SIÊU CẤP TIÊN Y

Lên tới máy bay, Trương Văn Trọng rất nhanh tìm được chỗ ngồi của mình, là vị trí ngay đường đi.

Bởi vì sắp đến năm mới, lần này Trương Văn Trọng chỉ mua được chỗ ngồi phổ thông. Nhưng đối với hắn mà nói, khoang phổ thông và khoang hạng nhất cũng không có gì khác nhau.

Sau khi cất xong hành lý, Trương Văn Trọng lấy ra quyển tập san y học Liễu Diệp Đao kỳ mới nhất, từ Ung Thành đến Vân Thai phải bay tới mấy tiếng đồng hồ, đành nhờ vào quyển sách để qua thời gian. Vừa mới mở ra quyển tạp chí tiếng Anh, còn chưa đọc xong một tờ, vị hành khách ngồi cạnh cửa sổ đã đi tới. Trương Văn Trọng vội vàng xê dịch thân thể, để nàng có thể ngồi vào trong, cùng lúc đó, Trương Văn Trọng cũng vô ý thức ngẩng đầu liếc mắt nhìn người hành khách mới đến.

Đó là một thiếu nữ thanh xuân khoảng hai mươi tuổi. Tướng mạo lẫn vóc người thướt tha, ăn mặc có chút thời trang. Nhưng những điều này cũng không phải điều Trương Văn Trọng quan tâm, hắn quan tâm chính là sắc mặt của thiếu nữ này. Người khác có thể nhìn không ra, nhưng Trương Văn Trọng chỉ liếc mắt liền nhìn ra thần sắc trên mặt cô gái có bệnh.

Trương Văn Trọng phạm vào bệnh nghề nghiệp, cũng không có suy nghĩ nhiều, há mồm đã nói: "Tiểu thư, cô có bệnh."

Vị thiếu nữ thanh xuân nhất thời không vui vẻ, nhướng mày, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, nói lầm bầm: "Ông mới là tiểu thư, ông mới có bệnh."

Lúc này Trương Văn Trọng mới phản ứng, lời mình vừa nói đích thật rất dễ làm nảy sinh hiểu lầm. Hắn không khỏi nở nụ cười khổ, giải thích: "Cô hiểu lầm rồi, tôi cũng không có ý tứ khác. Tôi là một bác sĩ, tôi xem sắc mặt cô có triệu chứng bệnh trạng, cho nên mới nói lời như vậy. Tôi hỏi cô, có phải gần đây cô bình thường hay bị mất ngủ hay không?"

"Yêu, hiện tại chiêu số làm quen cũng có chiêu mới rồi sao?" Thiếu nữ thanh xuân hiển nhiên đã xem Trương Văn Trọng là người có ý đồ ve vãn mình, cười lạnh nói: "Tôi nói cho ông, đoán ra chuyện tôi mất ngủ cũng không có bản lãnh gì lớn. Hiện tại người trẻ tuổi, áp lực học tập, áp lực công tác đều rất lớn, lại có mấy người không mất ngủ? Chú à, nếu như chú thật muốn ve vãn tôi, không ngại đổi chút chiêu số mới mẻ, nói ví dụ, đoán ra tên của tôi chẳng hạn."

Ve vãn?

Trương Văn Trọng biết thiếu nữ này đã hiểu lầm mình, vô luận mình giải thích thế nào cô ta đại khái đều sẽ không tin tưởng. Rơi vào đường cùng, hắn đành bỏ đi ý niệm giải thích, nói: "Mặc kệ cô tin hay không tin tôi, tôi cũng đề nghị cô, nên hốt Tiểu Mạch, Sinh Địa, Hoa Bách Hợp và Đại Tảo Ngao nấu thành trà An Thần Dược để uống, bảo quản tình huống giấc ngủ của cô sẽ có thể khôi phục lại như lúc ban đầu. Chỉ khi ngủ ngon giất thì tinh thần mới tốt được..."

Trương Văn Trọng còn chưa nói xong, thiếu nữ đã lấy một máy nghe nhạc nhét vào lỗ tai, bắt đầu lắng nghe. Nhìn thấy tình huống như vậy, Trương Văn Trọng đành cười khổ lắc đầu, cũng ngậm miệng lại vùi đầu xem quyển y học tập san Liễu Diệp Đao trong tay.

Không qua bao lâu, máy bay đã cất cánh.

Ngay khi Trương Văn Trọng đang say sưa đọc một luận văn y học, có hai thiếu nữ vừa đi WC cười nói đi ngang qua bên người hắn, trong đó một người dùng khóe mắt liếc thấy hắn, không khỏi ngừng chân lại, cẩn thận mở miệng dò hỏi: "Ngài là...Trương tiên sinh phải không?"

Trương Văn Trọng ngẩng đầu nhìn hai thiếu nữ, cảm giác rất xa lạ, chần chờ hỏi: "Hai vị là?"

"Ôi, quả nhiên là Trương tiên sinh." Một thiếu nữ lúc này cũng phát hiện Trương Văn Trọng, vui mừng nói: "Thực sự là thật không ngờ, Trương tiên sinh lại ngồi chung chuyến bay với chúng tôi. A, Trương tiên sinh, anh không có ấn tượng đối với chúng tôi sao? Chúng tôi là bạn của Hiểu Toa tỷ đó, lúc trước chúng ta từng gặp mặt ở trung tâm thương mại Ung Thành."

"Ác, nguyên lai là hai cô sao. Thế nào, hai cô cũng là người Vân Thai thị?" Nghe hai người vừa nói như thế, Trương Văn Trọng cũng chợt nhớ, hai người này lúc trước từng đi bên cạnh Mã Hiểu Toa.

Hai người thấy Trương Văn Trọng còn nhận ra họ, nhất thời vui vẻ ra mặt. Hai nàng biết rõ sở dĩ Mã Hiểu Toa có thể trở thành nữ diễn viên chính trong phim truyền hình, đồng thời còn được mời đóng không ít quảng cáo, dự họp nhiều buổi tuyên truyền, tin tức, trở thành một trong những ngôi sao mới trong giới tiêu khiển, tất cả đều bởi vì ngày trước Trương Văn Trọng ở ngay trước mặt Vưu Văn nói một câu rất đơn giản. Theo hai nàng xem ra, một câu nói của Trương Văn Trọng có thể giúp hai nàng ít phấn đấu rất nhiều năm, ít nỗ lực rất nhiều sự trả giá.

Lúc này nghe được Trương Văn Trọng hỏi, hai người liền nhanh nhẹn đáp: "Không phải, chúng tôi và đoàn làm phim đang đến Vân Thai thị để quay phim. Nhờ vào phúc của Trương tiên sinh và Hiểu Toa tỷ, hai chúng tôi đã thu được hai vai diễn không tệ trong bộ phim truyền hình, ác, đúng rồi, Trương tiên sinh, Hiểu Toa tỷ cũng đang ở trên máy bay, chúng tôi đến gọi chị ấy."

Trương Văn Trọng vừa định cự tuyệt, thế nhưng không đợi hắn mở miệng, hai người đã vội vàng chạy về khoang hạng nhất.

Thiếu nữ ngồi bên cạnh nhìn thấy một màn này, cũng kinh ngạc đến há to miệng. Cô ta làm sao cũng nghĩ không ra, tên đàn ông tướng mạo tầm thường, ăn mặc phổ thông thế nào có thể làm cho hai thiếu nữ xinh đẹp cần làm ra biểu tình vẻ mặt như nịnh hót lấy lòng?

Cô ta nhịn không được trong lòng nói thầm: "Người này là người nào nha?

Ngay khi cô ta còn đang suy đoán, có mấy người vội vã từ khoang nhất chạy đến. Nhìn thấy mấy người này, hành khách bên trong khoang phổ thông nhất thời kêu lên ngạc nhiên.

"Cô gái này không phải là ngôi sao Mã Hiểu Toa mới nổi danh gần đây sao? Cô ấy cũng ở trên máy bay? Tôi là người hâm mộ của nàng đó."

"Đó là đạo diễn Thần Quan Tây trứ danh phải không? Tôi rất thích phim ông ấy làm đạo diễn, phi thường có khí tức nghệ thuật."

"Suất ca này không phải là đại minh tinh Lâm Chí Văn hay sao? Không ngờ tôi được ngồi cùng chuyến bay với anh ấy. Thật là quá hạnh phúc, không được, tôi phải xin một chữ ký mới xong!" Trong tiếng kinh hô ồn ào của mọi người, mấy nhân vật nổi danh bên trong giới tiêu khiển đều chạy nhanh tới trước mặt Trương Văn Trọng, trên mặt lộ vẻ khen tặng lẫn lấy lòng.

"Quả nhiên là Trương tiên sinh, vừa nghe đám tiểu Biến nói, Trương tiên sinh đang ở trên máy bay này, tôi còn không tin tưởng." Mã Hiểu Toa đứng ngay trước người Trương Văn Trọng, dáng dấp vô cùng cung kính, nàng rất rõ ràng, mình có được địa vị và đãi ngộ như hiện tại, hoàn toàn đều nhờ Trương Văn Trọng ban tặng.

Trương Văn Trọng mỉm cười nói: "Cô là biểu tỷ của Tử Mạn, cũng là bạn của tôi, không cần khách khí như vậy, không ngại cứ gọi tôi là tiểu Trương đi."

"Tôi cũng không dám." Mã Hiểu Toa nói: "Hay để tôi gọi là Trương ca."

"Tùy cô." Trương Văn Trọng từ chối cho ý kiến, nói.

Mã Hiểu Toa đột nhiên hướng Trương Văn Trọng khom người chào thật sâu, thành khẩn nói: "Trương ca, cảm ơn anh. Nếu không có anh, tôi chỉ là một tiểu diễn viên diễn vai người qua đường mà thôi."

Trương Văn Trọng cũng không khách khí, ngồi yên nhận lễ của nàng, vừa cười vừa nói: "Cô là chị họ của Tử Mạn, tôi giúp cô cũng là nên làm. Nhưng ở con đường nghệ thuật này, cô có thể đi tới trình độ nào, còn phải nhìn chính cô thôi."

Mã Hiểu Toa liên tục gật đầu, nói: "Dạ, tôi nhất định sẽ nỗ lực đề cao kỹ thuật của mình, sẽ không làm cho Trương tiên sinh mất mặt."

Sau khi để Trương Văn Trọng và Mã Hiểu Toa khách sáo vài câu, Thần Quan Tây và Lâm Chí Văn liền bắt đầu lôi kéo làm quen. Hai người bọn họ tuy rằng chưa từng gặp qua Trương Văn Trọng, nhưng cũng nghe những tin đồn về hắn. Bọn họ cũng đều biết, Mã Hiểu Toa nhờ một câu nói của hắn mà bước lên ngôi cao, Lâm Nam cũng bởi vì đắc tội hắn mà bị đá ra khỏi giới tiêu khiển, từ một ngôi sao có danh tiếng luân lạc thành một người làm công. Nguồn truyện: Truyện FULL

Có vết bánh xe đã đổ trước kia, bọn họ cũng không dám đắc tội Trương Văn Trọng, còn kiệt lực lấy lòng hắn.

Một màn như vậy rơi vào trong mắt những hành khách chung quanh, làm bọn họ cả kinh trợn tròn mắt.

"Người này là ai? Vì sao đạo diễn Thần Quan Tây và hai ngôi sao Lâm Chí Văn, Mã Hiểu Toa đều phải cung kính với hắn như vậy? Lẽ nào hắn là tai to mặt lớn trong giới tiêu khiển?"

"Lẽ nào hắn là Hàn Tam Bình trong truyền thuyết? Nhưng hắn không già như vậy nha."

"Ai nha, tôi nhớ ra rồi, người này chính là Trương Văn Trọng Trương giáo thụ! Mấy ngày hôm trước tôi còn nhìn đoạn ghi hình anh ấy giảng bài!"

"Trương giáo thụ? Trương giáo thụ nào?"

"Còn có Trương giáo thụ nào? Chính là vị bác sĩ đã chữa bệnh cho nữ hoàng Anh quốc, cùng tiêu diệt ôn dịch tại Ung Thành!"

"Nguyên lai là hắn, thảo nào mấy ngôi sao cùng đạo diễn đều cung kính đối với hắn. Dù sao, ai cũng sẽ có thời gian sinh bệnh cầu bác sĩ."

Ngay khi hành khách chung quanh khe khẽ nói nhỏ, Trương Văn Trọng cũng đã khách sáo vài câu với mấy người kia. Từ trong miệng ba người họ, Trương Văn Trọng đã biết họ đến Vân Thai thị để quay phim ngoại cảnh. Thậm chí còn có vài cảnh sẽ quay tại Phong sơn. Mà sau khi biết được Trương Văn Trọng quay về huyện Ẩn Ngạc mừng năm mới, Thần Quan Tây bọn họ liền biểu thị muốn mời Trương Văn Trọng cùng gia đình ăn bữa cơm, hi vọng hắn có thể nể mặt.

Đối với lời thỉnh cầu này của họ, Trương Văn Trọng vẫn chưa có câu trả lời thuyết phục.

Thần Quan Tây vốn muốn đổi chỗ ngồi cho Trương Văn Trọng, để hắn lên khoang hạng nhất ngồi, nhưng lại bị Trương Văn Trọng uyển chuyển cự tuyệt. Cuối cùng bởi vì sợ gây phiền phức cho hắn, bọn họ đành quay trở về khoang hạng nhất. Nhưng thường thường vẫn tìm cách quay trở lại trò chuyện vài câu với Trương Văn Trọng.

"Anh thật là thần y Trương Văn Trọng?" Thiếu nữ ngồi bên cạnh hắn, lúc này đã kéo ống nghe xuống, há to miệng khiếp sợ nói.

Trương Văn Trọng mỉm cười nói: "Tôi là Trương Văn Trọng, cũng không phải là thần y gì."

Thiếu nữ kinh hô một tiếng, nói: "Vậy lời anh vừa nói, đều là thực sự?"

"Cái gì thực sự?" Trương Văn Trọng không hiểu.

"Chính là trà An Thần Dược mà anh vừa nói."

"À." Trương Văn Trọng nở nụ cười, hồi đáp: "Đương nhiên là thật, tôi chưa bao giờ gạt ai về chuyện bệnh tật."

Thiếu nữ vội vàng lấy ra quyển vở trong túi xách, vẻ mặt chờ mong nói: "Vậy anh có thể nói lại lần nữa không? Tôi không nhớ được vừa rồi anh nói gì, tôi phải xin lỗi anh, vừa rồi tôi đã hiểu lầm anh."

Bình luận

Truyện đang đọc