SIÊU CẤP TUẦN CẢNH







Lúc này tâm trạng của Trương Sở Lăng đều đặt lên người Lâm Tịnh , chỉ còn năm huyệt vị nữa là xong , dược lực trong cơ thể Lâm Tịnh sẽ bài tiết ra ngoài cơ thể theo đường mồ hôi , như vậy hắn cũng không còn phải ôm nữ thủ trưởng trong trạng thái xấu hổ này nữa .



Trương Sở Lăng sở dĩ cảm thấy xấu hổ, là bởi vì hắn không nghĩ tới nữ thủ trưởng ngày thường có tính tình như vậy lại có thân thể mẫn cảm đến như thế , theo sự di chuyển của bàn tay , hắn có thể rõ ràng cảm giác được sự run rẩy thích thủ của thân thể Lâm Tịnh khi hắn động chạm , nhìn mỹ nhân ôn nhu đang nằm trong lòng mình , nội tâm Trương Sở Lăng càng rung động kịch liệt hơn .



Ôm trong lòng một thân thể mềm mại phong mãn tuyệt luân , cánh tay no đủ đẫy đà, trắng mịn động nhân, đặc biệt bộ ngực cao chót vót , làm nội tâm hắn rung động . Hơn nữa kiều đồn ưỡn ra ở phía dưới ,thật là mê hoặc lòng người . Trương Sở Lăng phát hiện mình có điểm động tâm . ( DG : kẻ nào ko động tâm chắc chắc bị liệt dương =.= )



Đang ở lúc này, hắn nhe thấy tiếng gió thổi bên tai , sau đó mắt liền thấy bảy tám thanh niên tung quyền đnáh tới , trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng, Trương Sở Lăng khéo tay ôm chặt Lâm Tịnh , cước bộ thay đổi một chút , đồng thời xung cánh tay đang nhàn rỗi kia lên nhanh như thiểm điện , giống như hồ điệp mặc hoa , trên không trung lưu lại một chuỗi huyễn ảnh .



"Bang bang phanh..." Hợp với tám tiếng nổ vang lên , là tám thân thể đang nằm trên mặt đất với khuôn mặt thống khổ , mà bởi vì động tác của Trương Sở Lăng quá nhanh , khiến cho tất cả mọi người không thấy được hắn rốt cục đã làm cái gì , chỉ nhìn thấy hắn vẫn còn ôm Lâm Tịnh đứng tại chỗ, tiếp tục xâm phạm nữ nhân nóng bỏng kia .




Thấy cảnh tượng trong tưởng tượng không có xuất hiện , mọi người nhịn không được trợn tròn con mắt , điều này sao có thể? bảy tám thanh niên trẻ tuổi như vậy mà địch không lại một người cào gầy đang ôm một nữ nhân trong lòng sao , đây cũng là điều không thể tưởng tượng nổi ? Trong lòng mọi người đều khó mà chấp nhận được kết quả này .



Ánh mắt của Quách Quân Vĩ cùng Lưu Ngạn Bác đều sáng lên , kỹ thuật chiến đấu ( còn gọi là đấu kỹ ) xuất sắc của Trương Sở Lăng thực sự khiến cho họ đại khai nhãn giới . Lưu Ngạn Bác kéo kéo ống tay áo Quách Quân Vĩ hỏi , "Lão Quách, ngươi có phải là biết Trương Sở Lăng có thể địch lại nên mới không cho ta xuất thủ phải không ?"



Quách Quân Vĩ thành thật lắc đầu, "Ngươi cũng thấy đấy, đấu kỹ của Trương Sở Lăng so với những gì ở trường học cảnh sát dạy là hoàn toàn khác nhau . Càng thêm súc tích , cũng dứt khoát hơn . Tất cả tựa hồ là rất tàn nhẫn , mấy người tên côn đồ sợ phải chịu khổ rồi."



Quách Quân Vĩ cùng Lưu Ngạn Bác ở bên cạnh kinh ngạc không ngớt, trong đại sảnh có một người đnag lặng lẽ quan sát , hai mắt gắt gao nhìn Trương Sở Lăng cùng Lâm Tịnh , hắn đại khái khoảng năm mươi mất tuổi , trên đầu chỉ còn loe ngoe vài cộng tóc . Khuôn mặt tràn đầy sự hung ác cùng nham hiểm .



"Cửu gia, việc này muốn giải quyết e rằng hơi khó khăn . Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Một người bên cnạh nhẹ giọng hỏi , vẻ mặt nịnh hót vừa nhìn là biết kẻ chuyên đi vuốt mông ngựa rồi .



"Trước tiên không cần động đến hắn , tìm mấy người lanh lợi , theo sát hắn , xem hắn rốt cuộc có lai lịch gì . Nếu như vì trượng nghĩa mà xuất thủ , coi như xong, còn nếu có quan hệ với nha đầu họ Lâm kia . Chúng ta sẽ chậm rãi nghĩ biện pháp ." Con mắt của Cửu gia vẫnn hìn chằm chằm vào tám thủ hạ đang nằm la liết trên sàn nhảy , chậm rãi nói.



Trương Sở Lăng cũng không có chút phản ứng vớ ánh mắt nghi hoặc hay sỡ hãi của người khác , hai tay của hắn nhanh chóng di chuyển trên người Lâm Tịnh , rất nhanh mười mấy huyệt vị được đả thông xong , nương theo động tác kết thúc cuối cùng của Trương Sở Lăng , Lâm Tịnh ưm một tiếng, thần trí hoàn toàn thanh tỉnh lại.



Thần trsi Lâm Tịnh sau khi thanh tỉnh lại , nàng quay đầu nhìn xung quanh một chút , tựa như muốn nhớ lại những sự việc đã xảy ra , cuối cùng nàng mới phát hiện bản thân mình đang bị một nam nhân ôm .



Do chưa từng bị bất kỳ nam nhân nào ôm thân mặt như thế nên thân thể Lâm Tịnh không tự chủ được run lên một cái , khuồn mặt chợt đỏ bừng lên như muốn xuất huyết , khi đôi mắt trong suốt nhìn thấy rõ ràng nam nhân đang ôm mình là ai , trong lòng nàng không khỏi kinh ngạc , Trương Sở Lăng tại sao lại xuất hiện ở chỗ này , hắn không phải luôn luôn không thích náo nhiệt sao?



Thấy Trương Sở Lăng quan tâm nhìn mình. Một cổ khí tức nam nhân đập vào mặt , trận trận tê dại kéo dài xuống tận chân , hai gò má Lâm Tịnh chợt ửng hồng lên khiến nàng đẹp đến mê người , không khỏi lên tiếng trách cứ nói: "Còn không buông!"



Trương Sở Lăng thấy Lâm đã không có việc gì , hắn nghe vậy buông lỏng cánh tay đang ôm Lâm Tịnh ra , nhẹ giọng hỏi, "Madam, ngươi tại sao lại ở chỗ này, ngươi bị người ta hạ thuốc , bọn họ là người như thế nào vậy ?" Trương Sở Lăng vừa nói chuyện vừa lấy tay chỉ tám tên côn đồ đang nẳmnên rie không nhừng ở trên đất .




Khi Lâm Tịnh nghe thấy mình bị hạ thuộc , sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt , thế nhưng nàng rất nhanh liền phát hiện mình cũng không có ăn cái gì , mặc dù thần trí đang cố nhớ lại xem khi mình bị hạ thuốc đã là những hành động gì , thế nhưng khi nhìn thấy tình trạng thân thể cùng những ánh mắt kinh sợ xung quanh nàng liền phán đoán được ..



"Là ngươi đã cứu ta sao? Cảm ơn ngươi !" Lâm Tịnh giống như khong nghĩ đến chuyện của mình , mà là nhàn nhạt trả lời đồng thời ánh mắt của nàng nhìn khắp quán rượu, trong mắt tràn đầy sự oán hận cùng không cam lòng .



Theo ánh mắt của Lâm Tịnh , Trương Sở Lăng cũng nhìn thấy có một đám người đang đi về phái hai người , dẫn đầu chính là một lão đều năm mươi mấy tiổi , tóc đã bạc hơn nửa, thế nhưng cước bộ cũng rất mạnh mẽ, hơn nữa toàn thân lộ ra một cổ tà khí, làm cho Trương Sở Lăng có cảm giác khó chịu dị thường , bên cạnh hắn còn có mười mấy người to con , bọn họ nhìn hắn đầy cảnh giác , thân thủ tựa hồ cũng không tệ lắm .



Nhìn thấy lão đầu kia đến gần , sắc mặt Lâm Tịnh có vài phần khó nhìn , vô ý thức , thân thể của nàng tiến đến gần Trương Sở Lăng vài phần, Trương Sở Lăng thấy thế không khỏi cười khổ, nữ nhân chung quy vẫn là nữ nhân a, nữ nhân bình thường kiên cường nhưng cũng có mặt nhu nhược a , Trương Sở Lăng vươn một cánh tay nắm lấy cnáh tay Lâm Tịnh , đồng thời nhãn thần khích lệ Lâm Tịnh , ra hiệu nàng không cần sợ hãi.



Trông thấy bộ dạng tự tin mười phần của Trương Sở Lăng , trong lòng Lâm Tịnh dâng lên một cảm giác kỳ lạ , đó chính là nhận thức của bản thân về sự nhu nhược của nam nhân này dường như đã thay đổi , khiến người ta cảm thấy có cảm giác an toàn hơn .



"Lão đầu kia gọi là Cửu gia , cái này quán bar này là địa bàn của hắn , cha ta bởi vì đánh bạc thiếu hắn rất nhiều tiền , mỗi ngày đều bị người của hắn truy tìm, vì để hoãn mấy ngày để trả nợ, ta đáp ứng uống bia với hắn , chuyện kế tiếp ngươi có khả năng biết rõ hơn ta." Thấy Trương Sở Lăng bị mình làm phiền , Lâm Tịnh phải kể cho hắn tóm tắt về sự tình của bản thân .



Tuy rằng chỉ là mấy câu đơn giản , nhưng trong lòng Trương Sở Lăng giống như đang có bão nổi lên vậy ,ấnau khi đến thế giới này , việc Trương Sở Lăng để ý nhất chính là tình thân , quý trọng nhất cũng là tình thân. Lần trước xâm nhập vào máy tính của Lâm Tịnh , trong lúc vô ý Trương Sở Lăng đã biết được những bất hạnh về gia đình mà nàng đã trải qua , nữ thủ trưởng này nỗ lực tất cả là vì phụ thân , khiến cho hắn bội phục từ đáy lòng , hắn không nghĩ tới chính là lúc này đây nàng lại dính đến phiền phức do cha nàng gây ra , lại thiếu chút nữa là bị lăng nhục .



Lâm Tịnh nói rất nhẹ, rất bình tĩnh, giống như à không mang theo chút cảm tình nào , nhưng Trương Sở Lăng lại nghe ra trong thanh âm của nàng có sự mệt mỏi cùng bi thương , xem ra, gánh nặng gia đình mà nàng mang trên vai là không nhẹ a , ngẫm lại nàng bình thường cục cảnh sát là một nữ nhân có dáng vẻ mạnh mẽ, lại nhìn thấy dáng vẻ mềm yếu không nới nương tự của nàng lúc này , trong lòng Trương Sở Lăng chợt dâng lên cảm giác muốn bảo vệ nữ nhân của một nam nhân



Coi như là báo đáp cho việc nàng đã từng chiếu cố cho mình , trong lòng Trương Sở Lăng đang tìm một cái cớ cho mình .



Sau khi xảy ra sự việc ẩu đả trong quán rượu , sớm có người gọi điện cho cảnh sát , lúc đám người Cửu gia đến gần Trương Sở Lăng , hai tuần cảnh gần đó cùng chạy đến, bọn họ nhìn mấy người đang nằm rên rỉ không ngừng trên mặt đất , lại nhìn một chút về phía hai người Trương Sở Lăng cùng đám người Cửu gia , trong lòng có điểm nghi hoặc, hai bên cũng không có mùi thuốc súng như trong dự liệu a .



"Hai vị tiên sinh, xin hỏi có cần chúng ta hỗ trợ không ?" Một tuần cảnh trong đó lễ phép hỏi Trương Sở Lăng , hắn tuy rằng chỉ hỏi hai người một cầu hỏi bình thường , ánh mắt lại là quan tâm nhìnTrương Sở Lăng, trực giác cho rằng Trương Sở Lăng có khả năng cần sự hỗ trợ từ cảnh sát .




Thấy hai cái tuần cảnh nói như vậy , trong mắt Cửu gia chợt hé lên hung quang , đồng thời có chút lo lắng nhìn về Trương Sở Lăng, rất sợ Trương Sở Lăng nói ra cái gì không đúng khiến cho hắn phải gặp phiền lhức , tuy rằng hắn không có nhược điểm nào để cảnh sát bắt được , nhưng cũng không đại biểu hắn cho việc hắn thích đến cục cảnh sát để thẩm vấn .



"Cảm tạ hai vị , chúng ta cũng không cần cảnh sát hỗ trợ , chỉ là bằng hữu xảy ra hiểu lầm nho nhỏ mà thôi ." Trương Sở Lăng mỉm cười hồi đáp, hắn rất là cảm kích sự giúp đỡ của đồng nghiệp mình , đồng thời đối với hiệu suất làm việc của bọn họ cũng rất hài lòng , chỉ là hiện tại hai đôn đốc cấp cao đnag ở trong quán rượu còn chưa có ra tay , phải giải quyết phiền phức cũng không tới phiên hai tiểu tuần cnảh nho nhỏ này a.



Hơn nữa Trương Sở Lăng cũng biết dựa vào cảnh sát căn bản là không giải quyết được vấn đề, người ta cũng không phải là cướp tài đoạt của , chỉ là cho vay nặng lãi mà thôi , giấy vây tiền vẫn còn dó , ngươi muốn bắt người ta thế nào đây ? Trương Sở Lăng muốn dùng phương pháp của bản thân để giải quyết vấn đề .



Câu trả lời của Trương Sở Lăng nằm ngoài dự liệu của hai tuần cảnh, cũng ngoài dự liệu của Cửu gia , hai tuần cảnh này nghiêm túc quan sát Trương Sở Lăng , xác nhận là hắn không có chút ép buộc nào , bọn họ mới chậm rãi đi qua một bên , muốn quan sát sự tình sẽ tiếp tục như thế nào .



Thấy không có xuất hiện phiền phức nào , cửu gia kiêu ngạo cười một tiếng , lớn tiếng kêu "Không có việc gì không có việc gì ", đồng thờigiơ giơ lên đầu, tiếng nhac lại vang lên bên tai mọi người



Mọi người thấy hai tuần cảnh kia vẫn ngồi ở bên trong quán rượu, cũng biết ngày hôm nayộư rằng không thể xảy ra sóng gió gì , vốn mấy nam nữ thanh niên đang có điểm mất hưng khi nghe thấy tiếng nhạc lại điên cuồng nhảy nhót , quán rượt bình thường vẫn xảy ra đánh nhau , bọn họ dường như đã quen rồi , hơn nữa biểu hiện cùng lời nói bình tĩnh của Trương Sở Lăng cùng khiến cho bọn họ cho rẳng Trương Sở Lăng thực sự quen biết với Cửu gia này



Cửu gia nhìn Trương Sở Lăng với ánh mắt tán thưởng , sau đó lại nhìn một chút về phía Lâm Tịnh đang bị hắn ôm trong lòng , trong lòng tràn đầy nghi hoặc, chưa nghe nói qua nha đầu họ Lâm này có bạn trai nha , bọn họ thế nào lại thân thiết như vậy ?



"Lâm nha đầu, có thể giới thiệu với ta về vị đep trai này được không ?" Cửu gia thăm dò hỏi thăm.



Lâm Tịnh còn chưa kịp trả lời, Trương Sở Lăng liền nhíu mày, cướp lời nói, "Cửu gia đúng không, ngươi không cảm thấy nơi này quá ồn ào để nói chuyện sao , nếu muốn nói chuyện với nhau thì cũng nên kiếm một nơi yên tĩnh chứ , ngươi nói có phải không?"


Bình luận

Truyện đang đọc