SIÊU CẤP TUẦN CẢNH







" Đại ca, ngươi lại cứu Huyết Hổ một mạng." Huyết Hổ đứng bên cạnh Mèo Rừng nghèn ngào yếu ớt nói .



Kỳ thực trong khoảnh khắc bước ra khỏi cửa , hắn đã tin chắc rằng mình phải chết , do đó cả người hắn buộc đầy thuốc nổ , hơn nữa trên người mang theo rất nhiều súng , chuẩn bị để thay đổi khi hết đạn , tiết kiệm thời gian nạp đạn , theo cái nhìn của hắn , bản thân cho dù có chết, cũng phải kéo theo mấy người đi cùng , khi nhìn thấy đội cảnh sát hộ tống " thái tử Ả Rập " đến cầu Đại Mã , Huyết Hổ liền lấy súng ra , nhưng trong thời khắc mấu chốt lại bị cuộc điện thoại của Mèo Rừng chặn lại .



Mèo Rừng chỉ nói một câu , Huyết Hổ lập tức chấm dứt hành động của bản thân ."Huỷ bỏ hành động , thái tử Ả Rập không có đến sân bay ."



Huyết Hổ cũng không có hỏi vì sao Mèo Rừng lại biết thía tử Ả Rập lại không có đến sân bay , hắn chỉ là lựa chọn tin tưởng vô điều kiện .



Đến địa điểm gặp mặt mà Mèo Rừng đã thông báo , khi Huyết Hổ thấy phiên dịch viên của thái tử Ả Rập , ánh mắt của hắn sáng ngời, rốt cuộc hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.



Trước mặt Huyết Hổ , Mèo Rừng lấy điện thoại di động từ phiên dịch viên của thái tử Ả Rập , tuy rằng ở đâu kia thái tử Ả Rập nói mình đang ở phi trường, thế nhưng theo Mèo Rừng đã nhanh chóng pháth iện tín hiệu của điện thoại di động mà thái tử dùng đang còn ở Thạch Vĩ .




Đối mặt với vô số tuyệt chiêu của Mèo Rừng , trong lòng Huyết Hổ càng bội phục Mèo Rừng hơn , "Đại ca, chúng ta hiện tại nên làm gì ?"



Con mắt Mèo Rừng hơi khép lại một chút , nửa ngày sau mới chậm rãi nói , "Nếu này cảnh sát muốn chơi đùa , chúng ta sẽ chơi đùa cùng bọn họ ."



Khi thấy đã qua thời gian đăng ký , mà hung thủ vẫn không có xuất hiện, Quách Quân Vĩ biết , mưu kế của cảnh sát khẳng định đã bị hung thủ phát hiện , hắn phất phất tay. Đem tất cả triệu tập lại một chỗ , chuẩn bị trở về tổng khu tây Cửu Long .



Lúc này ở tổng khu tây Cửu Long , Lưu Ngạn Bác cũng biết hành động lần này của cảnh sát đã thất bại hoàn toàn , nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trương Sở Lăng, Lưu Ngạn Bác rất muốn hỏi hắn một câu , "Ngươi không phải nói trước khi trời tối có thể bắt được hung thủ sao . Hiện tại hung thủ ở nơi nào?"



Chính là Lưu Ngạn Bác lại không có đem nhưng lời này nói ra , hung thủ không có xuất hiện. Chỉ có thể nói hung thủ quá giảo hoạt, Trương Sở Lăng cũng nói mưu kế của bản thân không có vấn đề gì , hơn nữa hắn dự đoán trong lòng Trương Sở Lăng cũng không có dễ chịu chút nào .



Bầu không khí trong phòng có điểm áp lực, khiến cho người ta khó thở , thế cho nên khi cửa phòng làm việc bị người ta mở ra , Lưu Ngạn Bác bị giật mình .



Trông thấy vẻ mặt lo lắng của thư ký . Lưu Ngạn Bác tức giận nói , "Ta không phải có gọi thức ăn nhanh . Tại sao lại mang vào ?" Hắn sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì vài giờ trứơc thứ ký này có vào hỏi hắn là mọi người trong cục cảnh sát theo từng nhóm đã chỉ định sẽ ra ngoài ăn cơm , hay là sẽ gọi thức ăn nhanh .



"Lưu sir, thái tử Ả Rập vừa mới nhận một cuộc điện thoại , ngươi có cần qua xem một chút hay không ?" Nữ thư ký xinh xắn khi thấy bộ dạng tức giận của cấp trên mình . Sợ hãi rụt cổ lại , do dự một chút rồi cũng nói ra nguyên nhân mà mình đến .



Lời nói của nữ thư ký khiến cho Lưu Ngạn Bác cùng Trương Sở Lăng bật dậy , bọn họ không nói câu nào liền chạy như bay đến gian phòng mà thái tử Ả rập đang ở .



Khi bọn họ chạy đến phòng của thái tử Ả Rập . Lại phát hiện thái tử Ả Rập đã cúp điện thoại , nhìn thấy Trương Sở Lăng đến, biểu hiện của thái tử Ả Rập vô cùng nhiệt tình .



"Trương, ngươi đã đến rồi a, ta muốn nói cho ngươi biết một tin tốt , phiên dịch viên của ta không xảy ra chuyện gì , hắn lập tức sẽ trở về ." Co thể thấy được sự hưng phấn trong lời nói của thái tử Ả Rập .



"Thái tử , chúc mừng ngươi , về sau ngươi sẽ không cần một người phiên dịch kém cỏi nhưu ta nữa ." Trương Sở Lăng cười cười, biểu đạt sự chúc mừng của bản thân .




"Không, trương, ngươi là phiên dịch tốt nhất, nga, ta nói sai rồi, ngươi là bằng hữu tốt nhất , về sau khi có điều kiện ta sẽ mời ngươi đến quốc gia của ta chơi ." Thái tử Ả Rập nghe Trương Sở Lăng nói thế , rất sợ Trương Sở Lăng hiểu lầm, hắn vội vã biểu đạt tấm lòng của mình đối với Trương Sở Lăng .



"Cảm ơn người , có thể cho ta biết ngươi và phiên dịch kia nói về chuyện gì không ?" Trương Sở Lăng liền đi vào vấn đề chính .



"Trương, việc này rất quan trọng sao , ngươi yên tâm đi, ta nhớ rất kỹ những gì ngươi nói với ta , ta nói ta đang ở sân bay, phải trở về nước ngay lập tức , kêu hắn nhanh chóng trở lại " Thái tử Ả Rập kiêu ngạo nói .



"Sau đó, ngươi còn nói gì khác không , hắn còn nói gì nữa không ?" Trương Sở Lăng tiếp tục hỏi.



"Ta không nói gì thêm a, ta chính là rất nghiêm túc dựa theo sự giao phó của ngươi , phối hợp với hành động của cảnh sát các ngươi. Phiên dịch của ta nói hắn sẽ lập tức đến , sau đó liền cúp điện thoại ... Ta nghĩ hẳn là các đồng sự của ngươi ở sân bay có lẽ đã gặp được hắn , kêu bọn họ mau chóng mang phiên dịch của ta tới đây đi ." Lời nói của thái tử Ả Rập như muốn tranh công vậy .



Trương Sở Lăng nghe vậy, có điểm dở khóc dở cười, xem ra sự phản ứng đầu óc của thái tử Ả Rập có điểm chậm chạp , phiên dịch viên của hắn xảy ra chuyện mà còn chưa phát hiện ra .



Miệng đáp ứng yêu cầu của thái tử Ả Rập , Trương Sở Lăng cùng Lưu Ngạn Bác rời phòng của hắn. Trương Sở Lăng dem đoạn đối thoại giữa thái tử Ả Rập cùng phiên dịch kia nghe lại một lần , mới lên tiếng nói, "Phiên dịch kia khẳng định là đnag nằm trong tay hung thủ , nếu không sẽ không có biểu hiện dị thường như vậy, ngay cả đi chuyến bay nào cũng không hỏi , liền đã nói bản thân sẽ đến ngay lập tức ."



"Việc này cũng không thể chính xác được , vạn nhất phiên dịch kia quen thuộc với các chuyến bay từ Hồng Kông đến Ả Rập thì sao ?" Lưu Ngạn Bác nghe vậy liền đưa ra một ý kiến khác .



Trương Sở Lăng chỉ chỉ thời gian trên tường , "Đây không phải là vấn đề quen thuộc hay không quen thuộc a , mấu chốt chính là phiên dịch kia không có nói mình đang ở nơi nào , cũng không có nóiầthí tử Ả Rập chờ hắn , càng không giải thích nguyên nhân hắn đột nhiên biến mất , ngươi cảm thấy việc này bình thường sao ?"



Lưu Ngạn Bác vừa nghe như vậy liền sáng tỏ , hai người đó có thân phận gì , nếu như là hai bằng hữu phi thường thân nhau , nói một câu "Ta lập tức tới " khẳng định sẽ không có vấn đề gì , nhưng đây một là thái tử , một là người phiên dịch , giữa họ tồan tại rất nhiều lễ tiết a .



Nghĩ tới đây, Lưu Ngạn Bác nhìn Trương Sở Lăng đầy bội phục , hắn thật cẩn thận a, từ nơi này sao có thể phát hiện ra nhiều chi tiết như vậy .



"Vậy theo ý ngươi , phiên dịch kia sẽ đến chỗ chúng ta , hay là sẽ đi đến sân bay quốc tế ?" Lưu Ngạn Bác nhịn không được đưa ra nghi vấn trong lòng.



"Nếu có thể khẳng định phiên dịch kia xảy ra vấn đề , mà phiên dịch kia lại thông qua phương thức bí mật ám chỉ cho chúng ta , có thể nhìn ra được phiên dịch kia mất tích hai ngày nay là chuyện ngoài ý muốn , hắn rơi vào tay hung thủ cũng là do ngẫu nhiên mà thôi ." Trương Sở Lăng nhìn vẻ mặt kỳ vọng của Lưu Ngạn Bác một chút , hắn cười cười, nói , "Do đó hiện tại phiên dịch kia không phải muốn đi đâu là đi , mà là hung thủ muốn hắn đi chỗ nào thì hắn đến chỗ ấy ."




Nghe xong Trương Sở Lăng nói, mặt Lưu Ngạn Bác chợt đỏ lên , đạo lý dễ hiểu như vậy mà bản thân mình không nghĩ ra , không nghĩ tới việc đứng cạnh Trương Sở Lăng đã khiến cho mình có tâm lý ỷ lại , vấn đề gì cũng nhịn không được đều hỏi Trương Sở Lăng trước , đều là do lão Quách gây ra , không có việc gì lại bảo bản thân mình cùng Trương Sở Lăng thương lượng làm gì .



Bất quá rất nhanh thần sắc của Lưu Ngạn Bác bỗng trở nên nghiêm túc hơn , nếu hung thủ biết việc phiên dịch viên kia gọi điện cho thái tử Ả Rập , nói cách khác hắn hoàn toàn nhìn thấu được kế hoạch của cảnh sát , như vậy nhóm của lão Quách ở sân bay đã không còn chút tác dụng nào cả , nghĩ tới đây, hắn lấy điện thoại di động ra để chuẩn bị gọi Quách Quân Vĩ trở về .



Chính là không đợi đến Lưu Ngạn Bác bấm số điện thoại , điện thoại của hắn đã đổ chuông , nghe thấy đã qua thời gian đăng ký , Quách Quân Vĩ đang trở về tổng khu tấy Cửu Long , lúc này Lưu Ngạn Bác mới phát hiện bản thân không để ý đến thời gian , hắn nói với Quách Quân Vĩ một chút về suy đoán của Trương Sở Lăng , sau đó liền cúp máy .



Sau khi cúp máy , trong lúc nhất thời Lưu Ngạn Bác cảm thấy cảnh sát đã tốn công vô ích , nếu hung thủ nhìn thấu được cái bẫy do bọn họ bố trí , bọn họ chắc chắn sẽ không áp dụng việc này được thêm lần nào nữa .



Quay đầu thấy Trương Sở Lăng giống như chưa có chuyện gì xảy ra , Lưu Ngạn Bác thật muốn đập một cái vào đầu hắn , rốt cuộc trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì , thế nào lại không có một chút tâm tình không bình ổn như vậy .



"A lăng, chúng ta hiện tại lại trở về thế bị động ." Lưu Ngạn Bác cười khổ nói, "Nếu ngày hôm nay không có gì chuyện, mọi người hãy giải tán đi , ngày mai sẽ nghĩ biện pháp ."



"Phải nói chúng ta từ trước đến giờ chưa từng nắm thế chủ động , đương nhiên, ngươi đã muốn chúng ta bố trí một cái bẫy để dụ hung thủ vào để cho chúng ta nắm thế chủ động , coi như ta chưa nói gì . Bất quá, ngươi cảm thấy bị động và chủ động có sự phân chia giới hạn rõ ràng sao , chỉ cần chúng ta bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng , như vậy chúng ta sẽ luôn luôn chủ động ." Trương Sở Lăng tự nhiên nhìn thấu sự sa sút tinh thần của Lưu Ngạn Bác , liền an ủi .



Bất quá suy nghĩ nghiêm túc một chút , tình cảnh hiện tại của cảnh sát quả thực không tốt chút nào , lúc này đây đối phó với hung thủ quá khó khăn , lẽ nào hung thủ một ngày còn chưa xuất hiện , cảnh sát vẫn phải bảo hộ thái tử Ả Rập sao ? Phải biết rằng nhân thủ của tổ bảo vệ nhân vật quan trong G4 không đủ a , chính là các lực lượng cảnh sát khác cũng rất căng thẳng .



"Không cần ngươi an ủi ta , mấy phần tử khủng bố đó chưa là gì đối với ta đâu , nói như thế nào ta cũng đã trải qua mưa bom bão đnạ ." Lưu Ngạn Bác cười cười, tinh thần thoạt nhìn cũng tốt hơn nhiều .



Trương Sở Lăng kéo rèm cửa nhìn ra ngoài một chút , "Ta không phải đang an ủi ngươi, mà là nói hiện tại ngươi không nên thả lỏng tinh thần , nêu như tal à hung thủ , hiện tại chính thời điểm động thủ tốt nhất ."



Lưu Ngạn Bác nhìn thấy thần sắc nghêm túc của Trương Sở Lăng , hắn cảm giác là lạ , đó chính là Trương Sở Lăng tựa như không giống với người khác , lúc mọi người khẩn trương , lại giống như người không thấy chuyện gì xảy ra , lúc tất cả mọi người buông lỏng , thế nhưng hắn lại trở nên khẩn trương, chỉ là, lời nói của hắn lúc này có thể tin được không ?


Bình luận

Truyện đang đọc