SỞ HÁN TRANH BÁ

Trông thấy bại binh quân Lương bỏ chạy tứ phía, trên khóe miệng của Chung Ly Muôi nổi lên một tia cười lạnh. Một trăm nghìn quân Lương binh lính hổ lang nhưng bọn chúng bị ngập trong nước cũng biến thành cừu non, vả lại hai vạn dũng sĩ thủy quân cũng không phải vật trang trí, cũng đều chọn từ mười vạn quân tinh nhuệ mà ra, mười năm huấn luyện mới thành quân, há lại có thể chỉ là nệm cỏ?

Chung Ly Muội hạ lệnh, nói:

- Giao Long doanh chặn đường chính diện, Phi Long doanh, Thanh Long doanh vòng sang hai cánh đánh đuổi bại binh Lương quân xuống vùng nước sâu, Bạch Long doanh, Hách Long doanh phụ trách cứu người.

Trong trận đầm Lục Dã, thủy quân không chỉ có nhiệm vụ bao vây tiêu diệt quân Lương, mà còn phụ trách cứu trợ trung quân quân Sở Kinh Tương bị ngập nước tại đầm lớn.

- Rõ!

Năm tên Long úy đi theo phía sau Chung Ly Muội tuân lệnh hô lớn, lập tức phân công nhau mà đi, nhanh chóng chia thủy quân làm năm phương trận, một phương trận chặn đường quân Lương, hai phương trận vòng sang hai cánh, còn hai phương trận điều khiển thuyền tiếp ứng quân Sở bị ngập trong nước.

Sau khi Cao Sơ được Chung Ly Muội cứu lên bè gỗ, rốt cục đám kỵ binh cũng đều được cứu lên thuyền nhỏ, bè gỗ.

Lúc này, đầm Lục Dã nước sâu đã ngập tới ngực, thậm chí chỗ nước sâu đã vượt quá một trượng, quân Lương bị đánh đuổi xuống vùng nước sâu ngập quá đầu, Cao Sơ đứng trên bè gỗ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy khí giới, tạp vật đủ loại trôi nổi trên mặt nước, còn có vô số sĩ tốt quân Lương đang giãy dụa, rên rỉ, cầu cứu.

Thủy quân của Chung Ly Muội cơ bản cũng không cần chém giết, chỉ cần bắt người là được.

Quân chế Quân Sở có thể nói là được sự kế thừa từ quân Tần rồi lại có điểm khác biệt rất lớn, chiến công của quân Tần là tính theo lượng đầu người, cho nên trên chiến trường cơ bản quân Tần không để lại người sống, nhưng quân Sở không giống như vậy, theo cơ chế ban thưởng của quân Sở, chém thủ cấp quân địch chỉ bằng một nửa bắt địch nhân làm tù binh, cho nên, quân Sở càng ham thích bắt địch.

Lau nước bẩn trên mặt, Cao Sơ nói với Chung Ly Muội:

- Lão Chung Ly, thủy quân của ngươi đã vất vả.

Chung Ly Muội cung kính vái chào Cao Sơ, nói:

- Nếu không nhờ Tướng Quân, há lại có thể thắng lớn như ngày hôm nay sao?

Trước kia, Chung Ly Muội quả thực không chịu phục Cao Sơ, nhưng sau ngày hôm nay, Chung Ly Muội cũng đã hiểu tại sao tên tiểu tử Cao Sơ này có thể được Đại Vương tin cậy, từ một tên Thân Binh Đồn Trưởng nho nhỏ nhanh chóng được đề bạt làm đại tướng cầm binh, đều không phải là may mắn.

Trong lúc nói chuyện, bỗng nhiên những hạt mưa nhỏ như lông trâu tí tách tí tách từng hàng rơi xuống, Cao Sơ mở hai tay ra, cảm thụ nước mưa lạnh lẽo, trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng, ngửa mặt lện trời cười to, nói:

- Ha ha, thật đúng là trời giúp Đại Sở ta, Kinh Tương đã vào mùa mưa, đã vào mùa mưa rồi...

***

Thượng Dung, Lưu Bang đang cùng bốn người Tiêu Hà, Trương Lương, Trần Bình, Bạch Mặc bàn về trận đánh.

Ngoài đường, mưa dầm tí tách tí tách không ngừng rơi, khiến trong lòng Lưu Bang cũng vô cùng sảng khoái, đại chiến Kinh Tương hai nước Lương Sở phân ra thắng bại ở ngay trước mắt, quân Hán cũng phải hành động rồi. Nhưng đột nhiên trời trở mưa, không sớm cũng chẳng muộn, trận mưa này thật không đúng lúc, có lẽ đã làm hỏng đại sự.

- Hôm qua hai quân Sở Lương đại chiến một hồi, nhưng không biết đã phân thắng bại hay chưa? Tính tới thời điểm này, không nhầm cũng phải có tin tức báo về?

Lưu Bang nói xong, nhẹ nhàng đặt chai rượu trên tay xuống, bởi vì trong lòng vướng bận chiến cuộc Kinh Tương, cho nên ngay cả rượu thuần khiết trước kia cảm thấy mạnh vô cùng, bây giờ cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên phía ngoài tiếng bước chân vang lên dồn dập, lập tức bóng dáng Chu Quan Phu hùng tráng hiên ngang tiến vào đại sảnh, chắp tay thi lễ trước Lưu Bang, giọng điệu nghi hoặc nói:

- Đại Vương, vừa mới có tin cấp báo, một trăm nghìn đại quân của Bành Việt đã bị Cao Sơ nhấn chìm trong đầm Lục Dã, toàn bộ quân Lương đều đã bị diệt rồi!

- Hả?

Lưu Bang chấn động, thất thanh nói:

- Toàn bộ quân Lương đã bị diệt rồi?

Thực sự mà nói, Lưu Bang đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, cũng từng nghĩ đến quân Lương sẽ bại, nhưng thật sự không nghĩ Cao Sơ dùng kế ngập thủy, mà cũng không ngờ Bành Việt cũng trúng kế? Bành Việt là heo không có đầu óc sao? Hắn cũng là lão binh trải qua trăm trận chiến không ngờ còn có thể trúng kế ngập thủy? Hoặc là tên tiểu tử Cao Sơ này thực sự khó chơi như vậy?

Trương Lương, Trần Bình, Bạch Mặc rùng mình, Tiêu Hà cũng phun ra toàn bộ rượu vừa ngậm vào miệng, tin tức này thật sự rất kinh người, một trăm nghìn đại quân của Bành Việt, một trăm nghìn quân hổ lang không ngờ bị tiêu diệt toàn bộ? Sao có thể có khả năng này? Không ngờ một trăm nghìn đại quân Lương Vương Bành Việt bị tiêu diệt toàn bộ?

- Bành Việt thì sao?!

Lưu Bang lấy lại bình tĩnh, vội vàng la lớn:

- Bành Việt còn sống hay đã chết?

Chu Quan Phu lắc đầu không nói, Trần Bình bên cạnh nói xen vào:

- Đại Vương, Trước kia Bành Việt là hải tặc hoành hành tại Cự Dã Trạch, kỹ năng bơi lội rất tốt, chắc là hắn không có chuyện gì.

Lưu Bang đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Lương, tình hình trước mắt, còn muốn tiếp tục giành Kinh Tương hay không?

Thực ra lúc đầu Trương Lương dâng kế đuổi hổ nuốt lang, hai ý niệm bất chính trong đầu, hắn muốn đoạt đất Lương, còn Kinh Tương là tình thế bắt buộc, nguyên nhân rất đơn giản, không cướp lấy Kinh Tương thì căn bản không thể đoạt lại Ba Thục, chỉ có cướp lấy Kinh Tương, cắt đứt liên hệ giữa Ba Thục cùng Giang Đông, mới có khả năng đoạt lại Ba Thục.

Chỉ có điều hiện tại quân Lương thất bại thảm hại như thế, Cao Sơ lại thể hiện kinh diễm như vậy, Lưu Bang đã chột dạ phần nào.

Trương Lương cũng không đưa ra ý kiến, mà hỏi Chu Quan Phu:

- Thắng Chi, hãy tỉ mỉ kể lại tình hình được không?

Chu Quan Phu vái chào Trương Lương, nói:

- Hồi bẩm quân sư, nghe nói Lục Dã Trạch vốn chính là một cái đầm lớn, chỉ có điều Miện Thủy thay đổi đường chảy mới thành một mảnh hoanh dã, Cao Sơ lấy mấy vạn đại quân của hắn làm mồi nhử dụ một trăm nghìn quân Lương vài giữa trạch Lục Dã, tiếp đó sai người mở đường sông Miện Thủy, nước sông chảy ngược vào đường cũ, lúc này bao phủ toàn bộ Lục Dã Trạch nhấn chìm toàn bộ một trăm nghìn quân Lương.

Trương Lương gật đầu, nói:

- Miện Thủy chảy ngược đường cũ, Lục Dã Trạch một lần nữa trở thành một đầm lớn, như vậy đường lớn thông qua Giang Lăng nhất định bị ngập sao?

Chu Quan Phu gật đầu, nói:

- Đúng vậy, đường lớn cũng bị ngập.

Trương Lương thở dài, nói với Lưu Bang:

- Đại Vương, đường lớn thông qua Giang Lăng đã bị ngập, lúc này Kinh Tương đang vào mùa mưa cũng không có đường nhỏ đột kích Giang Lăng, thời cơ giành Kinh Tương đã mất hoàn toàn, chỉ có thể lui mà đợi cơ hội tiếp theo, chỉ huy quân đội tiến về phía đông cướp lấy đất Lương.

Lưu Bang nhíu mày, có chút không cam lòng nói:

- Tử Phòng, thực sự không có khả năng sao?

Trương Lương lắc đầu không nói, Trần Bình bên cạnh bỗng nhiên nói chen vào:

- Đại Vương, thần có một kế, có thể người không hao tổn chút sức lực nào giúp Đại Vương đạt được Kinh Tương, Ba Thục.

- Vậy Sao?

Lập tức Lưu Bang tỉnh táo tinh thần, vội la lớn:

- Kế gì vậy?

Trần bình nói:

- Cao Sơ có thể lấy mấy vạn quân ô hợp đánh bại một trăm nghìn tinh binh của Bành Việt, có thể nói là trận chiến này thanh danh của Cao Sơ tất sẽ truyền toàn bộ Sở Quốc, uy vọng trong quân nhất định tăng vọt, thậm chí có khả năng uy hiếp địa vị của Hạng Trang, không bằng Đại Vương hạ chiếu thư sắc phong người này làm Kinh Vương, thống lĩnh bốn quận Kinh Tương, để xem Hạng Trang ứng đối thế nào?

- Ừm, sắc phong Cao Sơ làm Kinh Vương, thống lĩnh bốn quận sao?

Lưu Bang tim đập thình thịch.

Tiêu Hà, Bạch Mặc đột nhiên hai mắt sáng ngời, diệu kế, đích thực khó có kế nào hay hơn như vậy, nếu như kế này hiệu quả, không chỉ có Hạng Trang đột nhiên mất đi Cao Sơ, mà bốn quận Kinh Tương có khoảng cách với Sở Quốc, tự thành một quốc gia! Quan trọng hơn là, cứ như vậy hai quận Ba Thục cùng Giang Đông đã bị Kinh Quốc chặn ngang.

Lập tức Lưu Bang hỏi Trương Lương, nói:

- Tử Phòng, ngươi cảm thấy thế nào?

Trương Lương thản nhiên, cười nói:

- Đại Vương, xem ra đây cũng là một cách.

- Được!

Lưu Bang vỗ mạnh vào đùi, cất cao giọng nói:

- Quả nhân lập tức sẽ phái người tới Giang Lăng, phong Cao Sơ làm Kinh Vương, ha ha, Hạng Trang ơi Hạng Trang, lần này cho ngươi nếm thử chút hương vị này!

Lúc này Lưu Bang nhớ lại chuyện cũ, sau khi Hàn Tín đánh bại Tề Quốc, dâng tấu chương xin phong giả làm Tề Vương, Lưu Bang vẫn luôn nhớ rõ tình cảnh lúc đó, hắn không phong không được, công lao và danh khí của Hàn Tín đều để ở đâu, mấu chốt chính là hắn muốn làm Vương, nhưng phong vương, Lưu Bang không cam lòng, tư vị kia, quả nhiên là phải chịu kh.

Lưu Bang thực sự có chút mong đợi, hắn muốn biết Hạng Trang sẽ đối phó như thế nào? Thừa nhận Cao Sơ làm Vương Kinh Tương, hay là bất động? Thừa nhận Cao Sơ làm Vương Kinh Tương, đối với Sở Quốc đó là bất lợi to lớn, nếu bất động, khẳng định trong lòng Cao Sơ cảm thấy không thoải mái, hắn tiêu diệt một trăm nghìn đại quân của Bành Việt, còn không được phong vương sao?

Dừng lại một chút, Lưu Bang, nói tiếp:

- Cao Sơ phải phong, Lương Quốc cũng không thể không diệt, truyền lệnh dụ của quả nhân, Thượng Tướng Quân Chu Bột lập tức xuất chinh, tiến công chiếm đánh đất Lương.

Trạch Lục Dã, Bành Việt thở hồng hộc đi lên bờ.

Đúng như Trần Bình đã lường trước, Bành Việt xuất thân là hải tặc, kỹ năng bơi lộn rất tốt, tuy rằng mấy năm nay sống an nhàn sung sướng, nhưng với bản năng muốn sống, vẫn có thể dựa vào kỹ năng bơi lộn tránh thoát sự đuổi giết của thủy quân quân Sở đuổi giết, tuy nhiên, Bành Việt thoát chết, nhưng sống cũng không bằng chết, một trăm nghìn đại quân táng thân vùng ngập lụt, e rằng Lương Quốc cũng xong rồi. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Không kể tới hai nước Sở Quốc, Hoài Nam Quốc là kẻ địch lớn, ngay cả Lưu Bang cũng sẽ không bỏ qua Lương Quốc.

Lúc này Bành Việt trong lòng vô cùng hối hận, bỗng nhiên cách đó không xa tiếng nước chảy ào ào, chỉ thấy hai chú cháu Lưu Khấu, Lưu Xung giãy dụa đứng lên trong dòng nước đục. Trông thấy Lưu Khấu, Bành Việt máu sôi sùng sục, nếu không phải thằng nhãi Lưu Khấu này bất tài, chậm chạp không phá được đại trận quân Sở, há có thể bị quân Sở dụ vào bên trong đại trạch sao?

Lập tức Bành Việt rút kiếm tiến lên, quát:

- Lưu Khấu ngươi làm hại quả nhân mất hết đại quân, phải chịu tội gì?

Lưu Khấu đột nhiên giật minh kinh hãi, vội la lớn:

- Đại Vương, trận chiến này thất bại, thần đã cố gắng hết sức, thật sự quá khó để quấn lấy quân Sở, tên Cao Sơ rất giảo hoạt...

- Câm mồm, trở về Định Đào, quả nhân không thể không trị tội ngươi.

Bành Việt cơn giận dữ vẫn còn lưu lại.

Bành Việt kỳ thực cũng chỉ là nói ngoài miệng, muốn hả giận trong lòng mà thôi, thực sự cũng không muốn giết Lưu Khấu.

Không ngờ Lưu Khấu lại làm thực, trong mắt hiện lên một tia sát khí khó phát hiện ra, con mẹ nó, bố vào sinh ra tử, làm tùy tùng hầu hạ người mấy chục năm rốt cục đổi lấy kết quả này sao? Trước sau đều phải chết, không bằng giết ngươi trước, trong lúc thay đổi ý nghĩ thì tay phải của Lưu Khấu cũng đã cầm trường kiếm, lại quay đầu sang ra hiệu cho Lưu Xung

Bình luận

Truyện đang đọc