SIÊU CẤP TUẦN CẢNH







"Nếu như ta nhớ không lầm , ‘ tiểu yêu tinh ’ kia hình như là nữ nhân của ngươi a ?" Trương Nhược Nam thấy ca ca đang ôm một nữ nhân khiêu vũ ở trong sân nhảy , tâm tình nặng nề cũng nàng đã khá lên rất nhiều , đầu óc cũng trở nên linh hoạt hơn .



"Này... Đều là chuyện quá khứ , loại nữ nhân này làm sao có thể so với ngươi , tối đa chỉ có thể dùng để chơi đùa một chút thôi ." Lý Hồng Khánh không nghĩ tới Trương Nhược Nam lại biết đó là nữ nhân của mình , hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng giải thích về người đàn bà kia .



Nghe được Lý Hồng Khánh nói, trên mặt Trương Nhược Nam hiện lên dáng vẻ tươi cười hài lòng , trong lúc nhất thời Lý Hồng Khánh cảm giác toàn bộ thế giới đều trở nên ấm áp , trên mặt hắn cũng mỉm cười.



"Được rồi, người đàn bà kia tên gọi là gì ?" Trương Nhược Nam đột nhiên lên tiếng hỏi.




"Nàng gọi là Phương Diệu Na, hai chúng ta đừng nói về nàng nữa , người đàn bà kia không có gì thú vị cả ." Lý Hồng Khánh cho rằng Trương Nhược Nam đang ghen, không ngừng chê bai bạn gái Phương Diệu Na của mình



"Nga, thế nào là không thú vị ?" Trương Nhược Nam hình như đột nhiên trở nên rất bát quái ( ý nói nhiều chuyện ) , từng bước mà hỏi thăm.



"Vóc người nàng không chuẩn , tính tình thì thất thường, ngoại trừ khuôn mặt miễn cưỡng chấp nhận được , lại hay bám theo người ngoài..." Lý Hồng Khánh thấy hiếm khi nào mà Trương Nhược Nam khơi mào đề tài , hơn nữa lúc này hắn đang có tình muốn nối lại mối quan hệ với Trương Nhược Nam , nên xuất hết bản lĩnh của mình để làm vui lòng Trương Nhược Nam .



"Cảm tạ ngươi đã nói chuyện với ta lâu như vậy , ta rất vui vẻ, bất quá hiện tại ta phải về nhà , bai bai." Trương Nhược Nam nhìn thấy người đàn bà kia đứng sau Lý Hồng Khánh tức giận đến mức run lên , nàng mới nở nụ cười , khách khí vẫy vẫy tay về phía Lý Hồng Khánh .



"Nhược Nam, ngươi làm sao nói đi là đi được , bữa tiệc còn chưa kết thúc a ." Đáng lẽ Lý Hồng Khánh cho rằng mình có cơ hội có thể xoay chuyển được nhưng không nghĩ đến Trương Nhược Nam lại đột nhiên phải về , vội vã lên tiếng .



"Ách..." Thấy Trương Sở Lăng đột nhiên xuất hiện, thanh âm của Lý Hồng Khánh dừng lại , bởi vì hình như thấy Trương Nhược Nam giống như chưa có chuyện gì phát sinh vậy , vẫn thân thiết ôm lấy cánh tay của Trương Sở Lăng như cũ , mà Trương Sở Lăng lại quay đầu lại mở hai mắt trừng với hắn , giống như đang khoe khoang vậy .



Lý Hồng Khánh quay đầu, lại phát hiện bạn gái Phương Diệu Na của mình đứng bên cạnh với khuôn mặt tái mét , nhớ tới phản ứng khác thường vừa rồi của Trương Nhược Nam , trong đầu hiện lên một ý niệm xấu , chẳng lẽ lúc mình nói ra những lời kia , Phương Diệu Na đã đứng phía sau mình ? Sở dĩ Trương Nhược Nam có thái độ như vậy , chính là muốn gây xích mích giữa mình và Phương Diệu Na ?



Bất quá đối với Phương Diệu Na, Lý Hồng Khánh thật đúng là sẽ không quan tâm, bởi vì Phương Diệu Na luôn luôn bám lấy hắn . Tuy rằng hắn vừa mới nói không ít lời chê bai đối với Phương Diệu Na , chính là hắn cũng nhớ lại rằng chính Phương Diệu Na dám trước mặt hắn đáp ứng khiêu vũ cùng nam nhân khác .



"Thế nào, mùi vị của nam nhân khác so với ta có tốt hơn không ?" bình tĩnh nhìn khuôn mặt Phương Diệu Na bên cạnh, trong lòng Lý Hồng Khánh tức giận quở trách .



Trong lòng Phương Diệu Na uất nghen không chịu được , lúc đầu thấy vẻ đẹp trai anh tuấn của Trương Sở Lăng , y phục trên người cũng xa xỉ, hơn nữa trên người lại tản ra khí chất của một nam nhân trưởng thành , do đó liền đáp ứng lời mời của Trương Sở Lăng , nàng suy nghĩ , có tư cách tới tham gia yến hội ngày hôm nay , không phải chính là bằng hữu của Lý Hồng Khánh sao nên mới đáp ứng hắn .




Sau khi vào sân nhảy , vũ kỹ ưu nhã mà thành thạo của Trương Sở Lăng càng khiến cho nàng say mê , giữa lúc nàng mê mẩn đến nỗi không kiềm chế được đối với Trương Sở Lăng , Trương Sở Lăng lại đột nhiên nói ra một câu , làm cho nàng bất chợt cảm thấy ngẩn ngơ , đồng thời liền rời khỏi sân nhảy .



"Tiểu thư, mùi nước hoa trên người nàng tựa hồ rất khó ngửi ." Lúc Trương Sở Lăng nói những lời này , hắn bưng mũi, cau mày, đồng thời đưa một tay không ngừng phủi phủi trước mũi , tựa hồ như gặp phải mùi lạ .



Thấy Phương Diệu Na lại không để ý đến câu hỏi của mình , Lý Hồng Khánh tức giận, hắn nắm lấy tóc của Phương Diệu Na , hung hăng nói , "Ngươi có nghe ta hỏi không , có phải tên nam nhân kia đã lấy mất hồn vía của ngươi rồi hay không ?"



Đầu đau nhức làm Phương Diệu Na hồi phục lại tinh thần , nàng tuỳ ý để Lý Hồng Khánh nắm lấy đầu , "Ngươi nếu như không sợ mất mặt, vậy ngươi cứ nói to lên đi , cả phòng sẽ chú ý vào ngươi đó." Đối với tính tình vui buồn thất thường của Lý Hồng Khánh , Phương Diệu Na đã quen rồi .



Lý Hồng Khánh thấy quả nhiên có người nhìn về phía hắn với ánh mắt khác thường , vội vã buông ra tóc của Phương Diệu Na ra , "Ngươi nói ta mất mặt, chính ngươi cũng không phải là mất mặt sao , người khác mới đưa tay ra , ngươi liền bám lấy , trông giống như một con mèo khát tình vậy ..." Âm thanh la mắng của Lý Hồng Khánh đè thấp xuống.



Nghe được lời nhục mạ của Lý Hồng Khánh , trong lòng Phương Diệu Na bi phẫn không ngớt , chính là nàng chỉ có thể bất đắc dĩ chịu đựng , nàng biết, nếu như bản thân nhất thời tức giận mà tranh cãi , buổi tối phải lưu lạc đầu đường. Lăn lộn cuộc sống nhiều năm như vậy , nàng đã sớm nhận thức được cuộc sống đô thị chính là coi trọng vật chất .



Móc trong ví ra chiếc khăn tay , lau khô nước mắt , Phương Diệu Na lạnh lùng nói, "Nếu như ngươi vẫn còn dự định đối phó với Trương Nhược Nam kia , hiện tại ngươi nên bắt đầu hành động đi ." Lúc nói những lời này , trên mặt Phương Diệu Na không có một điểm cảm xúc gì , tựa hồ muốn nói đây là một chuyện nhỏ không đáng kể .



Lý Hồng Khánh nghe vậy cũng là cả kinh, hắn tuy rằng không thích Phương Diệu Na này, chính là đối với chỉ số thông mình cùng sự nhẫn nại của nàng lại rất bội phục , lúc này nghe được Phương Diệu Na nói, hắn cuống quít nhìn về phía cửa , lại phát hiện Trương Nhược Nam kéo Trương Sở Lăng đả bước ra khỏi cửa .



"Trương Nhược Nam tiểu thư, xin dừng bước, ngươi tạm thời không thể rời khỏi đây được ." Trông thấy Trương Nhược Nam thân mật cùng với nam nhân kia , trong mắt Lý Hồng Khánh tức giận , hắn lớn tiếng hô to về cửa ra vào .




Bởi vì tiếng hô to của Lý Hồng Khánh , phòng khách nhất thời im lặng , sự chú ý của mọi người đều tập trung lên người của Lý Hồng Khánh , mọi người thấy sắc mặt không tốt lành gì của Lý Hồng Khánh , lại nhìn một chút đến đôi tuấn nam mỹ nữ ở cửa phòng khách , trong lòng đều phỏng đoán đnag xảy ra chuyện gì .



"Ha hả, rốt cục nhịn không được sao." Trương Sở Lăng nghe vậy dừng bước, Trương Nhược Nam cũng nghi hoặc đứng ở cửa .



Lý Hồng Khánh đi nhanh đến bên cạnh Trương Nhược Nam , "Xin lỗi, bởi vì phòng khách vừa bị mất một viên kim cương , do đó ngươi phải ở lại chỗ này một chút ."



Khi Lý Hồng Khánh nói những lời này , con mắt chăm chú nhìn vào túi xách của Trương Nhược Nam , hắn mặc dù ởkhông có nói là Trương Nhược Nam lấy cắp kim cương , chính là không ít người đã nhìn ra, Lý Hồng Khánh hoài nghi là viên kim cương đang nằm trong túi xách của Trương Nhược Nam .



Lông mi Trương Nhược Nam dựng lên , liền hùng hồn lấy túi xách đang đeo trên vai xuống , chuẩn bị đưa cho Lý Hồng Khánh, lại bị Trương Sở Lăng nắm lấy .



"Ngươi nới lời này là có ý gì ? Lẽ nào ngươi nói mất một viên kim cương , liền đổ tội lên người chúng ta sao , nếu như ngày hôm nay không tìm ra kim cương , có phải tất cả mọi người ở đây đều không thể rời biệt thự hay không ?" Trương Sở Lăng chăm chú nhìn Lý Hồng Khánh , vẻ mặt phẫn nộ.



Đáng lẽ tất cả mọi người hoài nghi Trương Nhược Nam là kẻ trộm , chính là Trương Nhược Nam lại làm việc thẳng thắng như thế khiến cho nghi ngờ của mọi người giảm xuống , lúc này nghe được Trương Sở Lăng nói, người trong phòng khách cũng rối loạn lên , đúng vậy, vạn nhất không có trên người cô bé , có phải mọi người ở đây không thể rời đi hay sao ? Có thể nói, Trương Sở Lăng đã thành công khi đêm Lý Hồng Khánh trở thành kẻ địch chung của mọi người .



Nguồn: Kiếm Giới (http://kiemgioi.com)


Bình luận

Truyện đang đọc