Muôn người đang háo hức chờ đợi kỳ thi quốc gia, tìm ra nhân tài đích thực. Chính xác năm ngày kỳ thi bắt đầu, nhưng đã được thay đổi lại, đến nửa tháng sau mới long trọng thi thố, sở dĩ một lần nữa trì hoãn, cũng bởi vì Khuất Bất Tài 'Ô Mục Nhai' ở Lương Quốc, Hoài Nam Quốc, Tề Quốc, Triệu Quốc và Lâm Giang Quốc phát động tuyên truyền, làm cho số lượng học trò bần hàn khắp nơi ùn ùn kéo đến Giang Đông.
Tới ngày thi, lại có hơn một vạn học trò đến dự thi, vô cùng sôi nổi, có thể nói từ xưa tới nay chưa từng có.
Tạm thời ngồi trên một chiếc bàn, Hạng Tha, Hạng Đà, Bách Lý Hiền, Hoàn Sở, Quý Bố, các văn võ đại thần cùng Hạng Trang coi thi.
Trông thấy các trò thay nhau tiến vào trường thi, Thượng Đại Phu Võ Thiệp vuốt vuốt râu, có chút phấn khích nói rằng:
- Đại Vương, trước kia Khổng Tử có ba nghìn đệ tử, chọn ra bảy mươi hai hiền tài. Hôm nay, Đại Sở thi cử sôi nổi hơn xưa, có trên một vạn học trò, như thế có nên chọn ra ba bốn trăm hiền tài không?
Nếu thực sự có thể chọn ra ba bốn trăm hiền tài, như vậy lần quốc thảo này cũng đã thành công mĩ mãn. Tiếp đến, vừa mới đây các sĩ tộc Giang Đông đều trốn thếu ruộng đất, nhưng chuyện này cũng không đáng lo ngại.
Hạng Trang có chút tâm tư, nói:
- Chỉ hy vọng được như thế.
Bách Lý Hiền hiểu rõ tâm tư của Hạng Trang, lập tức tiến lên cúi đầu xuống ghé vào tai Hạng Trang thấp giọng nói:
- Đại Vương yên tâm, tất cả các khu vực thi, phần lớn được phân ra chữ " Thiên " " Giáp " " Nhất ". Kỳ thi lần này số lượng sĩ tử rẩt đông đảo, cho nên Bách Lý Hiền chia thành ba khu vực thi " Thiên " " Địa " Nhân ". mỗi khu vực thi chia thành mười hai tiểu khu, sau đó đánh số thứ tự.
Tại kỳ xá Thanh Phong ngoài trường thi.
Từ khi trường thi mở ra, lần lượt các thí sinh từ các quân huyện, thậm chí ngay cả ở các nước Trung Nguyên cũng tới dự thi. Những thí sinh này đa phần xuất thân túng thiếu, không đủ tiền thuê nhà trọ trong thành, chỉ có thể ở lại học xá trong trường thi, nói là học xá, nhưng thực ra cũng chỉ là một gian nhà tranh đơn sơ, tạm thời che mưa che nắng mà thôi.
Những thí sinh này phần lớn xuất thân bần hàn, nhưng đi xa nhà chí ít cũng mang theo chút lộ phí. Phải biết rằng Trung Hoa từ xưa tới nay có truyền thống dù giàu hay nghèo, ở nhà nhai trấu nuốt cơm như thế nào đều được, nhưng khi ra ngoài, ở quê cũng giúp đỡ chút ít. Hơn nữa các sỹ tử đi dự thi đều từ xa tới, chi phí cũng không phải là ít.
Nhưng mà, những sỹ tử này không phải tất cả đều là sỹ tử bần hàn, cũng có không ít đệ tử gia cảnh giàu sang quyền thế vung tiền như rác.
Vì thế, bốn phía trường thi nhanh chóng xuất hiện hàng loạt tửu rượu, trà lâu, kỳ xá, nhạc quá thậm chí có cả kỹ viện. Hơn nữa, tất cả buôn bán rất thịnh vượng.
Tuy nhiên ngày hôm nay, kỳ thi chính thức bắt đầu, số lượng lớn sỹ tử ùn ùn kéo vào trường thi. Lập tức, kỳ xá doanh thu giảm đi nhiều, chỉ có vài vị khách, hơn nữa cũng không đánh cờ, mà chỉ ngồi uống trà suông mà thôi.
Ven đường, bên cửa sổ kỳ xá phía trước có hai cô nương đang độ tuổi thanh xuân, dáng vẻ duyên dáng, thu hút ánh mắt của mấy kỳ khách. Thật là đáng tiếc, hai cô gái trẻ đều đội trúc lạp, lớp vải mỏng buông xuống che khuất dung mạo hai nàng, cho nên không cách nào trông thấy dung mạo của hai nàng. Lại càng muốn biết được nhan sắc hai nàng ra sao?
Hai người, Hứa Phụ cùng tiểu muội là Tiểu Thanh tới Giang Đông bằng lòng với 'Kiếp Hồng Loan'.
Là một người xem bói có tiếng. Tất nhiên Hứa Phụ hiểu rõ mệnh Hồng Loan có ý nghĩa gì, nhưng thường các thầy cũng không dám tùy tiện hóa giải kiếp nạn của mình, cùng lắm cũng chỉ dám gieo quẻ xem hung cát mà thôi. Hứa Phụ là đệ tử kế tục Hoàng Thạch Công, trình độ uyên thâm, hung hiểm càng hiểu rất rõ. Nàng há lại dám làm trái thiên mệnh sao?
Nâng chén trà, ngửi hương thơm thoang thoảng, Hứa Phụ trong lòng lộ ra chút lo lắng.
Trên đường tới Giang Đông, Hứa Phụ có gieo một quẻ nhân duyên cho chính mình, kết quả quẻ hỗn độn không rõ ràng, quẻ này của nàng ngay cả những thầy bói có tiếng cũng không sao giải thích được. Trong lòng bắt đầu hiện ra cảm giác mơ hồ, phần lớn "Kiếp Hồng Loan" của nàng ứng với sao đế vương hoặc tinh tướng trên mình, rốt cục thế nào nàng cũng không sao hiểu được.
Tiểu Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy các sỹ tử ùn ùn kéo vào trường thi, trong lòng không khỏi khen ngợi, nói:
- Công tử, Giang Đông nhiêu sỹ tử như vậy sao? Ít cũng có vài nghìn người đấy chứ?
- Mấy nghìn người thôi sao? E rằng phải có trên vạn người đấy.
Hứa Phụ rốt cục thay đổi suy nghĩ, nhẹ giọng nói rằng:
- Sở Vương viết chiếu mở kỳ thi, bao gồm tám khoa, đây cũng là một cách khác để công sỹ có tước vị, hành động này hoàn toàn phá lệ cũ. Trước kia các tướng sĩ cầm binh đao ra chiến trường, tuy nhiên ai đó lập công mới được phong tước vị mà thôi. Quan trọng cũng không phải tước vị của bản thân, mà lúc này bản thân các sỹ tử cũng có thể có chức tước, cũng là tạo cơ hội cho họ khi xuất ngũ về quê làm quan. Những sỹ tử nghèo há lại không động tâm sao?
- Cũng phải.
Tiểu Thanh trong lòng đồng tình nói:
- Những sỹ tử này thực sự muốn làm quan, nhất định cũng không phải Cá Chép vượt Long Môn, chỉ cần có chút thành quả là trở thành người có chức có quyền hay sao? Nếu như tiểu nữ là nam nhi, cũng muốn đi thử vận may.
Hứa Phụ tủm tỉm cười, nàng không để ý đến các sỹ tử bên ngoài cửa sổ nữa, bắt đầu một ngụm trà. Bây giờ trà Nghệ Xa không được tinh tế bằng sau này, thực sự mới bắt đầu được lưu hành. Bấy giờ, cũng chỉ dùng nước ngâm lá trà ngồi uống trò chuyện giải khát mà thôi.
Hứa Phụ ngồi yên lặng không nói gì. Ở quán đối diện, hai người quân Hán đang chăm chú nhìn nàng.
Hai người quân hán này không giống những tên lính bình thường. Chính là quân úy Phá Quân bên cạnh Cao Sơ cùng với hắn là Thanh bì. Thanh Bì vốn là thuộc hạ của Qua Thắng, tuy nhiên nửa tháng trước đã chuyển qua bên Phá Quân.
Ba ngày trước, Phá Quân phụng mệnh Cao Sơ hộ tống tám trăm sĩ tử đến Ngô Trung Tự dự thi, đưa đến cổng sau thì quay trở về nhà vui vẻ cùng vợ bé triền miên mấy ngày liền. Ngày hôm nay, dẫn tám trăm sỹ tử vào trường thi, chuẩn bị quay về, không ngờ tại quán rượu, tên tiểu tử Tiểu Thanh lại nói với hắn gặp một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành!
Tên tiểu tử Phá Quân nghe thấy vậy trong có chút hiếu kỳ, liền muốn đến tận mắt xem sao.
Nghe nói Tiểu Thanh trông thấy một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương. Nhất thời Phá Quân hứng thú muốn tới xem. Dù cho tên tiểu tử này đã cưới hai mỹ nhân về nhà làm vợ, nhưng bản tính chăng hoa của hắn vẫn không có chút thay đổi. Lúc ngoài thành, sợ Cao Sơ quân pháp nghiêm ngặt, hắn không dám làm bậy; đến khi trở về Ngô Trung, hắn tựu như ngựa hoang đứt dây cương.
Tuy nhiên, vừa nhìn theo hướng Tiểu Thanh chỉ, Phá Quân vô cùng thất vọng:
- Tiểu Thanh, tên tiểu tử nhà ngươi dám lừa ta sao? Hai tiểu nương kia đều che kín mặt, ngươi lại có thể trông thấy các nàng xinh đẹp, duyên dáng sao?
Tiểu Thanh thấp giọng nói:
- Tướng Quân, hôm nay liệu có quay về phiên ấp hay không?
Phá Quân mắng:
- Quay về cái con khỉ!
- Ở lại hai ngày đã chết sao? Hừ!
Tại trường thi, chữ thiên giáp nhất đều kiểm tra nghiêm nghặt.
Tên tiểu giám thị hai lần trong quá trình kiểm tra đều phát hiện bên trong có sỹ tử còn đang ngủ say. Còn tưởng rằng sỹ tử đêm qua phấn khởi không ngủ được, hôm nay mệt quá còn ngái ngủ, không nhịn được liền đi tới gõ mạnh xuống bàn, nhẹ giọng nhắc nhở:
- Này này, đừng ngủ, khẩn trương làm bài thi, thời gian đã trôi qua nửa canh giờ rồi.
Nhưng sỹ tử vẫn nằm im, vung tay phải lên lắc lắc, uể oải nói:
- Không sao, không sao.
Tên tiểu giám thị gượng cười lắc đầu, sĩ tử này từ chối như vậy, hắn cũng chẳng làm gì hơn được. Hơn nữa, hắn cũng không phải phụ thân hay huynh trưởng. Làm sao dạy bảo được hắn chứ? Lập tức xoay người đi ra chỗ khác.
Ba canh giờ nhanh chóng trôi qua, khi tiểu giám thị lại quay lại kiểm tra, phát hiện sỹ tử kia vẫn còn đang ngủ say. Đến khi sắp thu bài thi, sỹ tử kia rốt cục cũng thức dậy, uể oải, bắt đầu làm bài thi. Tuy nhiên, mới trả lời được hai khắc, tiếng chuông vang lên, thời gian đã hết, tất cả sỹ tử nộp bài.
Tiểu giám thị có ý tốt, cố ý thu chậm lại, cho sỹ tử thêm khoảng nửa khắc sau khi chuông kêu. Tuy nhiên tiếc nuối nhất vẫn là sỹ tử bán bánh cuốn ở phía trên, phát hiện bài thi chỉ viết lác đác mấy trăm từ nhưng lại viết ở mặt trái bài thi, nội dung lại không đúng chủ đề.
Tất Thư lấy lại thanh Bích Huyết Kiếm gia truyền từ trong tay quan giám thị, giơ thanh kiếm lên rồi rắt vào thắt lưng. Sau đó nghênh ngang ra khỏi phòng thi, phía sau ở cách trường thi không xa nhìn lại, không cần quay đầu lại, dường như Tất Thư có thể cảm giác được hai con mắt đang nhìn hắn. Bỗng chốc, Tất Thư khóe miệng mỉm cười, lẽ nào lúc này để mấy vị kia thất vọng rồi đi sao?
Tất Thư uể oải đi ra cổng chính trường thi, băng qua đường hướng về phía cổng chính.
Tất Thư uống rượu giỏi, đánh cờ cũng rất giỏi. Thật đáng tiếc. Sau khi cùng Khoái Triệt đánh vài ván cờ, tới giờ vẫn chưa gặp đối thủ nào xứng tầm. Tuy nhiên, hắn ngày nào cũng tới kỳ xá ngồi, biết đâu ngày nào đó gặp được kỳ thủ tương xứng? Như vậy thật là điều thú vị nhất trên đời.
Vừa đi tới gần cổng chính, một bóng người từ phía sau Tất Thư vượt lên, đồng thời dùng tay đẩy đẩy, dường như muốn hất Tất Thư sang một bên. Sự việc xảy ra rất nhanh, người kia đặt bàn tay to lớn lên bả vai Tất Thư. Nhưng rốt cục không đẩy được Tất Thư ra, trái lại người kia 'ối' một tiếng bắn ra một bên.
Tất Thư lắc đầu, cầm Bích Huyết Kiếm ung dung đi qua cửa lớn kỳ xá.
- Quân súc vật nhà ngươi, thằng cha mày Đứng lại! Đứng lại! Cha mày đứng lại!
Vừa nói chính là Thanh Bì, sau khi trở thành thân quân của Qua Thắng. Lẽ nào chịu thiệt thòi như vậy sao? Lúc đó định ra tay, lại bị Phá Quân giữ tay phải lại không cho rút kiếm.
Phá Quân lắc đầu, trầm giọng nói:
- Thanh Bì, không nên dính vào việc này, tên tiểu tử này đích thực là một cao thủ, tiểu tử nhà ngươi nhất định không phải đối thủ của hắn, tùy tiện động thủ chỉ tự làm xấu mặt mà thôi.
Thanh Bì buông thanh kiếm ra, căm phẫn nói:
- Tướng Quân, cứ bỏ qua như vậy sao?
- Bỏ qua? đâu có thể dễ dàng như vậy.
Phá Quân lắc đầu, ghằn giọng nói:
- Đừng quên chúng ta là quân Sở, quân Sở thì sao chịu thiệt thòi sao? Sao hả?! Đi, đi thăm dò tên tiểu tử như nào rồi sẽ giải quyết sau!