SỞ HÁN TRANH BÁ

Ở khu vực Hà Tây

Lúc này trên cao nguyên Cô Tạng, nơi tọa lạc của vương triều Nguyệt Thị đâu đâu cũng thấy người và ngựa, khung cảnh hỗn loạn bày ra trước mắt. Vì né tránh mũi quân tiên phong của người Hung Nô, vừa mới đây Nguyệt Thị Vương đã hạ lệnh cho tất cả bộ tộc rời khỏi Tây Vực.

Tuy rằng rất luyến tiếc khu vực Hà Tây có đồng cỏ tươi tốt và nguồn nước phong phú, nhưng những người Nguyệt Thị đã không còn cách nào khác.

Người Hung Nô hùng mạnh không phải là đối tượng mà người Nguyệt Thị có đủ khả năng đối kháng, tuy bộ lạc Nguyệt Thị có hơn bốn mươi vạn nhân khẩu, cùng với hơn mười vạn tráng đinh, nhưng số nhân khẩu và tráng đinh của người Hung Nô còn nhiều hơn gấp đôi, trước đó không lâu Hung Nô cũng đã thôn tính được bộ lạc Hưu chư và Hỗn Tà Bộ Lạc,do vậy người Nguyệt Thị càng thêm phần thế cô lực độc.

Tuy nói nước Đại Hán từng phái sứ giả tới, tỏ ý muốn liên minh cùng Nguyệt Thị chống chọi với Hung Nô, nhưng Nguyệt Thị Vương cũng không quá trông chờ, kỳ vọng vào người Hán, trước kia đúng là Trung Nguyên đế quốc (Đại Tần) từng có lực lượng kỵ binh hùng mạnh và đã từng đánh tơi tả quân Hung Nô, khiến suốt ba mươi năm sau còn không dám bước chân xuống phía nam, nhưng hiện tại, kỵ binh của người Trung Nguyên đã suy yếu đi nhiều.

Cho nên, Nguyệt Thị Vương cuối cùng đã quyết định phải di chuyển, di chuyển đến một nơi cách xa hẳn Tây Vực.

Trên cao nguyên Cô Tạng, đàn ông bộ lạc Nguyệt Thị đang bận rộn thu dỡ lều trại,đem tất cả các nhu yếu phẩm thiết yếu như đồ gốm, đồ gỗ chất lên xe bò, những người phụ nữ thì vội vàng tập hợp dê bò súc vật, còn những đứa trẻ có thể đi đứng được đều đang giúp người lớn thu dọn hành trang, những đứa trẻ nít không có bàn tay chăm sóc của người lớn đang la khóc trên mặt đất, chỉ thấy một cảnh tượng thê lương đang bày ra trước mắt.

"Đi, đi, đi..." Một thiếu niên Nguyệt Thị chừng mười tuổi tay cầm roi dài, đang ne đuổi đàn dê nhà mình đi lên phía trước, đột nhiên, dường như hắn cảm nhận được hoặc là nghe được cái gì, liền quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy trên đường chân trời ở hướng đông bắc xuất hiện một dải màu đen quỷ mị. Đó là... Người Hung Nô?!

- Quân Hung Nô! - Thiếu niên quăng cây roi dài trong tay, vừa chạy vừa hoảng hốt kêu to - Quân Hung Nô đến rồi!

- Quân Hung Nô đến rồi!

- Quân Hung Nô đến rồi!

- Quân Hung Nô đến rồi!

Thoáng chốc, tin quân Hung Nô đánh đến nơi đã như gió truyền khắp cả vương triều Nguyệt Thị, đám đàn ông Nguyệt Thị đang sắp xếp hành trang liền dừng việc, vội vàng cầm lấy những cây xào ba chạc hoặc là rút từ trong bao hành lý những thanh đoản kiếm bằng đồng dài không quá hai gang tay. Sau đó nhảy phốc lên ngựa phóng như bay về phía vương triều.

Bấy giờ người bộ lạc Nguyệt Thị vẫn còn đang ở trong thời đại đồng thau.

Trên thực tế,thời bấy giờ ở châu Âu, Ai Cập cùng với Tiểu Á Tế Á hầu hết đã tiến vào thời đại đồ sắt, nhưng khắp phương Đông cũng chỉ có tộc người Hoa Hạ có được kỹ thuật luyệt sắt, các bộ tộc man di ở chung quanh như Hung Nô, Đông Hồ, Nguyệt Thị, Khương Đẳng chủ yếu vẫn đang ở thời đại đồ đồng, thậm chí là thời kì đồ đá.

Trong nhiều bộ phim của đời sau đều thấy người Hung Nô và Nguyệt Thị cơ bản đều sử dụng đao quắm, điều này thật là nực cười, đúng ra mãi đến thời nhà Tùy Đường mới có đao quắm do người phương Tây truyền vào Đông thổ. Đó chính là đao quắm Đại mã sĩ cách nổi tiếng, trước đó ở phương Đông về cơ bản không có đao quắm, với kỹ thuật luyện sắt thời kỳ Tần Hán cũng chưa đúc được đao có hình dáng uốn cong.

Cho nên nói, bấy giờ bất kể là người Hung Nô hay là người Nguyệt Thị, ngoài cung tên ra thì binh khí chủ yếu cũng chỉ có đoản kiếm được chế tạo từ đồng thau. Hơn nữa chỉ có những dũng sĩ trong tộc mới có tư cách được trang bị đoản kiếm đồng thau, những kỵ binh người Hồ bình thường thì chỉ có thể sử dụng chạc rũi cỏ hoặc chạc chăn ngựa được làm từ gỗ, hoặc là dùng những cây mác được mài giũa từ xương thú.

Nửa khắc đồng hồ sau, hơn sáu vạn kỵ binh của Vương triều Nguyệt Thị đã tập kết đầy đủ.

Cả bộ lạc Nguyệt Thị tuy có hơn mười vạn kỵ binh, nhưng lại bị phân tán ở hơn một trăm ốc đảo rải khắp khu vực Hà Tây để chăn thả gia súc. Do vậy, trong lúc cần kíp nếu Nguyệt Thị Vương muốn triệu tập tất cả kỵ binh trong bộ lạc đến Vương đình là điều không thể thực hiện. Trên thực tế, đối với Nguyệt Thị Vương có thể tập hợp được hơn nửa số kỵ binh đến vương đình đã là quá tốt rồi.

Nếu Nguyệt Thị Vương có thể mang theo hơn sáu vạn kỵ binh này di chuyển đến Tây Vực, như vậy về cơ bản nguyên khí của cả bộ lạc Nguyệt Thị Bộ Lạc có thể được bảo lưu lại. Với lực lượng ấy, sau khi Tới Tây Vực cũng có thể nhanh chóng chiếm cứ một vùng đồng cỏ và nguồn nước, rồi từ đó mà trùng hưng lại bộ lạc Nguyệt Thị, nhưng tiếc là quân Hung Nô đến quá nhanh.

Khi Nguyệt Thị Vương dẫn theo mấy trăm dũng sĩ tới nơi thì quân Hung Nô cũng đã đến rất gần.

Chỉ thấy phía đông bắc thảo nguyên đã hoàn toàn bị quân kỵ binh Hung Nô vây đen kín, đưa mắt nhìn xa, suốt vài dặm trước mắt chỉ thấy toàn là đầu ngựa cùng với vô số đầu người, khắp một thảo nguyên xanh ngút ngát trước đây không lâu giờ đã không còn nhìn thấy được một chấm xanh nào. Nguyệt Thị Vương không khỏi trầm lòng xuống, quân kỵ binh Hung Nô quả là quá đông!

##########

"Yzù..." Mạo Đốn nhẹ nhàng hãm ngựa, đồng thời từ từ giơ tay phải lên.

Trong nháy mắt, từ đội hình kỵ binh của Hung Nô liền vang lên tiếng tù và trầm hùng, nương theo những âm thanh trầm hùng bất tận ấy, những kỵ binh Hung Nô đang ào ạt lên trước liền bắt đầu giảm tốc độ, và cuối cùng đã dừng lại hoàn toàn.

Mạo Đốn Du Nhiên quay đầu, chỉ thấy sau lưng những kỵ binh Hung Nô đang lố nhố lay động, giống như đại hải bát ngát khôn cùng, liền sau đó, Mạo Đốn vưỡn ngực oai vệ, ngón trỏ tay phải chỉ về phía trước nhẹ nhàng áp xuống, dặn dò Tả Cốc Lãi Vương Cao A Đóa đi bên cạnh: - Tả Cốc Lãi Vương, hãy phái sứ giả lên trước chiêu hàng.

"Rõ!" Tả Cốc Lãi Vương đưa một tay lên bạ trước ngực hướng Mạo Đốn phụng mệnh, rồi quay đầu lại vẫy tay một cái, một kỵ binh Hung Nô tách khỏi đám đông mà ra, nhanh như chớp điện phi thẳng đến trận địa của quân kỵ binh Nguyệt Thị cách vài dặm trước mặt.

Chưa đầy một khắc, sứ giả Hung Nô đã tới trước trận địa của quân Nguyệt Thị.

- Người đến dừng bước! Một dũng sĩ Nguyệt Thị tiến lên, chặn sứ giả Hung Nô.

Sứ giả Hung Nô nghe vậy thì ghìm ngựa lại nhưng vẫn ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nói: - Đại Hung Nô sứ giả, phụng lệnh Đại Thiền Vu đến truyền lời, Nguyệt Thị Vương đâu?!

Nguyệt Thị Vương thúc ngựa tiến lên, nói: - Bổn vương ở đây, tôn sứ có lời gì mau nói?

Sứ giả Hung Nô lạnh lùng liếc nhìn Nguyệt Thị một cái, lớn tiếng nói: - Nguyệt Thị Vương nghe cho kỹ đây, Đại Thiền Vu Mạo Đốn chính là hậu duệ của Thiên Lang thần, chúa tể của cả thảo nguyên! Đại Hung Nô ta có ngàn dặm thảo nguyên, dê bò vô số, kỵ binh tinh nhuệ có đến trăm vạn quân!

- Trăm vạn kỵ binh của Đại Hung Nô nếu tất cả nhấc chân một cái thì ngay cả Kỳ Liên sơn cũng bị đạp phá, nếu tất cả cùng giương cung thì trận mưa tên bắn ra thậm chí có thể che hết ánh nắng mặt trời, bộ lạc Nguyệt Thị nhỏ bé của các ngươi nếu không muốn bị diệt tộc, Nguyệt Thị Vương ngươi nếu không muốn đầu của mình bị Đại Thiền Vu chặt xuống làm bình rượu, thì hãy lệnh cho cả tộc đầu hàng Đại Hung Nô ta!

- Đáng ghét! nguồn TruyenFull.vn

- Ở đâu ra cái lý lẽ đó!

- Thằng nhãi này quá kiêu ngạo!

- Đại vương, hãy giết tên này!

- Đúng vậy, người Nguyệt Thị chúng ta không phải là hạng thấy lớn thì sợ, hừ!

Trong chốc lát, mấy chục Vạn phu trưởng, Thiên phu trưởng đứng quanh Nguyệt Thị Vương bỗng hò la rầm rầm. Phàm là những tộc người du mục trên thảo nguyên, không lúc nào là không phải đấu tranh với môi trường tự nhiên nghiệt ngã nên ít nhiều đều có huyết tính trong người, trước một sứ giả Hung Nô không biết kiêng nể gì, ỷ thế hiếp người không coi ai ra gì như vậy thì thử hỏi có mấy người Nguyệt Thị có thể chịu được?

Nguyệt Thị Vương đưa tay ra rồi hét lớn: - Đem Bảo điêu cung của bổn vương ra đây!

Lập tức một dũng sĩ Nguyệt Thị đem Bảo điêu cung dâng lên, Nguyệt Thị Vương đón lấy cây cung rồi rút một mũi trọng tiễn làm bằng răng sói lắp vào dây cung, sứ giả Hung Nô thấy tình thế không ổn toan thúc ngựa quay đầu bỏ chạy. Nhưng sự việc nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Nguyệt Thị Vương sớm đã kéo căng dây cung, chỉ đợi phóng tiễn. Sau một tiếng "Pưng" vang lên, tên sứ giả Hung Nô chưa chạy được vài bước liền ngã khỏi mình ngựa.

Đám kỵ binh Nguyệt Thị ở mấy hàng trước thấy vậy liền reo hò ầm vang như sóng biển vỗ vào vách núi.

##########

Trước trận địa quân Hung Nô.

Nhìn thấy Nguyệt Thị Vương bắn chết sứ giả Hung Nô, Mạo Đốn không những không tức giận, khóe miệng ngược lại hé lộ điệu cười ngụy dị, rồi lại giơ tay phải lên hướng về phía trước nhẹ nhàng áp xuống, thản nhiên nói: - Các bộ lạc Hưu Chư, Hồn Tà, lên hết cho ta.

Hưu Chư Vương, Hồn Tà Vương đang ở trên lưng ngựa xoay nhẹ người, đưa tay bạ trước ngực hương Mạo Đốn phụng mệnh, rồi phăng phăng rút ra thanh trường kiếm hai lưỡi giơ lên cao quá đầu, hung hăng dẫn đầu, hơn ba vạn kỵ binh Hưu Chư ở cánh tả cùng hơn hai vạn kỵ binh Hồn Tà ở cánh hữu tức tốc rút ra những thanh đoản kiếm đồng thau hoặc là giơ cao mã trạc xiên, gào thét xông về phía trận địa kỵ binh của quân Nguyệt Thị.

Tả Cốc Lãi Vương Cao A Đóa không hiểu ra, hỏi Mạo Đốn nói: - Đại Thiền Vu, bọn người Hưu Chư và Hồn Tà là những kẻ nhu nhược, người Xanh Lê (người trời) chúng ta chỉ cần năm nghìn dũng sĩ cũng đủ để đánh bại năm vạn kỵ binh của bọn chúng, tại sao lại phái bọn chúng đánh tiên phong? Nếu chẳng may thất bại thì thật là mất mặt người Xanh Lê chúng ta quá, đâu còn thể diện của Đại Hung Nô chúng ta nữa chứ.

- Cao A Đóa, ngươi thì biết cái gì? Mạo Đốn buồn hừ một tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn người công thúc bên cạnh nói.

Trước ánh nhìn sắc bén của Mạo Đốn, công thúc chỉ còn biết cười nhạt cầu tài. Để cho hai bộ lạc vừa mới đầu hàng là Hưu Chư và Hông Tà đánh trận đầu chính là kiến nghị mà công thúc đề xuất với Mạo Đốn, Công Thúc cho rằng, chỉ có bộ lạc Xanh Lê của Mạo Đốn mới là bộ lạc trung tâm của Hung Nô, chỉ khi bộ lạc Xanh Lê đủ mạnh thì Hung Nô mới có thể cường thịnh.

Cho nên nói, để cho bộ lạc Hưu Chư và Hồn Tà đánh trận đầu rõ ràng là rất cần thiết, như vậy trước có thể tiêu hao nhuệ khí của quân Nguyệt Thị để tiện cho dũng sĩ của bộ lạc Xanh Lê dễ dàng tung đòn chí mạng đối với kỵ binh của quân Nguyệt Thị, sau thì có thể nhân cơ hội này mày làm suy giảm thực lực của bộ lạc Hưu Chư và Hồn Tà, đó gọi là nhất cử lưỡng tiện.

##########

Trước trận địa Nguyệt Thị.

Nhìn thấy hàng loạt kỵ binh Hung Nô phóng ra từ hai cánh tả hữu, Nguyệt Thị Vương không chút do dự liền rút ra trường kiếm xông thẳng tới trước dẫn đường, hơn sáu vạn kỵ binh Nguyệt Thị ở phía sau nghiêm trận sẵn sàng đánh địch cũng đã lên ngựa, hò la nghênh đón đám kỵ binh Hung Nô đang hùng dũng tiến đến. Trong tiếng vó ngựa như sóng triều vỗ bến, những kỵ binh Nguyệt Thị nhanh chóng đã hợp thành một cơn bão kỵ binh hùng mạnh tiến lên.

Rất nhanh, hai nhánh kỵ binh đã lọt vào tầm bắn của cung tên kỵ binh.

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, những kỵ binh xung phong liều chết ở phía trước của quân Nguyệt Thị và quân Hung Nô dường như giương cung cùng lúc, ngay sau đó, vô số mũi tên từ trận địa của Nguyệt Thị và Hung Nô vút lên không trung bay về phía trận địa của đối phương, hai lớp mũi tên đan vào nhau trên không trung tạo thành một màn mưa tên dày đặc phủ kín bầu trời, sau đó hướng phía mục tiêu của mỗi bên rồi giáng xuống tàn ác.

Tức thì một lớp người ngựa ở tiền trận của hai bên trúng tên ngã xuống, tiếng xương gãy vỡ nghe răng rắc, tiếng quân sĩ kêu la thảm thiết cùng với tiếng ngựa hí hoảng loạn cơ hồ làm nổ tung bầu trời. Cảnh tượng trước mặt, không chỉ kỵ binh Nguyệt Thị mà cả kỵ binh Hung Nô đều đang giãy giụa ngã xuống vũng máu trong màn mưa tên bạo liệt do hai bên tạo ra...

Bình luận

Truyện đang đọc