Chứng kiến Trương Văn Trọng bước vào, Tô Hiểu Hồng nhanh chóng đứng dậy nghênh đón, cầm một ly trà thơm phức, giao cho hắn, vẻ mặt quan ái nói: "Sư phụ, thầy đến rồi nha! Em nghe Hồ viện trưởng nói, mấy ngày nay thân thể của thầy không thoải mái, có đúng không ạ? Nếu thầy mệt thì sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa đi?"
"Hồ Cường nói thân thể của tôi không thoải mái?" Tiếp nhận chén trà thơm, Trương Văn Trọng nhấp một ngụm, cười nói: "Lời này mà cô cũng tin sao?"
Tô Hiểu Hồng đáp lời: "Đầu tiên em vốn không tin lắm, nhưng Hồ viện trưởng nói có da có thịt, khiến cho em không thể không tin. Huống chi, ngày hôm qua em và Lâm Tử Mạn cùng Trần Nhàn, đến nhà thăm thầy. Nhưng đứng ở bên ngoài cửa bấm chuông nửa ngày không thấy có phản ứng gì, đâm ra em cũng có chút lo lắng." Nói đến đây, nàng cười giòn tan một tiếng, vuốt vuốt bộ ngực vĩ đại, phun ra một câu: "Bất quá, hiện giờ nhìn sư phụ bình an, em cũng đã cảm thấy yên tâm rồi."
Trương Văn Trọng giải thích: "Ngày hôm qua tôi đã bế quan luyện hóa niệm lực cảm kích, cho nên không nghe thấy tiếng chuông cửa. Nếu bình thường cô đến một mình, ba con tiểu yêu trông nhà hẳn là sẽ ra mở cửa. Bất quá, có thêm Lâm Tử Mạn và Trần Nhàn đi cùng, bọn nó không dám ra mở cửa cũng là chuyện đương nhiên."
"Hóa ra là thế." Tô Hiểu Hồng chợt nói tiếp: "Ba con tiểu yêu kia dám không mở cửa cho em vào. Luận vai vế, tốt xấu gì em cũng là đại sư tỷ của chúng nó nha? Ngô...không đúng...em hẳn phải là sư thúc của chúng nó ah!"
Tô Hiểu Hồng híp mắt trầm ngâm, ở trong lòng bắt đầu tính toán vai vế của mình.
Trương Văn Trọng đi tới bên cạnh bàn làm việc ngồi xuống, mở máy vi tính ra, chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm địa phương phù hợp với tấm bản đồ. Đồng thời hắn cũng không quên hỏi Tô Hiểu Hồng: "Tiểu muội, vừa rồi cô nghiến răng nghiến lợi quệt mồm, không phải là đang tức giận với người yêu đó chứ?"
Tô Hiểu Hồng vừa thẹn lại vừa quẫn, gắt giọng: "Sư phụ, không ngờ thầy cũng biết nói giỡn nha? Em làm gì có bạn trai chứ?"
Bất quá, trong đầu nàng lại có chút oán thán: "Người ta muốn sư phụ làm bạn trai của người ta. Chính thầy cư nhiên không hiểu phong tình, ài...quả nhiên ứng với câu nói...ngã bản tương tâm hướng trăng sáng, nại hà trăng sáng chiếu mương máng." Nói thì nói như vậy, nhưng nàng cũng chỉ dám oán thán ở trong lòng một phen mà thôi, tuy nói đảm lượng của nàng rất lớn, nhưng muốn nàng làm trò bày tỏ cho Trương Văn Trọng nghe những lời này, thì vẫn là không có khả năng.
Lại an ủi Tô Hiểu Hồng thêm vài câu, làm cho tâm tình của nàng chuyển biến tốt đẹp hơn, sau đó Trương Văn Trọng liền chú đầu vào truyenfull.vn, tìm tòi địa đồ. Mà Tô Hiểu Hồng cũng mở laptop của mình ra, tìm phụ cùng Trương Văn Trọng.
Chỉ chốc lát sau, đã tới xế chiều, mấy em nghiên cứu sinh cũng xuất hiện ở trong phòng khám, cung kính hỏi thăm sức khỏe Trương Văn Trọng xng, liền bắt đầu nghiên cứu mấy quyển y học điển tịch. Một khi gặp chỗ nào không hiểu, bọn họ liền nhờ Trương Văn Trọng giải thích.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, máy điện thoại di động của Trương Văn Trọng lại đổ chuông, rút máy ra nhìn màn hình hiển thị, không ngờ người gọi tới chính là Vưu Giai.
Mắt thấy xung quanh phòng khám có quá nhiều người, Trương Văn Trọng biết nơi này không phương tiện nghe điện thoại, cho nên chạy ra ngoài sân trường, mới dám nhấn nút chuyển liên lạc.
Thanh âm của Vưu Giai lập tức truyền ra trong điện thoại: "Trọng ca, chuyện tình buổi tối hôm nay, ngàn vạn lần đừng quên nha."
Trương Văn Trọng không khỏi mỉm cười, hồi đáp: "Yên tâm đi, cho dù anh sơ ý như thế nào, cũng không dám bỏ quên ngày sinh nhật của cha em! Trừ phi, anh không cần con gái của ông ấy nữa...!"
"Chán ghét!" Vưu Giai thẹn thùng sẵng giọng. Theo sau còn dặn dò thêm: "Như vậy lúc nào tan sở, em đến đón anh nhé?"
Trương Văn Trọng trầm ngâm hồi đáp: "Anh mới mua xe, em chỉ cần thông báo địa chỉ, anh sẽ tự mình lái xe qua đó."
Nghe Vưu Văn kể chuyện, nên Vưu Giai biết Trương Văn Trọng đã tậu một chiếc Wrangler, bởi vậy không cần hỏi nhiều, liền nói địa chỉ cho hắn nghe. Theo sau hai người hàn huyên thêm vài câu, lúc này mới chịu cúp điện thoại.
Đút di động vào trong túi quần, Trương Văn Trọng xoay người chuẩn bị trở về phòng khám, nhưng ngay lúc đó, có một người đàn ông trung niên, mặc âu phục đeo kính đen, toàn thân tràn ngập khí chất nho nhã, bước tới trước người hắn, dò hỏi: "Các hạ chính là bác sĩ Trương Văn Trọng, phải không?"
Mặc dù người này khí độ nho nhã, nhưng Trương Văn Trọng liếc mắt một cái vẫn nhìn ra, hắn là Tu Chân giả, hơn nữa tu vi cũng không thấp, thậm chí so sánh cùng quan chủ Hà Phi Quan, Xích Hà đạo trưởng còn cao hơn một bậc.
Bên trong đôi mắt người này lộ ra một tia ngạo khí, đầu ngẩng lên, cao giọng nói: "Tôi là Triệu Tín Chương gia chủ Trần gia! Cha của Triệu Nguyên Bản, anh đã từng nghe danh qua chưa?"
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Chưa từng nghe qua, tôi cũng không biết ông. Nếu ông tìm tôi có chuyện gì thì nói nhanh lên đi. Bằng không, tôi cũng không rảnh phụng bồi ông đâu, lúc này tôi đang có chuyện gấp."
"Ách?" Tia ngạo khí trong mắt Triệu Tín Chương tức thì biến mất, cả người cứng đờ ra. Trước kia hắn đã nhiều lần đoán phản ứng của Trương Văn Trọng khi gặp mặt mình, nhưng không thể ngờ, tình huống phát sinh lại như lúc này.
Không biết? Các ngươi đem con ta, cùng mười sáu đệ tử Triệu gia, đánh thành bộ xương khô như vậy, cư nhiên còn mặt dày nói không biết sao?
Triệu Tín Chương ta danh chấn Tượng quận mấy chục năm, dù sao cũng có thể xưng là nhất phương chi hùng, tựu ngay cả tu sĩ ngoại quốc đều từng nghe danh. Thế mà ngươi dám nói chưa nghe qua? Hơn nữa, chỉ là một tên phàm phu tục tử mà vẫn dám dùng cái loại thái độ này đối đãi với ta sao?
Chuyện này...chuyện này quả là thiên lý bất dung?
Ở trong lòng Triệu Tín Chương vì vậy mà sinh ra một cỗ cảm giác buồn bực.
Thấy Triệu Tín Chương chỉ ngơ ngác đứng ngây ra không nói câu nào. Trương Văn Trọng cũng chẳng thèm quản tới hắn, xoay người đi vào trong phòng khám. Mà cho tới giờ khắc này, Triệu Tín Chương mới khôi phục lại tinh thần, nhanh chân bước đuổi theo, nói: "Này...này chính anh bảo tôi đến đây mà. Đêm hôm trước, trên đường cao tốc, Triệu Nguyên Bản con trai tôi nhất thời hồ đồ mạo phạm anh. Kết quả bị bằng hữu của anh dùng Thao Thủy Cửu Quyết làm cho bị thương. Lúc đó, không phải anh để lại một câu nói, nếu muốn giữ tính mạng, thì bảo tôi tới tìm anh sao?"
Vừa nghe Triệu Tín Chương nói như thế, Trương Văn Trọng cũng đã hiểu ra, hắn dừng bước, xoay người lại: "Sớm nói như vậy không phải sẽ đơn giản hơn ư? Ngay từ đầu, ông báo tên tuổi, làm sao tôi nhận thức được chứ?"
Triệu Tín Chương bị câu nói này làm cho tức giận, nếu không vì tính mạng của Triệu Nguyên Bản cùng mười sáu tên đệ tử Triệu gia, nếu không phải bởi vì Thao Thủy Cửu Quyết, chỉ sợ hắn đã muốn nổi bão về phía Trương Văn Trọng. Dù cố gắng kiềm nén lửa giận, nhưng hắn vẫn không nhịn được, oán thầm trong lòng: "Triệu Tín Chương ta dẫu sao cũng là một Tu Chân giả thành danh, hôm nay bị tên phàm phu tục tử hạ nhục, ta nhất định sẽ ghi nhớ mối hận này."
Tuy trong lòng âm thầm oán hận, thế nhưng hắn lại không dám biểu lộ ra ngoài, thậm chí khóe miệng hắn còn tươi cười, nói: "À phải rồi, anh nói rất đúng! Bác sĩ Trương, anh xem, có thể thỉnh cầu vị bằng hữu của anh, hóa giải Thao Thủy chi độc cho con trai tôi cùng mười sáu đệ tử của Triệu gia hay không?"
Bằng hữu?
Trương Văn Trọng đầu tiên hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã thông suốt. Triệu Tín Chương này hơn phân nửa là cũng nghĩ như Xích Hà đạo trưởng, cho rằng trong nội thể mình không có dấu hiệu linh lực, chỉ là một người trần mắt thịt mà thôi. Lúc trước, kẻ sử dụng Thao Thủy Cửu Quyết làm Triệu Nguyên Bản bị thương, hoàn toàn là một người khác.
Sau khi cười nhạt một tiếng, Trương Văn Trọng cũng chẳng thèm giải thích, chỉ nhìn Triệu Tín Chương, nói: "Vị bằng hữu của tôi đã truyền dạy lại cho tôi phương pháp hóa giải Thao Thủy Chi Độc. Bất quá, hắn đã từng dặn dò qua, đám người Triệu Nguyên Bản hung hăng càn quấy, nếu muốn giải độc thì phải trả giá một khoản mới được."
"Tiền ư? Không thành vấn đề! Cần bao nhiêu tiền, anh cứ nói cái giá đi!" Triệu Tín Chương không chút do dự đáp lời. Đối với tu chân thế gia như bọn họ, tiền, quả thực chỉ là một mớ giấy lộn mà thôi.
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Đây không phải là vấn đề tiền nong."
Triệu Tín Chương cau mày hỏi: "Không phải tiền? Vậy hắn muốn cái gì?"
"Linh tài!" Trương Văn Trọng lạnh nhạt nói, từ trong túi quần móc ra một bản ghi chép, đưa cho Triệu Tín Chương. "Chỉ cần ông thu thập đủ số tài liệu trong tờ giấy này. Tôi lập tức sẽ giải độc cho Triệu Nguyên Bản cùng mười sáu tên đệ tử Triệu gia kia."
Đưa mắt nhìn xuống bản ghi chép, Triệu Tín Chương nhíu mày càng chặt hơn: "Nhiều linh tài như vậy? Khẩu vị của anh cũng lớn quá đó? Có thể bớt một chút được không?"
Trương Văn Trọng nói: "Nhiều quá ư? Số linh tài đó dùng để đổi mười bảy nhân mạng, đấy là giá cả tương đương rồi! Có đáp ứng hay không, tự bản thân ông quyết định thôi, dù sao tôi cũng không vội!" Dứt lời, hắn xoay người tính toán bỏ đi.
Ngươi không vội, nhưng con ta vội ah!
Mặc dù ngàn vạn lần không cam lòng, nhưng Triệu Tín Chương lại chỉ có thể lựa chọn đáp ứng. Dù sao, số linh tài này mất đi, còn có khả năng thu thập lại được, nhân mạng một khi tiêu vong, hẳn là vô pháp thu hồi.
Triệu Tín Chương nhanh chân bước tới, ngăn cản ở trước người Trương Văn Trọng, nói: "Bác sĩ Trương, anh đừng nóng vội, tôi đáp ứng yêu cầu của anh! Chậm nhất là vào buổi chiều ngày mai, số tài liệu này sẽ được đưa tới đây."
Trương Văn Trọng gật đầu, lãnh đạm nói: "Tốt lắm, xế chiều ngày mai, thuận tiện ông đem mười bảy người kia tới đây luôn. Tôi kiểm tra tài liệu xong, sẽ giải độc cho bọn họ ngay. Hiện tại, vẫn còn đang trong giờ hành chính, tôi phải quay trở lại làm việc rồi."
Thế nhưng Triệu Tín Chương lại không nhường đường, mà đứng im nói: "Bác sĩ Trương, mong anh chuyển cáo vài lời tới người bằng hữu kia rằng, Triệu Tín Chương, gia chủ Triệu gia ở Tượng quận muốn cùng hắn làm một bút giao dịch."
Trương Văn Trọng nhíu mày, hỏi: "Giao dịch? Giao dịch gì?"
Triệu Tín Chương do dự chốc lát, cuối cùng vẫn hồi đáp: "Bác sĩ Trương, tôi cũng không gạt anh, tôi có một món bảo bối, muốn trao đổi lấy tầng thứ chín của Thao Thủy Cửu Quyết."
Khi nói ra đề nghị này, Triệu Tín Chương cảm giác thập phần uất ức.
Thao Thủy Cửu Quyết luôn luôn là trấn gia chi bảo của Triệu gia ở Tượng quận. Vào khoảng hơn trăm năm trước, đích thật Triệu gia đã dựa vào Thao Thủy Cửu Quyết, ở trong Tu Chân giới hỗn ra uy danh hiển hách, trở thành bá chủ một phương. Bất quá, ngày đó phụ thân của Triệu Tín Chương còn là gia chủ đương nhiệm, đã xảy ra một vụ hỏa hoạn cháy hết sạch các loại pháp quyết trong Tàng Kinh Lâu. Mặc dù, khoảng thời gian sau bình ổn, mọi người trong gia tộc cùng nhau thảo luận ghi chép lại bản mới, nhưng đáng tiếc xưa nay chưa một ai tu luyện đến tầng thứ chín của Thao Thủy Cửu Quyết. Cho nên cũng không ai nắm giữ được pháp quyết tu luyện, cuối cùng tầng chín của Thao Thủy Cửu Quyết cũng bị thất truyền! Đương nhiên, chuyện này chính là việc cơ mật tối cao trong nội bộ Triệu gia, ngoại trừ mấy người ít ỏi, những người khác đều không biết được chuyện này.
Đêm hôm qua, khi hắn nghe nói có người sử dụng tầng thứ chín của Thao Thủy Cửu Quyết đả thương Triệu Nguyên Bản cùng mười sáu đệ tử Triệu gia, nhất thời liền không kiềm chế nổi sự kích động trong lòng. Vội vàng một đường chạy đến Ung Thành, sở dĩ hắn nhún nhường như vậy, không chỉ vì xin phương thuốc giải độc, mà còn vì tầng thứ chín của Thao Thủy Cửu Quyết nữa!
Mặc dù Triệu Tín Chương coi Thao Thủy Cửu Quyết là trấn gia chi bảo, nhưng Trương Văn Trọng lại chẳng thèm đem nó để vào trong lòng. Đương nhiên, vì cảm tạ ân chữa bệnh của Trương Văn Trọng, mà vô số Tu Chân giả, thậm chí là tiên nhân, đã truyền thụ công pháp bọn hắn am hiểu cho Trương Văn Trọng. Trong số những pháp quyết đó, Thao Thủy Cửu Quyết chỉ đáng xếp hàng sau cùng. Nếu có truyền thụ cho Triệu Tín Chương, hắn cũng sẽ chẳng thèm xót xa. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên chính là, Triệu Tín Chương phải xuất ra kiện bảo bối kia, để thuyết phục Trương Văn Trọng nguyện ý giao dịch.
Trương Văn Trọng nói: "Ông muốn trao đổi lấy Thao Thủy Cửu Quyết tầng thứ chín sao? Theo tôi nghĩ, chuyện này cũng chẳng phải vấn đề khó khăn gì, mấu chốt là kiện bảo bối kia của ông, có thể khiến cho vị bằng hữu của tôi hài lòng hay không thôi! Ài, kiện bảo bối kia là thứ gì? Trước tiên ông lấy ra cho tôi chiêm ngưỡng thử xem đi."
"Cho anh xem thử ư?" Triệu Tín Chương hơi có chút ngập ngừng. Bởi trong suy nghĩ của hắn, người trần mắt thịt thì làm sao nhận ra bảo bối này nọ chứ?
Trương Văn Trọng cười ha ha, vươn tay chỉ về phía sau Triệu Tín Chương, nói: "Kì thật, từ đầu tới giờ vị bằng hữu của tôi, thủy chung vẫn đứng ở kia. Ông không cảm nhận được sao?"
Triệu Tín Chương nghe vậy giật mình kinh hãi, vội vàng xoay người nhìn lại. Quả nhiên, ở phía sau khoảng hai ba mét, có một nam tử toàn thân tràn ngập tiên khí, thân mặc đạo bào đang lẳng lặng đứng im. Trong giây lát, cả người Triệu Tín Chương túa ra mồ hôi lạnh đầm đìa, hoảng sợ thầm nghĩ: "Người này xuất hiện ở sau lưng ta từ lúc nào? Sao ta không cảm thấy gì nhỉ? Đến tột cùng, tu vi của hắn đã đạt tới loại trình độ nào rồi?"
Người xuất hiện ở sau lưng Triệu Tín Chương, chẳng phải ai khác, mà chính là phân thân của Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng dùng thần thức thao túng phân thân, vươn tay hướng về phía Triệu Tín Chương, khẽ nói: "Bảo bối đâu? Để ta xem thử qua một chút đi!"
Lúc này, Triệu Tín Chương không dám chần chừ, lập tức móc điện thoại từ trong túi quần ra...Mấy phút đồng hồ sau, vài gã đệ tử Triệu gia ở bên ngoài chạy vào, giao một chiếc hộp cổ lỗ, cho Triệu Tín Chương. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Chính là kiện bảo bối này." Triệu Tín Chương cẩn thận mở nắp hộp, đem đồ vật ở bên trong, trưng bày cho Trương Văn Trọng cùng phân thân chiêm ngưỡng.
"Tiên khí? Văn kiện này...không ngờ là Tiên Khí Càn Khôn Hồ!" Nhất thời hai mắt Trương Văn Trọng bừng sáng, nhịn không được thầm kinh hô trong lòng.