SIÊU CẤP TUẦN CẢNH







"Cảm tạ!" Bất tri bất giác , Điền Ny lại nhớ tới Trương Sở Lăng , trầm mặc một hồi, hai chữ này theo miệng của nàng phát ra, nàng rất rõ ràng vừa rồi nếu như không phải Trương Sở Lăng thay nàng đứng ra, lấy tính tình bản thân đối với mấy người lưu manh đần độn đó khẳng định không có kết cục tốt, bất quá như vậy thứ nhất bản thân sẽ không bao giờ được trở lại tổ trọng án.



"Chúng ta là cộng sự, đây là việc ta phải làm ." Trương Sở Lăng còn đang tiếc nối vì chưa kịp nhìn cho đã con mắt thì Điền Ny đi tới phía sau mình , không nghĩ tới Điền Ny chủ động cùng bản thân bắt chuyện, vội vã đáp lại nói.



Đôi mắt đẹp của Điền Ny liếc mắt quét qua Trương Sở Lăng , tuy rằng vẫn còn khuôn mặt vẫn như lúc trước, nhưng cũng không đáng ghét, trái lại có vẻ có điểm khả ái, "Ngươi mới vừa nói thức ăn ở quán Cây Vải thật sự rất ngon là thật sao?"




Lúc nói những lời này , trong mắt Điền Ny hiện lên một tia giảo hoạt. Nàng tuy rằng không biết vì sao tất cả cảnh viên trong cục cảnh sát ở Thâm Thuỷ đều coi thường Trương Sở Lăng, thậm chí cả nàng ngay lúc mới đến có thể cảm giác được mọi người khinh thường Trương Sở Lăng , trực giác nói cho nàng biết,bề ngoài Trương Sở Lăng xem ra cũng không đơn giản như vậy.



"Khái. . . Khái. . ." Trương Sở Lăng không nghĩ tới Điền Ny sẽ đột nhiên nhắc tới vấn đề này, hắn xấu hổ ho khan hai tiếng, quán Cây Vải nào có thức ăn gì, nhưng thật ra có một sòng bạc tư nhân, hắn cũng là ngẫu nhiên trong một lần giải quyết tranh cãi của một gia đình ,trong quá trình giải quyết biết có một sòng bạc tại nhà như thế, hơn nữa nghe hàng xóm của sòng bạc nói Hoàng lão đại bình thường ở bên trong đánh bạc, hắn thấy Tế Liễu Đinh hình như là đi từ hướng đó tới, do đó liền lớn mật đánh cuộc một lần, không nghĩ bị hắn áp chế được ."Ngươi nếu như thực sự đói bụng, ta có thể cho ngươi gọi một phần thức ăn nhanh, mùi vị cam đoan sẽ thoả mãn ngươi."



Từ lúc gặp mặt Trương Sở Lăng đến bây giờ, Trương Sở Lăng ở trước mặt Điền Ny vẫn không có biểu hiện kiêu ngạo siểm nịnh , tựa như chuyện gì đối với hắn cũng không có quan hệ. Quan trọng hơn là, cùng Trương Sở Lăng tuần tra nửa ngày,con mắt Trương Sở Lăng chưa từng nhìn mình một chút, ngay cả nửa câu ca ngợi cũng không có, đồng thời Điền Ny có chút tức giận hoài nghi, Trương Sở Lăng này rốt cuộc có phải là nam nhân hay không .



Hiện tại thấy bộ dạng Trương Sở Lăng bị câu nói của mình khiến cho xấu hổ không ngớt , trong lòng Điền Ny lại mơ hồ có điểm hưng phấn, tựa như bản thân vừa đánh thắng một trận . Lại không có nghe rõ trong miệng Trương Sở Lăng nói nói cái gì , ngay cả Trương Sở Lăng bất tri bất giác đổi đề tài mà nàng cũng không phát hiện.



Trương Sở Lăng hỏi nửa ngày, lại không nghe được hồi âm, hắn nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Điền Ny, lại phát hiện khuôn mặt đang cười của nàng như toả ra hào quang làm mê man lòng người. Tựa như màu sắc của trí tuệ trong con người tản ra, khuôn mặt mỹ lệ tinh xảo khiến cho người ta như muốn ngừng thở. Mà thân thể mềm mại không ngớt uyển chuyển nhấp nhô làm cho con mắt của Trương Sở Lăng không dám nháy, rất sợ bỏ qua mỹ cảnh trước mắt.



Ánh mắt nóng bỏng của Trương Sở Lăng làm cho khuôn mặt Điền Ny nóng rần lên, trong lòng cũng không có tức giận, mà là cúi đầu hỏi, "Ngươi mới vừa nói cái gì, ta không có nghe rõ, có thể lập lại lần nữa sao?"



Thanh âm như tiếng muỗi kêu , Trương Sở Lăng cũng là nghe được rõ ràng , hắn rất nhanh liền đã ý thức được bản thân thất thố, phục hồi tinh thần lại Trương Sở Lăng lập lại một lần lời của mình.



"Thức ăn nhanh ngươi nói thực sự ăn ngon như vậy sao ?" Điền Ny trong lòng có một tia nghi hoặc, ở nơi nàng sống, thức ăn nhanh so với tiện lợi không sai biệt lắm, khó ăn muốn chết, sao có thể cùng so sánh với thức ăn của nhà hàng.




"Nếu như ngươi không hài lòng, ta mời ngươi vào một tiệm ăn là được." Trương Sở Lăng tràn đầy tự tin hồi đáp.



Nói xong những lời này, hắn liền đã móc ra điện thoại di động của mình, bấm một số điện thoại.



"Trương đại ca, là ngươi sao, đã lâu chưa gặp ngươi, ngươi quả thật vẫn khỏe chứ, nghe nói ngươi phải nhập viện, lúc ta vào thăm ngươi thì ngươi đã xuất viện, đến nhà ngươi tìm ngươi thì ngươi lại dọn nhà. . ." Thanh âm điện thoại ở đầu kia rất kích động, có điểm nói năng lộn xộn, thế nhưng vài lời đơn giản như vậy nhưng toát ra vẻ quan tâm nồng nhiệt.



Cùng Trương Sở Lăng nói chuyên điện thoại chính là Lý Vũ Hàm. Trương Sở Lăng ở cục cảnh sát đi lính năm năm, nhận làm hết các việc tạp nham trong phòng làm việc, trong đó thì có việc đi mua thức ăn nhanh hạng nhất này. Lý Vũ Hàm năm nay hai mươi hai tuổi, ở một quán cơm tư nhân hỗ trợ đưa thức ăn nhanh , đòng thời ở nhà tự học được đến chương trình học nâng cao , con người xinh xắn mà thanh thuần, Trương Sở Lăng một lần sau khi ăn xong thức ăn nhanh mà Lý Vũ Hàm mang đến, cảm thấy thức ăn rất ngon, đồng thời đối với cố gắng của Lý Vũ Hàm hắn rất bội phục, Vì vậy hai người trở thành hảo bằng hữu, mà Lý Vũ Hàm cũng sẽ thành người chuyên đưa thức ăn nhanh cho cục cảnh sát Thâm Thuỷ .



Nghe đầu kia điện thoại nói huyên thuyên hoài niệm, Trương Sở Lăng trong lòng ấm áp , hắn phát hiện, bản thân hiện tại đã hoàn toàn dung hợp với thân thể ký ức cùng tâm tình của chủ nhân trước, tuy rằng chưa từng có gặp qua Lý Vũ Hàm, thế nhưng nội tâm hắn đối với Lý Vũ Hàm đã có một loại cảm giác thân thiết.



"Vũ hàm, ta nghĩ ngươi oán giận ta thì có thể tìm lúc khác được không, ta hiện tại đói bụng đến mức bụng dán vào lưng rồi nè." Nghe được đầu kia điện thoại so với căm giận không sai biệt lắm , Trương Sở Lăng mới mở miệng nói.



Điền Ny kinh ngạc phát hiện, Trương Sở Lăng ở mở điện thoại nói chuyện được một lúc nhưng trân mặt chỉ lộ ra nụ cười nhàn nhạt , hơn nữa nghe thanh âm đầu kia điện thoại giống như là một nữ nhân, "Trên mặt hắn lại có thể biểu hiện tình cảm dịu dàng như vậy?" Điền Ny với Trương Sở Lăng càng ngày càng hiếu kỳ.



Trương Sở Lăng đang chìm đắm trong trí nhớ đối với Lý Vũ Hàm, cũng không có phát hiện sự dị thường của Điền Ny , hai người cứ như vậy chậm rãi đi tới,chậm rãi đi về phía trước, thỉnh thoảng lại cười khúc khích hai tiếng, nghe tiếng đô đô ở phía sau, con mắt thiếu chút nữa có thể phun ra lửa.




"Tới rồi." Đi tới một cái sân rộng có tác phẩm điêu khắc phía trước, Trương Sở Lăng nói một tiếng, sau đó đình chỉ cước bộ, chỉ vào phía trước nói .



"Phanh" một tiếng, không đề phòng dưới, Trương Sở Lăng bị đụng làm cho lảo đảo, Điền Ny càng không chịu nổi, nàng cảm giác mình đập vào bức tường, lực rất lớn làm cho thân thể nàng bắn ngược lại cấp tốc ngửa ra sau, mắt thấy sẽ chuẩn bị ngã xuống đất , không tự chủ được liên đảo người xoay một cái để ổn định thân thể.



Lại là "Phanh" địa một tiếng, Điền Ny đau đến nước mắt đều nhanh chảy ra , nàng mở mắt vừa nhìn, lại phát hiện lúc này bản thân cùng Trương Sở Lăng miệng kề miệng, mũi với mũi, hai mắt nhìn ngau, hai khuôn mặt đúng là hợp thành một khối hoàn mỹ.



Nguyên lai cũng là Trương Sở Lăng mắt thấy Điền Ny sắp ngã xuống đất, trong lúc nhất thời quên mất nàng là cao thủ tổ trọng án, dưới tình thế cấp bách liền đã lấy tay đỡ lại , kết quả Điền Ny cũng không ngờ tới Trương Sở Lăng trong lúc này lại bất chợt xuất hiện trước mặt mình, một cái đảo người xoay nhưng vừa lúc trở mình thì đụng phải Trương Sở Lăng , Vì vậy, hai người chỉ trong vài giây đồng hồ đã xảy ra hai lần thân mật tiếp xúc.



Cảm giác được cái mông của mình bị một đôi tay tràn ngập nhiệt lượng ôm lấy , thân thể mềm mại của Điền Ny vô ý thức run lên một cái, khuôn mặt thanh tú chợt đỏ như máu , con mắt trong suốt liếc nhìn Trương Sở Lăng , chỉ thấy Trương Sở Lăng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mình. Một cổ nam nhân khí tức đập vào mặt mà đến, làm cho nàng tạm thời địa mất đi khí lực.



Tay cảm giác được lực đàn hồi đến kinh người , trong hơi thở hình như toả ra mùi hương của xử nữ ,tâm trạng Trương Sở Lăng chợt bay bổng .



Một lúc lâu, Điền Ny mới ý thức tới đây là trên đường cái, môi anh đào ướt át của nàng cắn chặt lại , cường lực giãy dụa đứng lên, đồng thời trong miệng nhẹ nhàng quát lên, "Còn không buông?"


Bình luận

Truyện đang đọc