"Gương đồng này là bảo bối do tổ tông tôi truyền xuống tới. Không phải là hàng giả gì, những người này không nhìn được hàng, cũng không đại biểu cho những người khác có mắt không tròng như các người!" Người trung niên cũng không ngẩng đầu lên nói, sau đó lấy một chiếc khăn trong túi, cẩn thận cầm gương đồng trong tay lau sạch.
Những lời này của hắn, cũng đem những người bán đồ cổ giả chung quanh đắc tội. Những người kia đều cười nhạt, châm chọc nói:
"Ai yêu, mọi người mau nghe một chút, người này còn dám nói chúng ta có mắt không tròng không nhìn được hàng. Không phải ta nổ với ngươi, đồ cổ qua tay ta chỉ sợ so với ngươi gặp qua còn nhiều hơn."
"Hừ, gương đồng của ngươi, vô luận là từ tính chất, màu sắc, âm thanh xúc cảm mà nói, cũng không giống đồ cổ gì, càng giống như mới làm ra hiện nay. Hơn nữa đồ giả này còn làm không chút chuyên nghiệp, so sánh với đồ giả thật sự, quả nhiên còn kém xa!"
"Đúng, thứ hàng giả như vậy, gạt những ông già bà già còn được, muốn gạt người trong khu đường Tây này, thật là quá ngu ngốc, múa búa trước cửa Lỗ Ban, chính là câu cách ngôn này."
Đối mặt mấy người buôn lậu đồ cổ khiêu khích, người trung niên cũng không mở miệng phản bác, chỉ dùng khăn tay chà lau chiếc gương đồng.
Nhưng loại thái độ hờ hững này của hắn, cũng làm những tên buôn lậu đồ cổ chung quanh càng hăng say trào phúng.
Náo nhiệt nơi này tự nhiên hấp dẫn nhiều người đứng xem.
Trong những người đứng xem, có người không rõ ngọn nguồn chuyện này, liền hỏi thăm một tên buôn đồ cổ mà mình quen biết: "Thành ca, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Người được gọi là Thành ca, chỉ vào người trung niên, lầm bầm nói: "Còn có thể xảy ra chuyện gì? Người này cũng không biết từ đâu làm ra một chiếc gương đồng giả thấp kém, còn nói là bảo bối do tổ tông hắn truyền xuống. Còn đưa tới cửa hàng của Trư đại sư, muốn đem hàng giả này bán cho Trư đại sư. Trư đại sư là nhân vật gì chứ? Đó là người có "tuệ nhãn" tiếng tăm của giới đồ cổ Ung Thành chúng ta! Tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra gương đồng là hàng giả. Ngươi đoán, người này lúc đó đã có phản ứng gì?"
Người nọ nói: "Còn có phản ứng gì chứ? Đương nhiên là xám xịt bỏ trốn!"
Thành ca lắc đầu cười lạnh: "Xám xịt bỏ trốn? Vậy ngươi đã đoán sai! Da mặt của người ta còn dày hơn cả thành tường! Hắn không những không trốn, trái lại còn trách Trư đại sư có mắt không nhìn được kim ngọc, một mực chắc chắn hàng giả này là hàng chính phẩm. Trư đại sư cũng xem như có lòng dạ, bị chỉ trích cũng không tức giận, trái lại còn đem những kẽ hở rõ ràng của gương đồng giải thích cho hắn nghe. Thế nhưng mặc kệ Trư đại sư nói như thế nào, hắn vẫn một mực nói gương đồng này là hàng thật. Cuối cùng Trư đại sư cũng nổi giận, trực tiếp đem hắn oanh ra khỏi cửa hàng. Nhưng làm kẻ khác không ngờ chính là, người này còn có mặt mũi mỗi ngày chạy tới đường Tây Ung Thành chúng ta bày hàng."
Người vừa rồi kinh ngạc nói: "A? Còn có chuyện như vậy? Với tầm mắt của Trư đại sư, rất lợi hại đó! Ở trong Ung Thành chúng ta, cũng là số một số hai. Nhiều năm qua chưa từng nghe nói hắn xem nhầm bất cứ thứ gì. Người này cũng thật là, thế nào lại đem hàng giả đi gạt người chứ? Hay là muốn tiền muốn đến điên rồi?"
Thành ca cười lạnh nói: "Ai biết được, có thể thấy sắp đến năm mới, muốn gạt số tiền xem như mừng lễ a."
Lúc Thành ca này nói chuyện, giọng nói rất lớn, những người đứng xem chung quanh đại khái đều nghe được bọn họ nói chuyện. Mà những người không nghe được, cũng từ miệng người bên cạnh biết được việc này. Trong khoảng thời gian ngắn, trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía người trung niên đều lộ vẻ hèn mọn. Đồng thời bọn họ cũng tốp năm tốp ba ghé vào cùng nhau, khe khẽ nói nhỏ. Đề tài đàm luận đều quanh chung quanh người trung niên, mà từ đầu đến cuối, người trung niên chỉ cúi đầu chà lau chiếc gương đồng.
Trương Văn Trọng đi tới trước người hắn ngồi xổm xuống, nói: "Có thể đưa cho tôi xem chiếc gương đồng này không?"
Người trung niên không nghĩ tới ở lúc này không ngờ còn có người chịu xem chiếc gương đồng, sau một thoáng chần chờ, mới đưa gương đồng vào trong tay Trương Văn Trọng. Cùng lúc đó, ánh mắt của hắn cũng biến thành cảnh giác, thân thể chợt căng thẳng, chỉ cần động tác của Trương Văn Trọng hơi có chút không đúng, hắn sẽ nhào tới đoạt lại chiếc gương đồng.
Trương Văn Trọng đang cầm chiếc gương đồng, lật qua lật lại quan sát.
Chiếc gương đồng trơn trượt sáng sủa, rất sạch sẽ, dù tí xíu màu đồng xanh cũng không có. Toàn bộ gương đồng đều màu vàng kim, dưới ánh mặt trời chiếu rọi nhấp nháy lấp lánh, giống như được làm bằng vàng. Mặt gương đồng thật sáng có thể nhìn rõ mặt người đối diện, cũng không có vẻ gì quá mức kỳ lạ. Thế nhưng ở mặt sau gương đồng lại khắc một đồ án thái cực bát quái, ngoài ra cũng thấy không còn hoa văn trang trí nào khác.
Ngay khi Trương Văn Trọng cầm gương đồng quan sát, người chung quanh vô luận là người bán đồ cổ hay những người đứng xem, đều đang ồn ào nói:
"Đừng nhìn, nhìn gương đồng này rõ ràng đúng là hàng giả không đáng một đồng!"
"Tiểu tử, ngươi ngàn vạn lần đừng ngốc nghếch nha, người này chỉ là một tên lừa gạt!"
"Gương đồng này muốn trở thành đồ cổ, cũng chỉ có một biện pháp! Tìm một chỗ chôn nó xuống, sau vài trăm năm lại đào lên."
Trương Văn Trọng ngẩng đầu nhìn người chung quanh mỉm cười, nhưng cũng không buông gương đồng trong tay, lại lặng lẽ truyền một tia linh lực vào trong đó.
Bởi vì sợ đưa vào nhiều linh lực sẽ làm gương đồng sản sinh dị tượng, làm những người chung quanh hoảng sợ, cho nên Trương Văn Trọng đưa vào tia linh lực phi thường yếu ớt. Thế nhưng, khi tia linh lực tiến nhập gương đồng, lập tức cũng chiếm được gương đồng đáp lại, một đoàn linh khí tiến đến, bao quanh tia linh lực của hắn.
Trong lòng Trương Văn Trọng không khỏi vui vẻ, thầm nghĩ: "Ta quả nhiên không có nhìn lầm, gương đồng này đúng là pháp bảo. Đáng tiếc nơi này quá nhiều người, ta không có phương tiện kiểm tra phẩm cấp cụ thể của pháp bảo này. Bất quá từ linh khí tinh thuần mà xem, chí ít nó cũng là một kiện bảo khí cao phẩm. Cũng không bài trừ là linh khí thấp phẩm. Chỉ là không biết, nó có công hiệu kỳ lạ gì.
Suy nghĩ một chút, Trương Văn Trọng hỏi: "Gương đồng này ông dự định bán thế nào?"
Người trung niên đầu tiên sửng sốt, sau đó trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, run giọng hỏi: "Anh thật sự muốn mua?"
Trương Văn Trọng đáp: "Chỉ cần giá hợp tôi sẽ mua, nhưng nếu ông ra giá quá cao, tôi dù muốn mua cũng có tâm mà vô lực."
Người trung niên nhanh miệng nói: "Tôi muốn giá không cao, tôi chỉ muốn hai mươi vạn, vô luận là ai, chỉ cần chịu ra hai mươi vạn tôi lập tức dâng gương đồng này bằng hai tay!"
"Hai mươi vạn?" Trương Văn Trọng vốn tưởng rằng người trung niên này sẽ kêu giá mấy trăm vạn, thậm chí hơn triệu, dù sao đây không phải đồ cổ bình thường, mà là một kiện pháp bảo. Nếu như người trung niên này biết được phẩm cấp gương đồng, rất có khả năng sẽ tăng một cái giá càng cao!
Sau thoáng hơi sửng sốt, Trương Văn Trọng cười gật đầu, nói: "Hai mươi vạn đích thật không đắt, được, tôi mua."
Những lời này của Trương Văn Trọng, thật giống như châm ngòi thuốc nổ, trong nháy mắt đã đốt cháy những người chung quanh. Trong lòng bọn họ đều khiếp sợ, nói:
"Tôi không có nghe lầm nha? Không ngờ còn có người thực sự chịu mua hàng giả này?"
"Anh không phải thực sự muốn đem hai mươi vạn mua hàng giả này chứ? Anh...anh rốt cục là người điên hay kẻ ngu si vậy?"
"Tiểu tử, nghe lời bác gái khuyên, ngàn vạn lần đừng mắc mưu của người kia nha. Mọi người đều đã nói, gương đồng này là hàng giả, nếu như cậu mua nó, sẽ bị hối hận chết thôi."
"Hối hận chết?" Trương Văn Trọng không khỏi cười khẽ, trong lòng âm thầm nói: "Hai mươi vạn mua một pháp bảo cao phẩm bảo khí hoặc thấp phẩm linh khí, đây là chuyện tiện nghi lớn nhất trên đời này, nếu như không mua, ta mới thực sự hối hận chết!"
"Anh thực sự mua sao?" Loại thái độ sảng khoái này của Trương Văn Trọng, cũng làm người trung niên ngây ngẩn cả người. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn nhịn không được hoài nghi, thanh niên trước mắt có phải thật sự nói thật hay không.
Trương Văn Trọng bật cười, nói: "Đương nhiên là thật, tôi lừa ông làm gì? Đi thôi, chúng ta đến ngân hàng chuyển khoản. Ở đầu đường Tây Ung Thành, có một ngân hàng nơi đó."
Người trung niên sau một thoáng ngây ngốc sửng sốt, vui mừng quá đỗi, vội vàng gật đầu nói: "Ác, được, được, tôi thu thập theo anh đến ngân hàng."
Ngay khi người trung niên cầm gương đồng từ tay Trương Văn Trọng bắt đầu thu thập đồ vật, Trương Văn Trọng cũng bắt đầu quan sát hắn, sau một phen quan sát, Trương Văn Trọng nhíu mày, mở miệng hỏi: "Nhà của ông có người sinh bệnh sao?"
"Anh...anh làm sao mà biết được?" Người trung niên đang thu thập đồ đạc kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Trương Văn Trọng. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Trương Văn Trọng chỉ vào mặt hắn, nói: "Tôi nhìn ra được từ khuôn mặt của ông. Gương mặt ông từ vàng trở nên trắng, nói rõ gần đây ông luôn ưu tư, bi thương quá độ. Mà từ tinh thần uể oải của ông mà xem, gần đây ông luôn vội vàng chiếu cố người bệnh, dù nghỉ ngơi cũng không có thời gian, tôi nói đúng không?"
"Anh có thể từ gương mặt của tôi mà nhìn ra được mấy điều này, thần, thực sự là thần!" Người trung niên há to miệng nhìn Trương Văn Trọng, hồi lâu hắn đột nhiên nhận ra Trương Văn Trọng, chỉ vào hắn a a nửa ngày mới nói ra: "Tôi biết anh...anh là bác sĩ Trương? Bác sĩ Trương Văn Trọng?"
Trương Văn Trọng mỉm cười gật đầu, đáp: "Không sai, tôi là Trương Văn Trọng."
Người trung niên cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, túm lấy Trương Văn Trọng, trong lòng tràn đầy lo lắng nói: "Bác sĩ Trương, van cầu anh, cứu con trai của tôi đi! Chỉ cần anh trị dùm con trai tôi, gương đồng này một xu tôi cũng không lấy, xin tặng cho anh!" Dứt lời, hắn cũng không cho Trương Văn Trọng cơ hội cự tuyệt, đã đem gương đồng nhét vào trong tay Trương Văn Trọng.