Vưu Văn lo lắng nhìn hắn, thân thiết dò hỏi: "Trương ca, tuy rằng tôi không hiểu được, bọn họ đem một kiện rễ cây đi ra bán đấu giá như vậy, đích thật có chút không tưởng tượng nổi. Thế nhưng rễ cây kia cũng không có chút gì thu hút, lẽ nào lại là bảo bối hay sao? Dù sao, bảo bối tiên gia, đâu phải để những con người chúng ta có thể phỏng đoán?"
Ngô Phẫn đưa khăn che mặt cho Trương Văn Trọng, vừa cười vừa nói: "Trương tiên sinh vẫn tốt chứ? Vưu lão đệ nói rất đúng, bảo bối tiên gia, làm sao những người phàm như chúng ta có thể nhận biết? Nhìn rễ cây kia không chớp mắt, vừa rồi Thanh Tùng đạo trưởng có nói, rễ cây kia là linh tài liệu địa cấp tam phẩm! Theo tôi được biết, biểu diễn như vậy, nếu như đem đi đổi tiền, giá trị sẽ hơn ngàn vạn lần!"
Trương Văn Trọng còn chưa trả lời, Vưu Văn ở một bên cũng đã kinh hô lên: "Hơn mấy chục triệu? Một rễ cây như thế? Tôi cũng đoán nó rất đáng giá, nhưng dù sao cũng không ngờ tới, nó lại đắt như vậy, còn bằng cả một chiếc du thuyền xa hoa."
Ngô Phẫn cười ha ha: "Đắt sao? Đó là tự nhiên thôi. Đây chính là bảo bối tiên gia, giá trị mấy chục triệu rốt cục cũng chỉ là phỏng chừng thôi."
Vưu Văn nhất thời liên tục chắt lưỡi.
Trương Văn Trọng dùng khăn lau nước trà đọng khóe miệng, nhàn nhạt cười, cũng không chen lời nói.
Sở dĩ vừa rồi hắn kích động đến phun ngụm nước trà, cũng không phải nghĩ Đàn Long Căn không trân quý, tình huống kỳ thực ngược lại, hắn vì nghĩ Đàn Long Căn thật sự quá trân quý.
Không, kỳ thực Đàn Long Căn cũng không phải địa cấp tam phẩm linh tài liệu, mà chính hàng thật giá thật Lão Quân Đằng thiên cấp ngũ phẩm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Tuy rằng địa cấp linh tài liệu và thiên cấp linh tài liệu chỉ hơn kém một chữ, nhưng trên thực tế, công hiệu của chúng cũng hơn kém nhau đến trăm ngàn lần. Mà toàn bộ linh tài liệu ngoài thiên cấp ngũ phẩm, đều chỉ có địa phương linh khí cực kỳ dư thừa, thu nạp thiên địa linh khí ngàn vạn năm mới có thể dựng dục hóa sinh đi ra.
Mà ở thời đại hiện nay, đừng nói là thiên cấp ngũ phẩm linh tài liệu, dù là thiên cấp nhị phẩm, không, coi như là linh tài liệu địa cấp bát cửu phẩm, đều đã cực kỳ vô cùng hiếm thấy. Thế nhưng hiện tại, ở chỗ này, không ngờ còn xuất hiện một kiện Lão Quân Đằng thiên cấp ngũ phẩm!
Trương Văn Trọng hít sâu một hơi, làm tình tự kích động của mình có thể bình tĩnh lại, hắn lại đưa mắt nhìn vào hộp gỗ do Thanh Tùng đạo trưởng đang giơ lên cao, đồng thời đưa thần thức đi qua, tỉ mỉ tra xét rễ cây kia.
Trương Văn Trọng trước đây tốt xấu cũng ở thần tiên đỉnh kỳ. Thần thức đã sớm rèn luyện cực kỳ thành thạo, với những người tu chân, dị năng giả bên trong hang động, dù có cao thủ tu chân cấp tán tiên ẩn thân, cũng khó có thể nhận thấy được thần thức của hắn. Huống chi, ngay khi Trương Văn Trọng vận dụng thần thức kiểm tra rễ cây kia, cũng có năm đạo thần thức khác nhau đồng dạng cũng kiểm tra rễ cây.
Sau một phen kiểm tra, hai mắt Trương Văn Trọng sáng lên, bề ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm hắn kích động thầm nghĩ: "Không sai, đích thật là Lão Quân Đằng. Tuy rằng ngoại hình và linh khí ba động của nó đều rất giống địa cấp tam phẩm Đàn Long Căn, nhưng trên thực tế, nó cũng không phải Đàn Long Căn, mà là thiên cấp ngũ phẩm Lão Quân Đằng! Trời ạ, thực sự là thật không ngờ, ở thời đại linh khí loãng hiện nay, không ngờ vẫn còn tồn tại linh dược tài thiên cấp! Phải mua! Vô luận thế nào cũng phải mua cho được gốc Lão Quân Đằng này!"
Tuy rằng gốc Lão Quân Đằng chỉ lớn cỡ bàn tay, thế nhưng công hiệu phát huy của nó cũng hơn cả trăm ngàn cân linh tài liệu địa cấp ngũ phẩm! Huống chi, Lão Quân Đằng còn có công hiệu ngưng hồn luyện thần. Nếu như dùng vào việc hóa sinh nguyên anh, tất nhiên có thể hóa sinh ra một nguyên anh tuyệt thế khiến cho người tu chân trong thiên hạ trợn mắt líu lưỡi!
Tuy rằng đã hạ quyết tâm muốn mua Lão Quân Đằng, thế nhưng Trương Văn Trọng cũng không vội vã ra giá, mà lãnh tĩnh quan sát tình huống của những người chung quanh. Hắn làm như vậy là muốn nhìn xem có ai giống như hắn nhìn ra rễ cây kia là Lão Quân Đằng chứ không phải Đàn Long Căn. Ngoài ra còn muốn quan sát, tính toán giá cả một chút, miễn ra giá quá cao chọc người hoài nghi.
Trải qua một phen quan sát ngắn ngủi, Trương Văn Trọng hầu như có thể vững tin, ngoại trừ hắn, không ai biết đó là Lão Quân Đằng. Trong đó có nguyên do tầm mắt bọn họ không cao, nhưng càng nhiều chính là bọn họ không nhận ra, ở trên thế giới này hiện nay còn tồn tại thiên cấp linh tài liệu.
Mà ở lúc này, sự cạnh tranh đấu gia Lão Quân Đằng cũng đã bước lên giai đoạn kịch liệt. Nhưng tranh đấu tuy rằng kịch liệt, nhưng giá trị cũng không vượt qua giá trị cao nhất của linh tài liệu địa cấp tam phẩm.
"Ta ra ba kiện nhị phẩm pháp khí! Công kích, phòng ngự, phụ trợ, mặc cho tuyển chọn!" Một thanh âm vang lên.
Nếu như đổi lấy linh tài liệu địa cấp tam phẩm Đàn Long Căn, ba kiện pháp khí nhị phẩm cũng vừa khớp, nhưng nếu đổi là Lão Quân Đằng, như vậy đừng nói là ba kiện pháp khí nhị phẩm, dù là ba vạn kiện cũng không đủ. Thậm chí dù là ba kiện linh khí hoặc tiên khí, cũng không nhất định có thể đổi được.
"Ta ra mười lăm viên Cố Nguyên Đan!" Một thanh âm vang lên ngay sau đó.
"Xem ra ngươi thực sự muốn đoạt với ta. Nếu như để lão tử biết ngươi là ai, nhất định xé ngươi làm bảy tám mảnh! Được rồi, ngay hôm nay lão tử bất cứ giá nào, dù sao cũng phải tranh một hơi thở, không thể bại cho ngươi!" Thanh âm đầu tiên lại vang lên lần thứ hai, có vẻ có chút hổn hển, hiển nhiên người vừa ra giá làm rơi mặt mũi của hắn, cho nên hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta ra bốn kiện nhị phẩm pháp khí! Cũng như lúc nãy đã nói, công kích, phòng ngự, phụ trợ tùy tiện chọn!"
Bốn kiện nhị phẩm pháp khí, từ giá trị mà nói, đã vượt lên trên linh tài liệu địa cấp tam phẩm. Xem ra người tu chân kia đúng thật đã động lửa giận.
Nhưng thanh âm của đối thủ cạnh tranh vẫn vang lên ngay sau đó, so sánh với sự hổn hển của hắn thì thanh âm sau có vẻ bình tĩnh rất nhiều, sau khi lạnh lùng nở nụ cười, nói: "Ngươi muốn chơi đùa sao? Ta đây cùng ngươi chơi! Ta ra hai mươi viên Cố Nguyên Đan!"
Thanh âm đầu tiên lại vang lên, đầy ngập lửa giận: "Thao con mẹ ngươi, xem ra ngươi thật muốn cùng ta chống lại! Được, ta cũng bất cứ giá nào! Ta thật ra muốn xem, ngươi đến tột cùng có được bao nhiêu viên Cố Nguyên Đan chết tiệt."
Trương Văn Trọng tính toán trong lòng, hiệu quả của hai mươi viên Cố Nguyên Đan cũng tương đương hai viên Tụ Khí Đan. Vậy tính ra, nếu như bốn viên Tụ Khí Đan, hẳn có thể đánh bại hai người đang trả giá mua Lão Quân Đằng a?
Sau khi có chủ ý, Trương Văn Trọng quay đầu nhìn Ngô Phẫn đang khoe khoang kinh lịch của mình với Vưu Văn, dò hỏi: "Ngô tiên sinh, xin hỏi một chút, muốn tham gia trả giá, hẳn nên làm thế nào?"
Ngô Phẫn kinh ngạc há to miệng: "Tham gia đấu giá? Trương tiên sinh, anh chẳng lẽ muốn tham gia đấu giá?"
Vưu Văn cũng vẻ mặt kinh nghi nói: "Trương ca, chẳng lẽ anh quên sao? Nơi này không tiếp thụ giao dịch tiền tài đâu."
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Tôi đích thật muốn đấu giá, hơn nữa tôi cũng không dự định dùng tiền tài để trả giá, kỳ thực lần này đến đây, tôi trùng hợp có mang theo vài bình đan dược trên người, vừa lúc có thể dùng trả giá."
Ngô Phẫn nói: "Đan dược? Trương tiên sinh, sợ là anh lầm rồi, đan dược bình thường ở chỗ này không có giá trị, phải là như Cố Nguyên Đan các loại, có được tiên linh chi đan có hiệu quả thần kỳ mới được."
Trương Văn Trọng đáp: "Ha hả, điểm ấy anh có thể yên tâm, đan dược của tôi tuy rằng không tính là tiên linh chi đan, nhưng hiệu quả so với Cố Nguyên Đan còn tốt hơn một chút."
Vưu Văn há to miệng, khiếp sợ nói: "Không phải đâu, Trương ca, anh lợi hại như vậy? Không ngờ biết luyện chế tiên linh đan? Đây...đây cũng thật quá khó tin a!"
Trương Văn Trọng bịa ra lời nói dối: "Lúc tôi còn nhỏ, từng được một lão tiên sinh truyền cho y thuật và thuật luyện đan, cho nên biết luyện chế vài loại đan dược."
Ngô Phẫn vẻ mặt ước ao nói: "Lão tiên sinh truyền y thuật và thuật luyện đan cho anh, nhất định là nhân vật giống như nhóm thần tiên sống của Hà Phi Quan. Trương tiên sinh, tôi thực sự ước ao sự gặp gỡ của anh, khó trách y thuật của anh có thể dương danh trong ngoài nước."
Vưu Văn cũng vẻ mặt ước ao, trong miệng tấm tắc tán thán không ngớt.
Kỳ thực Trương Văn trọng bịa lời nói dối, cũng không cao minh chút nào, thậm chí có chút dở hơi. Thế nhưng ở tình huống trước mặt, loại vở kịch dở hơi như vậy, lại càng làm cho kẻ khác tin tưởng.
Sau một phen than thở, Ngô Phẫn cũng đem phương cách cạnh tranh nói cho Trương Văn Trọng: "Kỳ thực muốn cạnh phách rất đơn giản, chỉ cần ấn nút đỏ hình tròn ở trên máy điều khiển từ xa, sau đó nói vào máy điều khiển giá tiền của anh là được."
"Thì ra là thế, đa tạ chỉ điểm." Trương Văn Trọng tiếp nhận máy điều khiển từ xa, theo lời hắn nói ấn lên nút hình tròn.
Giờ khắc này, hai người cạnh tranh sau một phen tranh đoạt, tạm thời dùng hai kiện pháp khí tam phẩm vượt lên đầu. Giá như vậy đã vượt xa giá trị của linh tài liệu địa cấp tam phẩm. Cho nên người ra giá Cố Nguyên Đan, sau một tiếng mắng "người điên" thì cũng ngừng cạnh tranh.
Mà những người khác trong động, cũng đều nghị luận giá cả này không ngớt. Hiển nhiên bọn họ đang cười nhạo người ra hai kiện pháp khí tam phẩm là kẻ phá sản.
Nhưng người ra giá hai kiện pháp khí tam phẩm cũng đang đắc ý dào dạt cười lớn: "Ha ha, ta đã nói qua, cạnh tranh với ta chỉ có con đường chết! Ta cũng không tin còn có người, có thể ra giá cao hơn ta! Đàn Long Căn, là của ta rồi! Uy, Thanh Tùng lão đạo, nhanh tuyên bố kết quả đi."
Ngay lúc này, thanh âm Trương Văn Trọng chợt vang lên: "Ta ra bốn viên Tụ Khí Đan!"
Chỉ một thoáng, trong hang động rộng rãi biến thành lặng ngắt như tờ, mọi người đều đang há miệng, ngây ngốc nghẹn không ra nửa điểm thanh âm.
Tụ Khí Đan? Ta...không có nghe sai a?
Hầu như toàn bộ người tu chân và dị năng giả có chút hiểu biết về đan dược, giờ khắc này, trong đầu hiện lên hai câu nghi vấn to tướng.