trác Thanh Liên cũng đồng dạng tràn đầy kinh ngạc.
Ngô Phẫn âm thầm phỏng đoán: "Trước đó khi Trương tiên sinh phát hiện Dương Chi Bạch Ngọc Lão Thọ Tinh, đều có vẻ trấn định tự nhiên, chưa từng toát ra nửa điểm biểu tình ngạc nhiên, lúc này khi nhìn thấy bức Cung Nữ Đồ thì lại lộ ra vẻ mặt này. Chẳng lẽ bức Cung Nữ Đồ còn có giá trị hơn cả Dương Chi Bạch Ngọc Lão Thọ Tinh?"
Nhưng hắn rất nhanh liền phủ định phỏng đoán này của mình: "Từ đời Tống đến nay biết bao nhiêu cổ họa nổi danh nhiều không kể xiết. Nếu như bức Đề Hành Thác Ấn Khấp thì có thể có giá trị cao một chút, nhưng bức Cung Nữ Đồ này, tuy rằng nữ tử trong bức tranh sinh động như sống, nhưng bức tranh lại không có chút văn tự tồn tại, giá trị đã giảm thấp hơn Dương Chi Bạch Ngọc Lão Thọ Tinh, dù so với nhưng đồ cổ ngọc khí khác cũng không bằng, nhưng nếu như nó không phải là trân bảo hi thế, vì sao Trương tiên sinh lại có vẻ mặt ngạc nhiên như vậy?"
Khác với Ngô Phẫn, Trác Thanh Liên đi qua biểu tình ngạc nhiên của Trương Văn Trọng suy đoán bức Cung Nữ Đồ hẳn là một kiện pháp bảo!
Mặc dù theo nàng xem ra, Trương Văn Trọng là một phàm phu tục tử không có chút linh lực, nhưng làm cho nàng thật sự khó hiểu chính là ánh mắt cao minh của Trương Văn Trọng luôn làm cho nàng cảm thấy kính nể vạn phần!
Theo nàng tính toán, ánh mắt của Trương Văn Trọng không chỉ cao minh hơn nàng, kể cả sư phụ của nàng Xích Hà đạo trưởng cũng không thể so sánh!
Ánh mắt như vậy nếu xuất hiện trên người một người tu chân thì không kỳ quái, đằng này lại xuất hiện trên một phàm phu tục tử thật làm kẻ khác vô cùng khiếp sợ. Nàng và Xích Hà đạo trưởng cũng từng thảo luận qua, cuối cùng nhất trí nhận định, Trương Văn Trọng có thể được đan đỉnh đại phái kia phái ra phàm tục giới làm người đại lý, lại thu được địa vị và quyền lực cao, hơn phân nửa là dựa vào ánh mắt cao siêu mà có được!
Lúc này vẻ mặt Trương Văn Trọng ngạc nhiên, đã nói được bức Cung Nữ Dồ là một kiện pháp bảo, hơn nữa có lẽ phẩm cấp còn không thấp?
Càng nghĩ Trác Thanh Liên lại càng cảm thấy có khả năng này.
Cho nên trước tiên nàng đem thần thức mở rộng, kiểm tra tỉ mỉ bức Cung Nữ Đồ.
Thế nhưng sau khi dùng thần thức kiểm tra một phen, Trác Thanh Liên cảm thấy bức Cung Nữ Đồ lại không có nửa điểm linh khí ba động, đây căn bản chỉ là một bức cổ họa, mà cũng không phải là pháp bảo gì khác.
"Lẽ nào Trương tiên sinh lần này đã thật sự nhìn lầm?" Ngô Phẫn và Trác Thanh Liên nhìn không ra ngọn nguồn bên trong, chỉ đành đưa mắt trông mong nhìn Trương Văn Trọng chờ đợi đáp án của hắn.
Trương Văn Trọng cũng không giải đáp cho bọn họ. Mà cất bước đi về hướng đài đấu giá bức Cung Nữ Đồ.
Trên đài triển lãm, đã có mấy người có hứng thú với bức Cung Nữ Dồ tay cầm kính lúp để sát vào nhìn kỹ bức tranh.
Mà Trương Văn Trọng chỉ đứng trên đài tùy ý quan sát, có vẻ thật nghiệp dư.
Nhưng chỉ nhìn vài lần, đã đủ cho Trương Văn Trọng khẳng định bức Cung Nữ Đồ cũng không phải trân phẩm hi thế gì, cũng không phải pháp bảo, mà là một bức tranh do chính tay hắn vẽ ra ở kiếp trước.
Nữ tử trong bức tranh, chính là một nữ tử có đại danh lừng lẫy, từng viết ra một câu nổi danh thanh sử: "Quân vương thành thượng khẩn hàng kỳ, thiếp tại thâm cung na đắc tri? Thập tứ vạn nhân tề giải giáp, trữ vô nhất nhân huyền nam nhi, nhất hứa đích lao tiêu phu nhân lục đương niên." Khi Hoa Nhị phu nhân còn chưa trở thành phi tử của Lý Dục, Trương Văn Trọng từng có duyên gặp mặt nàng, đã múa bút lưu lại bức tranh truyền thần này.
Nhưng nếu chỉ vì như vậy, tuy rằng Trương Văn Trọng cũng bị bức tranh hấp dẫn lực chú ý, nhưng tuyệt đối sẽ không có cảm giác ngạc nhiên. Mà lúc này, sở dĩ hắn ngạc nhiên, chính bởi vì năm xưa khi hắn trải qua Cửu Cửu Vô Quy Diệt Hồn đại thiên kiếp, bức tranh này trùng hợp cũng mang theo trong người.
Ngay lần bị trận thiên kiếp kinh thiên địa động quỷ thần kia, dù thân thể thiên tiên của hắn đều bị hủy diệt hoàn toàn, nhưng vì sao bức tranh này lại hoàn hảo không bị tổn hao gì? Mặt khác, từ thiên kiếp còn bảo tồn lại chẳng lẽ chỉ được bức tranh này sao? Nhưng pháp bảo khác lẽ ra cũng phải bảo tồn lại? Chúng còn hoàn hảo hay đã bị hao tổn? Hiện tại đang rải rác ở những phương nào?
Trong khoảnh khắc, nhìn bức tranh vẽ Hoa Nhị phu nhân, Trương Văn Trọng ngây ra, vô số ý nghĩ hiện lên trong lòng hắn.
Năm phút đồng hồ giám định cùng thưởng thức đã rất nhanh trôi qua, Trương Văn Trọng vẫn đứng ngây ra trên đài triển lãm, vẻ mặt vẫn trầm tư không dứt. Bất đắc dĩ, Khâu Đại Bảo đảm nhiệm chức vụ bán đấu giá sư đành cẩn thận lên tiếng: "Trương tiên sinh, thời gian giám định bảo vật đã qua, ngài nên quay về chỗ ngồi, để hội đấu giá có thể thuận lợi tiến hành tiếp?"
Lúc này Trương Văn Trọng mới phục hồi lại tinh thần, không làm khó Khâu Đại Bảo, xoay người quay về chỗ ngồi của mình.
Hắn vừa ngồi xuống, Vưu Văn khẩn cấp hỏi: "Trương ca, nhìn biểu tình tâm tư đầy bụng của anh, lẽ nào bức Cung Nữ Đồ này thực sự là bảo bối sao?"
Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không nói ra lời thật, chỉ nói: "Quý giá thì không, nó chỉ là một bức cổ họa bình thường mà thôi. Chỉ là vì tôi có chút thưởng thức đối với kỹ thuật vẽ tranh nên tỉ mỉ nhìn kỹ, nhất thời đã quên đi thời gian nên mới đứng lâu trên đó."
Vưu Văn chợt nói: "Nguyên lai là như vậy, làm tôi còn tưởng đó là bức cổ họa hiếm quý." Nghe Trương Văn Trọng nói bức tranh không phải bảo bối, hắn nhất thời cũng không còn hứng thú.
Tuy rằng Trác Thanh Liên nghe Trương Văn Trọng giải thích có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng tình huống trước mắt khiến nàng không thể không tin.
Ngay trong lúc nói chuyện, bức Cung Nữ Đồ cũng đã lập tức được nêu giá. Người tham gia cạnh phách cũng không nhiều, hơn nữa giá tiền cũng không cao, chỉ khoảng ba mươi lăm ngàn nguyên.
"Bốn mươi ngàn!" Trước tiên liền có người kêu giá.
"Năm mươi ngàn!"
"Năm mươi lăm ngàn!"
Rất nhanh có người ra giá, thế nhưng khi kêu tới giá sáu mươi ngàn thì không ai tăng giá nữa. Hiển nhiên trong mắt phần lớn khách nhân, bức Cung Nữ Đồ cũng chỉ có giá trị sáu mươi ngàn nguyên mà thôi.
"Bảy mươi ngàn!" Trương Văn Trọng kêu giá.
"Bảy mươi ngàn, vị tiên sinh này ra bảy mươi ngàn, còn có ai kêu giá nữa không?" Khâu Đại Bảo hô xong vài tiếng, cuối cùng định gõ búa xác định, đúng lúc này, một nam nhân nho nhã đeo kính mắt lại mở miệng hô lên một cái giá khiến cho toàn trường chấn động: "Ba trăm ngàn!"
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người nhịn không được khe khẽ nói nhỏ:
"Tìm ba trăm ngàn mua một bức Cung Nữ Đồ?"
"Người này không phải bị điên rồi chứ?"
"Ta xem bức tranh, rất khả năng không phải thuộc Tống triều, mà thời kỳ này những bức cổ họa thật nhiều không kể xiết, cũng cao lắm chỉ có mấy mươi ngàn mà thôi, ba trăm ngàn, người này thật đúng coi tiền như rác."
Trương Văn Trọng liếc mắt nhìn người nọ, lắc đầu thầm nói: "Không nghĩ tới ở chỗ này cũng đụng phải một hành gia."
Bức Cung Nữ Đồ của hắn tuy rằng không phải do người nổi tiếng vẽ ra, nhưng kỹ thuật vẽ tranh cực kỳ cao siêu, đem tinh thần khí của Hoa Nhị phu nhân tận hiển hoàn toàn không thể nghi ngờ. Giá trị nghệ thuật đúng là cực cao. Đừng nói là ba trăm ngàn, dù là ba triệu cũng có giá trị, giống như ngày trước hắn vẽ bức Bách Thọ Đồ cho Vưu lão gia tử, hay như bức vẽ chân dung, tuy nói không có đề chữ, nhưng kỹ thuật vẽ tranh thật sự đủ liệt vào trân phẩm. Bức Cung Nữ Đồ tự nhiên cũng sẽ có người nhìn ra chỗ tinh diệu thì không có gì là quái sự.
Lúc này nam tử trung niên ra giá hẳn cũng là một vị hiểu biết nhiều về thi họa.
"Năm trăm ngàn!" Trương Văn Trọng không do dự, lập tức liền ra giá.
"Tám trăm ngàn!" Nam tử trung niên cũng không do dự, lại lần nữa tăng giá.
"Một triệu!" Trương Văn Trọng lại ra giá.
Nam tử trung niên bắt đầu có chút do dự, qua một lúc mới cắn răng ra giá: "Một triệu rưỡi!"
Lần này hắn vừa ra giá liền tăng năm trăm ngàn, vì muốn làm Trương Văn Trọng hoảng sợ. Đáng tiếc Trương Văn Trọng lại nhất định phải mua cho được bức Cung Nữ Đồ.
"Hai triệu!"
Trương Văn Trọng vừa khai giá làm nam tử trung niên cười khổ lắc đầu, cuối cùng buông tha việc tiếp tục ra giá.
Dù là như vậy, nhưng cũng đủ làm cho những người tham gia đấu giá phải khiếp sợ.
Một bức tranh theo bọn họ xem ra, chỉ trị giá mấy chục ngàn lại bán ra với giá hai triệu. Bọn họ vừa nhìn nhau, cũng nhịn không được cảm khái thời thế nhà giàu mới nổi thật sự là quá nhiều.
Chỉ là bọn hắn hiển nhiên thật không ngờ, người không nhìn được hàng, không phải là Trương Văn Trọng và nam tử trung niên, mà là bọn họ.
Đối với việc Trương Văn Trọng bỏ ra số tiền lớn mua bức Cung Nữ Đồ, Vưu Văn cũng cảm thấy không giải thích được: "Trương ca, bức tranh này đã không phải bảo bối, sao anh phải mua nó vậy?"
Mục đích Trương Văn Trọng mua bức Cung Nữ Đồ, chính là muốn nghiên cứu vì sao nó vẫn bình yên vô sự trong trận thiên kiếp khủng khiếp đó. Đương nhiên chuyện như vậy hắn không thể nói ra, không chỉ là vì có Vưu Văn, còn có Trách Thanh Liên và Ngô Phẫn là hai người ngoài.
Mỉm cười, Trương Văn Trọng hồi đáp: "Bức họa tuy rằng không có gì quý giá, nhưng kỹ thuật cao minh, tôi mua là vì muốn nghiên cứu nó. Hơn nữa, tuy rằng bức họa không phải là bảo bối, nhưng cũng giá trị."
Đối với câu trả lời này của hắn, ba người Vưu Văn cũng không sản sinh hoài nghi. Bởi vì bọn họ đều biết, tạo nghệ của Trương Văn Trọng về thi họa cũng không kém hơn y thuật của hắn bao nhiêu, nếu hắn nói bức họa có giá trị này, vậy thật sự là như thế.
Chỉ là bọn hắn cũng không biết, lúc này Trương Văn Trọng lại có ý nghĩ tính toán khác trong lòng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Buổi đấu giá tiếp tục tiến hành, giá trị cạnh phách vật phẩm cũng càng lúc càng cao hơn.
Dưới sự chỉ điểm của Trương Văn Trọng, Vưu Văn dùng giá thấp mua được vài bức tranh cổ, Ngô Phẫn cũng được hưởng theo, được vài lần, cả hai đã cười toe toét. Về phần Trác Thanh Liên, vốn không có chút hứng thú tham gia cạnh phách, chỉ bồi bên cạnh Trương Văn Trọng, tiến nhập trạng thái như lão tăng nhập định.