SỞ HÁN TRANH BÁ

Thành Lâm Truy, Tề vương cung.

Hàn Tín đang đánh giá nam tử trước mặt, nam tử hơn ba mươi tuổi, bộ dạng xấu xí, vóc người cũng không cao, chỉ trên dưới bảy thước, trên người còn mặc y phục của tử tù, không quá nửa canh giờ trước, nam tử này là một trong những tử tù sắp sửa bị đem ra chợ xử trảm, tuy nhiên hiện tại đã là thượng khách của Hàn Tín.

Hàn Tín đặc xá tử tù này, lại mời nhập hoàng cung đàm thoại, nguyên nhân chỉ có một.

Người này tên là Lâu Kính, là một tử tù, không ngờ hướng Hàn Tín dâng lên trị Tề tam sách, đương nhiên lúc ở chợ, hai người không thể nói chuyện sâu sắc, nhưng Hàn Tín nghe sách lược tóm tắt của tử tù này, dường như khá có đạo lý, lập tức liền đặc xá Lâu Kính, lại phái người mời hắn vào Tề vương cung.

- Tiên sinh, mời ngồi.

Hàn Tín phất tay.

- Tạ ơn Đại vương.

Lâu Kính hướng Hàn Tín vái chào, lúc này mới ngồi xuống.

Hàn Tín khẽ mỉm cười, lại nói:

- Tiên sinh, hiện tại có thể cùng quả nhân hảo hảo nói trị Tề tam sách của ngươi rồi?

- Dạ vâng.

Lâu Kính vui vẻ gật đầu nói:

- Cái gọi là trị Tề tam sách, nhiệm vụ khẩn cấp nhất là "tán binh vu dã", Tề địa nhân khẩu hơn hai trăm vạn, dưới trướng Đại vương hùng binh đã có ba mươi vạn, hơn nữa công thêm binh lực của các quận các huyện, tổng số không dưới bốn mươi vạn, binh nhiều dân ít thì thực lực của một nước tất suy, cho nên, việc cấp bách là "tán binh vu dã", dưỡng súc sức dân, tăng thực lực của một nước.

Hàn Tín nói:

- Phía nam Tiết huyện vẫn có Hạng Sở dư nghiệt chưa định, nếu quả nhân tán binh vu dã, nếu Hạng Sở dư nghiệt dẫn binh công phạt Tề quốc, quả nhân nên làm gì bây giờ?

Lâu Kính nói:

- Đại vương đương nhiên không thể giải tán hết tất cả binh giáp, khả năng dụng binh của Đại vương, cổ kim không người có thể bì kịp, tại hạ nghĩ, Tề quốc chỉ cần giữ lại một chi trên dưới năm vạn tinh binh, liền đủ để tự bảo vệ mình! Đợi tương lai nhân khẩu Tề địa gia tăng, thực lực quốc gia cường thịnh, thì Đại vương chỉ cần một lá thư chiếu khiến, trăm vạn hùng binh dễ như trở bàn tay! Như thế là có thể noi theo Đại Tần, chinh phục cả thiên hạ!

Hàn Tín khoát tay áo, theo như lời Lâu Kính noi theo cường Tần, chinh phục cả thiên hạ cũng không có hứng thú quá lớn, tuy nhiên hắn cũng thừa nhận, phóng nhãn khắp thiên hạ, thật đúng là không ai có thể dụng binh bằng Hàn Tín hắn, Tề quốc nuôi dưỡng bốn mươi vạn đại quân đích thật là có chút lãng phí, giữ lại năm vạn tinh nhuệ là đủ rồi, nhiều nhất là mười vạn!

- Hảo.

Hàn Tín lại nói:

- Như vậy sách thứ hai của tiên sinh đâu?

Lâu Kính nói:

- Sách thứ hai, dời các cường hào thế tộc đưa vào Lâm Truy!

Trong lòng Hàn Tín lập tức nhúc nhích, mẫn cảm chính trị của hắn tuy rằng kém, nhưng cũng không phải là kẻ không biết gì.

Trên thực tế, từ thời đại xuân thu bắt đầu, cường hào thế tộc các quốc gia liền biến thành một chi lực lượng hùng mạnh, thẳng đến Tần mạt loạn thế, Trần Thắng, Ngô Quảng từ Đại Trạch phát động phản loạn, năng lực của cường hào thế tộc phát huy tới cực hạn, như thúc cháu Hạng Lương, Hạng Võ, như Trương Nhĩ, Trần Dư, tất cả đều là nhân vật kiệt xuất của cường hào thế tộc các nơi.

Đối với cường hào thế tộc các nơi, người cầm quyền bình thường đều dùng sách lược lựa chọn lôi kéo mà sử dụng.

Nguyên nhân rất đơn giản, quyền lực không có khả năng chia đều cho tất cả cường hào thế tộc, cho nên người cầm quyền chỉ có thể lựa chọn một bộ phận cường hào thế tộc trong đó kết làm đồng minh, cường hào thế tộc còn lại cũng không có thể vô duyên vô cớ đồ diệt, cho nên chỉ có thể ngày đêm đề phòng, nhưng đích xác không phải lúc nào cũng phòng được.

Cho nên, nếu có thể đem cường hào thế tộc ở các quận các huyện tập trung đến Lâm Truy thành, sự tình ngược lại rất đơn giản.

Khi cường hào thế tộc rời khỏi địa phương, lực ảnh hưởng đối với nơi đó sẽ yếu đi rất nhiều, các quận trưởng, Huyện lệnh sẽ dễ dàng cai trị; thứ hai, sau khi cường hào thế tộc di cư vào Lâm Truy, Hàn Tín có thể dễ dàng khống chế, bởi vì Lâm Truy là đô thành Tề quốc, ở Lâm Truy, Hàn Tín nắm trong tay binh lực hùng mạnh nhất.

Trên thực tế, Lâu Kính hiến kế để cường hào thế tộc đi vào Lâm Truy đích thật là rất độc.

Trong lịch sử, sau khi Lưu Bang nhất thống thiên hạ, bởi vì nghe lời đề nghị của Lâu Kính, bắt buộc hơn mười vạn cường hào thế tộc Quan Đông di cư vào Quan Trung, lúc này mới hoàn toàn cải biến vận mệnh thiên hạ, dùng lời nói đời sau mà giảng, hơn mười vạn cường hào thế tộc này có thể nói là chính trị tinh anh, nhân tài các loại gần như đều xuất phát từ trong cường hào thế tộc.

Kết quả chính là, khi Anh Bố, Bành Việt, Lô Oản, Tàng Đồ khởi binh tạo phản, mới đột nhiên phát hiện, dưới trướng của mình không ngờ đã không có người có thể sử dụng, trái lại dưới trướng Lưu Bang, nhân tài đông đúc, sao tướng tập hợp, chư vương phản loạn kết quả cuối cùng không cần nói cũng biết, tất cả đều bị Lưu Bang dễ dàng dập tắt.

Chẳng qua, bởi vì Hạng Trang xuyên qua, lịch sử mới xuất hiện điểm cong.

Vốn, lúc này Lưu Bang sớm đã đăng cơ xưng đế, Lâu Kính thì sẽ được đặc xá sung quân Hàm Dương đảm nhiệm chức binh tuất, sau đó được đồng hương dẫn tiến Lưu Bang, nhưng hiện tại, Lâu Kính xém bị Hàn Tín xử trảm, Lâu Kính cũng nắm được thời cơ hướng Hàn Tín dâng lên trị Tề tam sách.

- Ừ, sách này khả thi.

Hàn Tín gật đầu, lại nói:

- Vậy đệ tam sách?

Lâu Kính nhẹ nhàng mà thư giọng điệu, lại nói:

- Trị tề đệ tam sách, là chế độ ban thưởng cho dân chúng!

Dừng một chút, Lâu Kính lại nói:

- Đại vương hẳn là nên làm theo cố Tần, đặt ra hai mươi cấp tước vị để thưởng cho dân chúng, nông hộ nếu hướng quốc khố giao nhiều lúa thóc, thì có thể đạt được tước vị, như thế, không quá mấy năm, quốc khố Tề quốc liền tràn đầy, lương thực thành núi, lúc này Đại vương nếu như chinh chiến, sẽ không sợ thiếu lương thực mà lo lắng.

- Hảo, sách này đại thiện!

Sách này gãi đúng chỗ ngứa của Hàn Tín, không lâu trước đó vì hưởng ứng Hán Vương chiếu khiến nam chinh Hoài Tứ, Hàn Tín vì thiếu lương thảo mà quẫn bách, Hán Vương tuy nói dựa theo ước định hướng Tề quốc đại quân cung cấp lương thảo, nhưng mỗi lần cấp lương đều không đủ, Hàn Tín vài lần muốn từ Tề địa trưng lương, nhưng Tề địa căn bản không có lương thực để trưng.

Hàn Tín lại nói:

- Tiên sinh, quả nhân ý muốn ủy nhiệm ngươi làm Á tướng, hiệp trợ Vương Lăng cai trị Tề quốc, không biết ý tiên sinh như thế nào?

Lâu Kính vội vàng đứng dậy, chắp tay, nghiêm nghị nói:

- Kính... Nguyện lấy thân khuyển mã đền đáp đại Vương.

##########

Khi Lâu Kính hướng Hàn Tín dâng lên trị Tề tam sách, Khoái Triệt vận quần áo trắng, độc thân vào Lỗ ấp.

Lỗ ấp là Hạng Võ năm đó phong quốc, cũng là gia hương của Nho gia đại sư Khổng Tử, sau khi Hạng Võ binh bại Cai Hạ, tự vận Ô Giang, thân là Tây Sở quốc Tiết quận trưởng Hạng Đà không chịu đầu hàng, mà tập kết mấy ngàn tàn binh tử thủ Lỗ ấp, bởi vì Tiết quận lúc này còn không có chân chính do Tề quốc quản lý, cho nên Hàn Tín không muốn ra tay thu thập Hạng Đà.

Về phần Lưu Bang, thẳng đến hiện tại còn bận ứng phó Hạng Trang, căn bản là không có thời gian tới thu thập Hạng Đà.

Cho nên, Hạng Đà ở Lỗ huyện coi như an nhàn, ngoại trừ khi Tề quốc đại quân nam hạ, từng đại bại ở dưới tay Quán Anh, sau đó trên cơ bản không đánh qua trận nào nữa.

Tuy nhiên, hai ngày trước Lỗ ấp lại nghênh đón đại quân của Hoài Nam vương Anh Bố.

Dựa theo kế hoạch của Khoái Triệt, Tiết quận trên thực tế là nơi vô chủ, cũng là một mục tiêu của Anh Bố, mà Lỗ ấp, chính là khởi điểm.

##########

Lỗ ấp, Quận Thủ phủ.

Hạng Đà lạnh lùng nhìn Khoái Triệt, trầm giọng nói:

- Khoái Triệt? Anh Bố nghịch tặc phái ngươi vào thành làm gì? Muốn làm thuyết khách du thuyết bản tướng quân phản Sở hàng Hán? Nói cho ngươi biết, đó là si tâm vọng tưởng!

Khoái Triệt lắc lắc ống tay áo, thản nhiên nói:

- Tướng quân lời ấy sai rồi, Đại vương của ta không phải là thần tử của Hán Vương, cho nên, tướng quân hiến Tiết quận cho Đại vương của ta, cũng không phải là hàng Hán.

- Cũng như nhau thôi.

Hạng Đà lãnh đạm nói:

- Bản tướng quân sẽ không hàng Hán, lại càng không đầu hàng Anh Bố nghịch tặc!

Phản ứng Hạng Đà đúng như dự kiến của Khoái Triệt, lập tức Khoái Triệt thản nhiên cười, không chút hoang mang nói:

- Nếu tướng quân không hàng, như vậy tại hạ cũng không cưỡng cầu nữa.

- Một khi đã như vậy, mời tiên sinh trở về?

Lập tức Hạng Đà đứng dậy trục khách.

- Tướng quân vội quá rồi? Tại hạ còn chưa nói hết mà.

Khoái Triệt lắc đầu cười cười, lại nói:

- Tuy rằng tướng quân không muốn góp sức cho Đại vương ta, nhưng song phương thử tiến hành một ít hợp tác, chắt là được chứ?

- Hợp tác? Ngươi có ý tứ gì?

Hạng Đà là một trong những lão tướng ít ỏi của dòng họ Hạng có thể độc chắn một mặt, còn có vài phần mưu lược, hơn nữa hắn cũng biết, hiện tại Hạng Trang mang theo một chi tinh binh số lượng không nhiều, đang lẻn tác chiến ở Lương địa, Tề địa cùng với Triệu địa, bởi vì có Hạng Trang cùng chi tinh binh này tồn tại, Tiết quận, Hội Kê quận mới không hoàn toàn rơi vào tay giặc.

Khoái Triệt nói:

- Tướng quân cũng là người thông minh, tại hạ cũng không vòng vo, Lỗ ấp và Tiết quận Đại vương ta nhất định phải lấy, tướng quân và mấy ngàn bộ khúc hiện tại chỉ có hai con đường, một là sẵn sàng góp sức cho Đại vương ta, hai là Đại vương ta mở ra một con đường sống cho các ngươi hồi Giang Đông.

Hạng Đà nghiêm nghị nói:

- Bản tướng quân nếu không đáp ứng?

- Vậy chỉ có thể khai chiến.

Khoái Triệt thở dài, lại nói:

- Tuy nhiên tướng quân, thứ tại hạ nói thẳng, ba nghìn tàn binh của ngài cùng năm nghìn tinh nhuệ của Hạng Trang Thượng Tướng Quân quả quyết không thể đánh đồng, nếu Đại vương ta quyết ý công thành, thì không quá ba ngày, Lỗ ấp tất phá, mà tướng quân cùng ba nghìn bộ khúc, cũng chỉ có thể cùng Lỗ ấp ngọc nát đá tan.

- Hạng Trang?

Hạng Đà hơi biến sắc, nghiêm nghị nói:

- Ngài gặp qua hắn? Hắn hiện ở nơi nào?

Khoái Triệt lắc đầu, nói:

- Tại hạ cũng không có gặp qua Thượng Tướng Quân, tuy nhiên lại biết Thượng Tướng Quân cùng năm nghìn tinh nhuệ đã lẻn vào quận Tam Xuyên và đang công hãm Lạc Dương, hơn nữa việc này đã là sự tình của vài ngày trước, về phần hiện tại, nói không chừng Thượng Tướng Quân đã đánh tan Hàm Cốc Quan, sát nhập Quan Trung.

- Ngươi nói cái gì?

Hạng Đà thốt nhiên biến sắc nói:

- Thượng Tướng Quân sát nhập Quan Trung?

- Đây chỉ là phán đoán của tại hạ, tuy nhiên tám chín phần mười là thế.

Khoái Triệt dừng một chút, lại nói:

- Cho nên, tướng quân không suy nghĩ cho mình, cũng nên suy nghĩ cho Sở quốc, Thượng Tướng Quân tuy rằng vào Quan Trung, nhưng chung quy binh ít, một khi Lưu Bang điều quân trở về Quan Trung tự cứu, Thượng Tướng Quân chỉ có thể tiếp tục chuyển tiến, tương lai nói không chừng còn có thể đánh hồi Giang Đông, tướng quân vì sao không thừa dịp bây giờ còn có đường sống quay về, sớm điều quân trở về Giang Đông, bảo vệ căn cơ cuối cùng cho Sở quốc?

Hạng Đà im lặng không nói, nhưng trong lòng đang cấp tốc tính toán.

Bình luận

Truyện đang đọc