Phản ứng của Lâm Hồ Vương rất nhanh.
Thực ra Lâm Hồ Vương cũng là bị ép bất đắc dĩ, người Lâu Phiền từ khi có được lô hàng kiếm hai lưỡi đó, liền bắt đầu không ngừng quấy rồi bãi chăn nuôi của bộ lạc Lâm Hồ, hơn nữa còn cuớp trắng trợn cừu súc vật của người Lâm Hồ, Lâm Hồ Vương nghi ngờ, nếu không phải người Trung Nguyên còn ở Cửu Nguyên, nói không chừng Lâu Phiền Vương đã phát động đại quân đánh tấn công bộ lạc Lâm Hồ.
Cho nên, bộ lạc Lâm Hồ đợi không được nữa, phải nhanh chóng đến đổi binh khi đủ để tự vệ ở chỗ người Trung Nguyên.
Chiều ngày hôm sau,Lâm Hồ Vương liền mang theo năm ngàn binh sĩ đi hơn ba trăm dặm đường tiến thẳng đến Cửu Nguyên, hộ tống phía trước còn có hơn hai trăm hai mươi ngựa quý vai cao hơn tám tấc, cùng hai nghìn bốn trăm ngựa tốt vai cao hơn bảy tấc, việc trao đổi lần này, Lâm Hồ Vương thật không gì cả, gần như mang tất cả mã tốt của bộ lạc ra dâng.
Đương nhiên, Lâm Hồ Vương cho rằng lần trao đổi này hoàn toàn đều là vật có giá trị, với Lâm Hồ Vương mà nói, ngựa quý, ngựa tốt dễ dàng có được, nhưng nỏ sàn, xe bắn đá vũ khí sát hại đến kinh sợ lại không dễ dàng có được, bộ lạc Lâm Hồ có được chỗ vũ khí sắc bén này, còn phải sợ không giữ được Vân Trung sao? Chỉ cần giữ được thảo nguyên Vân Trung, còn phải sợ không có được nhiều ngựa quý, ngựa tốt sao?
Trao đổi xong, Lâm Hồ Vương suốt đêm mang năm trăm nỏ sàn và năm muơi xe bắn đá đi.
Vì giữ bí mật, Lâm Hồ Vương thậm chí từ chối tâm ý tốt của Hạng Trang cho binh sĩ cùng hộ tống, trở về Vân Trung dự định cũng không đi đường cũ, để tránh người Lâu Phiện chặn giết giữa đường.
Không nói đến đi đêm trở về Vân Trung, hơn nữa cả quân Sở.
Hai nghìn bốn trăm ngựa tốt nhanh chóng phân xong, lần này Hạng Trang lên tiếng, các quân đều được phân cho sáu trăm con.
Tuy nhiên hai trăm hai mươi ngựa quý còn lại, Hạng Trang lại giữ lại, nhìn những con ngựa vai cao tám tấc, kiểu dáng gần giống với ngựa Ô Truy chẳng khác với ngựa quý là mấy, Hạng Trang không khỏi có chút do dự, giờ hắn có hai lựa chọn, một là mang chỗ ngựa quý này phân cho các tướng tá để làm vật cưỡi, hơn nữa lấy số ngựa quý này thành lâp một trọng giáp thiết kỵ thật sự.
Hạng Trang vốn chuẩn bị dùng ngựa tốt vai cao bảy tấc lập thành trọng kỵ binh, nhưng sự thật chứng minh không được.
Ngựa tốt vai cao bảy tấc trọng lực là đủ rồi, nhưng gánh trên toàn thân trọng giáp, sau khi kỵ binh đi nắm được binh, vấn đề tốc độ không thể nhanh hơn, trọng kỵ binh thật sự làm con người lo sợ chính là không thể ngăn cản được lực đánh vào, một khi tốc độ chậm, trọng kỳ binh cũng là bài trí, bất luận một tên binh nào đều dễ dàng bị tiêu diệt từ vũ trang đến răng của trọng kỳ binh.
Nhưng, ngựa quý vai cao đủ tám tấc, hình dáng to hơn, thể lực tốt, lại thêm mang nặng đựoc năm trăm cân, cũng tuyệt đối không ảnh hưởng đến tình hình tốc độ, chỉ là số lượng quá ít, hai trăm trọng giáp thiết kỵ cưỡi, số lượng vẫn còn ít, nhiều nhất chỉ có thể làm một đội chiến thuật tấn công sử dụng, rất khó trở thành lực lượng tả hữu chiến dịch thắng bại.
Ủy Liêu lại không biết Hạng Trang đang nghĩ gì, ngay lập tức hỏi: - Thượng Tướng Quân, chỗ ngựa quý này xử trí ra sao?
Úy Liêu không như Hạng Trang là xuyên qua, đương nhiên cũng không thể biết được kỵ binh quan trọng là thứ đồ chơi gì, phải biết là, thời đại này đến bàn đạp và cao kiều yên ngựa cũng mới xuất hiện, thậm chí móng sắt của ngựa còn chưa xuất hiện ở thời đại này, cho nên kỵ binh chỉ là loại bổ trợ, cho nên kỵ binh vẫn chỉ là binh chủng phụ trợ, sao có thể xuất hiện trọng kỵ binh được chứ?
Hạng Trang nói: - Quân sư, ta muốn chọn hơn hai trăm quân sĩ cường tráng ở trong quân đội, quân tinh nhuệ cưỡi ngựa tinh xảo, để họ khoác lên bộ giáp sắt kiên cố, tay cầm giáo sắc nhọn nhất, hơn nữa cưỡi trên ngựa quý giống như mặc áo giáp, là một cách để nghiền nát lực lượng phòng ngự của quân địch, ngươi cảm thấy thế nào?
Úy Liêu nghiêm nghị nói: - Một đội kỵ binh như vậy, sức sát thương hẳn là sẽ rất đáng sợ!
Ở việc quân, rất nhiều thứ đều là tương thông nhau, cho nên cho dù Úy Liêu chưa nghe đến, càng chưa được nhìn thấy trọng kỵ binh, nhưng Hạng Trang chỉ nói vẻn vẹn như vậy, hắn tức khắc ý thức được lực sát thương của trọng kỵ binh là rất lớn.
Hạng Trang gật đầu nói: - Lực sát thương đâu chỉ làm cho người ta thấy kinh ngạc? Quả thật là sức mạnh vô địch!
- Thượng Tướng Quân còn do dự gì nữa? Úy Liêu nói - Khẩn trương thành lập đội kỵ binh như vậy đi.
Hạng Trang thở dài nói: - Nhưng vấn để là, trong quân đội ta không có đủ quân sĩ tinh nhuệ có kỹ thuật tinh xảo.
Giống đám người Bàng Ngọc, Cao Sơn, Do Uyên, Bách Lý Mậu, Tiêu Khai, người nào cũng có thân hình cường tráng, cưỡi ngựa tinh nhuệ, nhưng không thể chuyển tất cả họ làm trọng kỵ binh hết được, nói như vậy, thì không có người dẫn binh rồi.
Úy Liêu vuốt râu chỏm râu dài của mình bỗng nhiên nói: - Thượng Tướng Quân, có câu này lão hủ không biết có nên nói hay không?
Hạng Trang túc tuc tay nói: - Quân sư, giữa ngươi và ta còn gì e dè nữa, có chuyện gì cứ thẳng thắn nói.
- Lão hủ cứ việc nói thẳng. Úy Liêu gật đầu nói - Nếu lấy hai mươi ngàn quân sĩ từ trong quân đội chọn ra hai trăm quân sĩ cường tráng tinh nhuệ mà có kỹ thuật tinh xảo rất khó, nhưng Thượng Tướng Quân đã từng nghĩ chưa, năm nghìn tướng sĩ quân Tần trong nội thành Cửu nguyên, lại gần như ai ai cũng đều phù hợp với điều kiện của Thượng Tướng quân, gần như không phải chọn lựa gì nữa!
Hạng Trang nhíu mày nói: - vấn đề là, Mông cức không muốn trở về Sở.
Úy Liêu hạ giọng nói: -Mông Cức không muốn trở về Sở, và vì hắn không phản bội méng thị gia huấn, không phản bội Doanh Thị, nếu như Thượng Tướng Quân lấy Doanh Trinh Công chúa, như vậy Doanh thị và Hạng thị cũng sẽ trở thành một nhà, Mông Cức nếu như vẫn muốn bảo vệ Doanh thị thì cũng phải bảo vệ Hạng thị, vậy thì năm nghìn thiết kỵ Đại Tần trong thành Cửu Nguyên cũng sẽ tận sức đầu nhập Thượng Tướng quân.
Hạng Trang nói: - Như vậy thì, hai mươi ngàn người già, trẻ em trong thành nhất định phải mang đi rồi?
Úy Liêu liền không nói, đây thực sự là một vẫn đề rất thực tế, năm ngàn thiết kỵ đích thực của Đại Tần trong thành Cửu Nguyên là một đội làm trong mắt ngưỡng mộ của vũ lực, nhưng ba mươi ngàn người già và trẻ em thực sự là một phiền toái, cho dù có thể mang năm ngàn thiết kỵ quân Tần, nhưng lại bỏ vợ con của họ ở Cửu Nguyên không quan tâm sao?
Sau một lúc lâu, Úy Liêu mới nói: - Thượng Tướng Quân nếu như đồng ý lấy Doanh Trinh công chúa, lão hủ nguyện bằng lòng nói những điều tốt, nhưng lão hủ dám vỗ ngự đảm bảo, việc hôn sự này nhất định thành.
Do dự một lát, Hạng Trang lắc đầu nói: - Việc này, để sau rồi nói.
Úy Liêu thở dài, rồi không nói thêm gì nữa, ngài biết Hạng Trang là người cực kỳ quyết đoán, Hạng Trang nói như vậy, có lẽ đã nhìn ra được tâm kế của Doanh Trinh công chúa, người cực kỳ dã tâm, cho nên phần lớn cũng không muốn lấy, xem ra việc thành hôn này có thể không thành, còn muốn xem xem Doanh Trinh có thể nói được Ngụy Duyệt nữa không đây.
Khi Hạng Trang từ doanh trại lương thực tuần tra trở về đến lều của mình, thì trời đã tối rồi.
Lương thực ở đại doanh bên kia, thợ thủ công chính đang gấp rút chế tạo yên ngựa và bàn đạp, Công Thâu Xa thì vội vàng giục Hạng Trang cho thiết kế liên nỏ kia, Công Thâu Xa không hổ là đại tông sư cấp cao trong thợ thủ công, không đến hai ngày đã tạo ra được nỏ tốt, đợi ngày mai thợ rèn mài xong mũi tên sắt, tiến hành lắp ghép vào rồi tiến hành bắn thử lần đầu tiên.
- Tướng công chàng về rồi? Nghe được tiếng bước chân, Ngụy Duyệt liền vén bức rèm lên.
Từ sau hôm đi săn đó, mối quan hệ giữa Hạng Trang và Ngụy Duyệt được cải thiện rõ ràng.
Hạng Trang mỉm cười đáp lại, hắn vì bị giết hại mà xuyên qua, tương lai cũng có thể sẽ vì giết hại mà chết, nhưng điều này không có nghĩa là hắn không thích sự ấm áp gia đình, Hạng Trang khát máu, tàn nhẫn, lạnh lung, hơn nữa lòng dạ sắt đá, nhưng không thể có nghĩa là hắn không thích nam nữ hoan ái, trên thực tế, Hạng Trang rất rất biết hưởng thụ nam nữ hoan ái.
Hạng Trang tháo giáp, rồi phục thị của Ngụy Duyệt cởi giày.
Vừa ngồi xuống chiếu, Ngụy Duyệt liền bưng lên một bát canh thịt dê, dịu dàng nói: - Tướng công, chàng ăn đi.
Từ khi đến Hà Sáo, quân Sở ngày nào cũng ăn thịt, Hạng Trang có chút ngấy, nhưng bát canh thịt dê là của Ngụy Duyệt làm, tự nhiên lại muốn nói về cái khác, lập tức vui vẻ nhận, cầm húp sụt sụt, Ngụy Duyệt đứng bên cạnh cầm miếng bánh, cẩn thận véo từng miếng nhỏ, rồi bỏ từng miếng vào bát canh thịt dê của Hạng Trang.
Hạng Trang thầm nghĩ, thế này có lẽ là thịt dê ngâm bánh bao không nhân thì phải?
Xem Hạng Trang ăn vui vẻ thích thú, Ngụy Duyệt vui mừng nói: - Tướng công, có ngon không?.
- Ngon, rất ngon, Hạng Trang mỉn cười gật đầu, trong lòng muốn rơi nước mắt, thật sự khó ăn, vừa mặn vừa ngấy, còn vài miếng thịt dê vẫn còn đỏ nữa, nhưng nhưng điều này có thể nói ra sao?
Ngụy Duyệt lại đột nhiên nghĩ tới Doanh Trinh, thở dài nói: - Thi Man tỷ tỷ thật đáng thương.
- Thi Man tỷ tỷ? Hạng Trang ngạc nhiên, hỏi: - ai là Thi Man, nàng có tỷ tỷ sao?
Ngụy Duyệt nói: - Chính là công chúa Doanh Trinh, Thi Man là cái tên, Thủy Hoàng Đế đặt cho
- Nàng ý á? Hạng Trang có chút không hứng thú, thản nhiên nói: - Được rồi, sao lại tự nhiên nhắc tới nàng ấy vậy?
- Không có gì, chỉ là thiếp cảm thấy tỷ ấy đáng thương thôi. Ngụy Duyệt lắc đầu, giọng buồn nói: - Đợi chúng ta đi rồi, tỷ ấy vẫn chỉ sợ khó tránh được vì an nguy của lão Tần mà lấy người Lâu Phiền.
-Người Lâu Phiền? Hạng Trang liền nói: - Như này vậy, ngày nào đó ta sẽ đem người Lâu Phiền giết hết.
- Á! Ngụy Duyệt nghe vậy ngạc nhiên, nàng chưa hề nghĩ đến, một câu nói của mình mà lại có thể quyết định sự sống chết của mười mấy vạn người, vội vàng nói: - Phu quân, Duyệt nương không có ý đó, thật sự không phải ý như vậy, chàng đừng vì Duyệt nương mà giết người, được không? Thiếp xin chàng, phu quân….
- Nàng ngốc à. Hạng Trang trong lòng nghĩ tiểu nương này thật lương thiện, liền béo vào mũi nhỏ của Ngụy Duyệt, cười nói: - Xem nàng vội kìa, ta chỉ đùa nàng thôi.
Lúc này Ngụy Duyệt mới thở phào nhẹ nhõm, nói: - Phu quân,, chúng tha có thể mang theo người Tần Cửu Nguyên đi được không? Ngụy Duyệt nghĩ, nếu như quân Sở có thể mang được Cửu Nguyên lão Tần nhân đi, Doanh Trinh sẽ không còn nỗi lo về sau nữa, cũng sẽ không hy sinh mình để lấy người Hồ nữa.
Hạng Trang không kìm nổi ánh mắt của Ngụy Duyệt, ánh mắt của Ngụy Duyệt vẫn trong sáng như trước, không phải vì Hạng Trang chăm chú mới nhìn ra được ánh sáng lấp lánh đó, Hạng Trang liền thở dài nói: - Duyệt nương, nói thật với nàng, năm ngàn thiết kỳ Đại Tần trong thành Cửu Nguyên ta rất muốn có được, nhưng ba mươi ngàn trẻ e phụ nữ người già trong thành thật sự chúng ta không thể mang đi được.
Ngụy Duyệt dường như còn muốn tranh luận, Hạng Trang đưa những ngón tay ra nhẹ nhàng che miệng nhỏ nhắn của nàng lại.
Hạng Trang tuyệt đối không nói bừa, từ Cửu Nguyên về Giang Đông, hành trình đâu chỉ ngàn dặm? Nếu phải mang ba mươi ngàn phụ nữ trẻ em người già đi cùng con đường gian nan đấy nguy hiểm về Giang Đông, thật sự là truyện nghìn lẻ một đêm! Đó cũng là lý do mà Hạng
Trang do dự không dám lấy Doanh Trinh, nếu không thì chẳng nhẽ Hạng Trang còn thật sự sợ Doanh Trinh? Một tiểu cô nương, hơn nữa có tâm kế lại có thể làm gì hắn?!