SỞ HÁN TRANH BÁ

Đêm khuya không tiếng người, vạn vật đều tĩnh lặng

Bạch Mặc đang muốn cởi áo ngoài chợp mắt mốt cái. Đột nhiên phía sau đoạn nhai thượng, mấy hòn đá nhỏ rơi xuống, khi Bạch Mặc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đoạn nhai thượng tối đen như mực, không thấy gì cả.

Có thân binh cũng bị kinh động, nói:

- Đúng là có thú trên núi.

Bạch Mặc không thể phát hiện ra, lắc đầu lia địa, đột nhiên trong lòng có chút lo lắng.

Đoạn vách đá, chính ta đã để quên đoạn vách đá sao? Sơn thú có thể theo đoạn nhai thượng đi, quân Sở cớ sao lại không thể?

Nếu quân Sở phái một kì binh chặn được lui quân Hán, sau đó đội quân chủ lực quân Sở lúc này mạnh mẽ tấn công trực diện, bấy giờ nhánh quân từ phía sau làm khó dễ, quân Hán có thể ngăn cản được không? Ta mang theo ba nghìn bộ khúc dù đều là thân binh, nhưng so sánh với quân Sở rất nhiều điểm không bằng, nếu thực sự bị quân Sở giáp công hai bên, e rằng thực sự chống đỡ không được.

Bạch Mặc càng nghĩ càng kinh hãi, dựa theo bại binh từ Gia Manh quan trốn về báo cáo. Trước kia quân Sở cũng phái một nhánh quân trèo lên vách núi, nhân lúc đêm tối mà lẻn vào quan, chớp thời cơ quân Hán chưa đóng cửa quan, lúc này đạo quân chủ lực quân Sở mới có thể tiến vào quan. Lần này, biết đâu Sở quân lại thực hiện trò cũ thì sao?

Không được, quân Hán lập tức phải rút lui về phía sau!

Nếu không, một khi quân Sở chặn đường lui, hẳn hai nghìn tinh binh ắt sẽ tiêu mất!

Lập tức Bạch Mặc đứng dậy, lệnh vài tên thân binh vào trong triệu tập tất cả Giáo Úy, Tư Mã tất cả tới. Sau đó lệnh cho bộ Tư Mã dẫn bộ binh quấn cỏ toàn thân, bố trí nghi binh, còn lại các bộ, các khúc đêm nay lặng lẽ rút quân về phía sau. Đồng thời hành động bí mật, lập tức ngụy trang, trong lúc bất luận việc gì nghiêm cấm không được phát ra tiếng động.

Trong chốc lát, mấy trăm cây đuốc trong đại doanh quân Hán đều tắt, chỉ có đội quân phía trước gần Sở quân nhất ngược lại, gia tăng thêm mười mấy cây đuốc, trạm canh gác cũng tăng thêm rất nhiều binh sĩ. Ánh lửa chiếu vào, có thể nhìn thấy rõ ràng, ít nhất cũng tới trăm sĩ tốt quân Hán hoành kiếm vắt ngang đứng tại trạm canh gác, tất thẩy đều rất cảnh giác.

Để tránh bị gác tốt quân Hán phát hiện, quân Sở ngầm lùi lại phía sau cách trạm gác mấy chục bước.

Từ khi Hạng Trang vượt qua đây, quân Sở ngầm thành lập hai trạm canh gác, mỗi khi đại quân dựng trại, ngoại trừ trạm gác ở ngoài chỗ sáng, còn thiết lập một trạm gác ngầm.

Giờ Sửu vừa trôi qua, ngọn đuốc của quân Hán tại tiền trận cũng đều cháy hết.

Sau khi đuốc tắt, sĩ tốt trạm canh quân Hán cũng không thắp đuốc mới, toàn bộ quân đội tiền trận đều chìm trong bóng tối, Tuy nhiên dưới ánh trăng, sĩ tốt trạm canh quân Hán vẫn có thể thấy rõ tình hình đội quân trước tiền trận. Gần một trăm sĩ tốt trạm canh vẫn như cọc gỗ đứng sừng sững trên núi, không lúc nào thả lỏng.

Lúc này, Bàng Ngọc cùng hau nghìn Thiên Lang vệ tinh nhuệ đang ngủ say, nghỉ ngơi dưỡng sức để ứng phó trận ác chiến tiếp theo.

Sĩ tốt trạm canh cảm thấy, phía trước quân Hán yên lặng không một tiếng động nên sau đó lui lại. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Giờ dần canh ba, chính xác là lúc sáng sớm, thời điểm trời âm u nhất.

Đang ngủ say, Bang Ngọc bị thân binh dưới trước nhẹ nhàng lay tỉnh.

Lúc này, Bàng Ngọc xoay người ngồi dậy, sớm có thân binh mang túi nước da dê tới, Bàng Ngọc bốc nắm nước lau lau mặt, ngẩng đầu nhìn lên trời đêm, hạ huyền nguyệt giấu như lưỡi câu đã ẩn sau vách đá.

Nhìn quanh bốn phía, ngủ say hơn nửa đêm, nhóm Thiên Lang vệ tinh nhuệ cũng đều đã tỉnh dậy. Lúc này đang khẩn trương, chuẩn bị tiến lên phía trước.

Đại chiến phía trước, có rất nhiều việc cần chuẩn bị, thí dụ như kiểm tra áo giáp, đai lưng, kiểm kê cung tiễn, kẹp lương khô, vãi bạt vào ba lô. Thiên Lang vệ đều là lão binh từng vào sinh ra tử, bọn họ hiểu được rằng trên chiến trường cần chuẩn bị đầy đủ, trên chiến trường tình huống phát sinh lại càng nhỏ.

Chiến tranh từ trước tới nay đều rất tàn khốc, ở trên chiến trường, địch không chết thì ngươi chết, chiến đấu quyết tử. Bất luận có sơ xuất nhỏ nào, thí dụ như áo giáp bóc ra, xà cạp buông gia, vải bạt trong ba lô rơi xuống, đều có khả năng khiến ngươi tử vong. Cho nên, đại chiến phía trước, chuẩn bị kỹ lưỡng tuyệt đối không thừa.

Bàng Ngọc giật mình, hỏi:

- Quân Hán có thể kỳ lạ vậy sao?

- Không có.

Thân binh lắc đầu nói:

- Khi đêm đến, quân Hán liền không có động tĩnh gì.

Đang nói, một gã thân binh bỗng nhiên chỉ ngón tay kêu lớn:

- Tướng Quân mau nhìn, ánh lửa!

Bàng Ngọc nghe vậy liền ngẩng đầu, chỉ thấy phía bên phải đoạn sườn núi một bó đuốc đang cháy, đó là tín hiệu ước đính, đến khi đoạn sườn dốc ngọn đuốc cháy sáng, có nghĩa là một trăm quân sĩ trên vách đối diện chặn đường lập tức chặn đường lui của quân Hán. Nói cách khác, bọn họ đã chặn đường lui của quân Hán, khi Bàng Ngọc bên này động thủ.

Lập tức Bàng Ngọc cầm hoành đao trong tay giơ lên cao, trầm giọng quát:

- Truyền lệnh, toàn quân tập kết!

Quân lệnh của Bàng Ngọc nhanh chóng được truyền xuống, Thiên Lang vệ tinh nhuệ liền lặng lẽ tập kết trong đêm. Thiên Lang vệ không hổ được huyện luyện có bài bản, từng trải qua trăm trận chiến, tuy rằng trong bóng tối, cũng không có tướng tá chỉ huy toàn đội, tuy nhiên rất nhanh sau đó, bọn họ đã tập kết đầy đủ.

Sau khi, nữa thời gian uống chén trà trôi qua, hơn hai nghìn Thiên Lang vệ dã tập kết xong.

Bàng Ngọc cầm mũ giáp trên tay thân binh, tiếp đó cài dây da vào cằm, sau đó trong bóng đêm từ từ rút hoành đao ra, dưới ánh sáng lạnh lẽo, lưỡi đao thoáng chốc nổi lên một tia sáng lạnh ngắt, mặc dù đứng cách xa vài bước, cũng có thể cảm nhận được trên hoành đao lộ ra sát ý.

Bàng Ngọc giơ hoành đao lên, dẫn đầu đoàn quân nhẹ nhàng đi về phía trước, trận địa sẵn sàng chuẩn bị đón địch, hơn hai nghìn Thiên Lang vệ tựa như ma quỷ trong bóng đêm, đều rút thủ đao hoặc là trường mâu giơ lên, sau đi theo phía sau Bàng Ngọc, hùng hổ tiến về phía trước.

Chỉ trong chốc lát, Bàng Ngọc đã dẫn quân Sở tiến gần tới quân Hán, chỉ còn cách mấy chục bước, gần một trăm tên quân Hán đứng trên trạm canh cầm trường kích trong tay đứng canh gác, bên kia có gần một trăm sĩ tốt đứng trên trạm canh phía sau, sĩ tốt quân Hán đứng rãi rác khắp nơi, hiển nhiên, quân Hán vẫn chưa kịp vận chuyển đầy đủ quân nhu, cho nên chỉ có thể đóng quân ngoài trời.

Khiến Bàng Ngọc có chút bất ngờ, không ngờ quân Hán không có thắp lửa trại, hoặc là bọn chúng không lạnh sao?

Mặc dù Bàng Ngọc trong lòng có phần hoang mang, nhưng cũng không hề dừng lại, trong chốc lát, Bàng Ngọc dẫn theo Thiên Lang vệ tinh nhuệ liều chết xông tới trước trận quân Hán, tuy nhiên Bàng Ngọc nhanh chóng nắm được tình hình. Bọn họ đã liều chết xông lên đến trước mặt, gần một sĩ tốt quân Hán trên trạm canh vẫn không có phản ứng là sao? Lại còn quân Hán nằm trên mặt đất, không ngờ vẫn còn đang ngủ say là sao?

- Phù!

Một gã Thiên Lang vệ tinh nhuệ chém mạnh một đao, thoáng chốc đã khiến một gã " Quân Hán trên trạm canh" nằm trên mặt đất.

- Tướng quân, là cây cỏ hình nhân!

Tên Thiên Lang vệ tinh nhuệ lập tức kêu lớn.

- Tất cả đều là người nộm, đều là cây cỏ!

- Cái gì, tất cả đều là cây cỏ giả người sao?

Bàng Ngọc nghe vậy trong lòng trầm xuống, giơ đao quát lớn:

- Mau châm lửa!

Vừa ra lệnh, rất nhanh sau đó liền có Thiên Lang vệ tinh nhuệ sát đá lấy lửa, châm hơn mười cành thông bó thành ngọn đuốc, bó đuốc rực sáng, lúc này Bàng Ngọc mới nhìn thấy rõ, ở trên đường " Sĩ tốt quân Hán trên trạm canh gác quả thực đều là cây cỏ khoác áo giáp, sĩ tốt quân Hán nằm rải rác trên mặt đất cũng đều là chiến bào quân Hán.

Dường như bên này châm lửa, đồng thời, bên kia núi cũng đốt nhiên đuốc phát sáng.

Sau đó, một trăm Thiên Lang vệ đảm nhiệm trặn đường lui quân Hán, liền cầm hoành đao chạy qua Kim Ngưu bảo nhau qua bên kia có chiến trận, hai bên gặp nhau, mới biết trên đường không gặp mấy nghìn quân Hán! Bấy giờ mấy nghìn quân Hán tinh nhuệ, không ngờ giống như không khí biến mất, hơn nữa đi lúc nào cũng không hay biết.

Bàng Ngọc thu đao vào vỏ, có chút nuối tiếc, nói:

- Đáng tiếc, đáng tiếc thật. Bản Tướng Quân bày tiệc rượu khoãn đãi, nhưng khách mời của chúng ta lại chuồn mất.

Có tiểu giáo hỏi:

- Tướng Quân, quả thực có truy đuổi nữa không?

- Không cần đuổi theo.

Bàng Ngọc phẩy tay áo, nói:

- Tình hình này, xem ra quân Hán đã đi vài canh giờ rồi. Lúc này, truy đuổi không kịp nữa rồi, vô ý, còn có thể bị bọn chúng mai phục!

Ngừng lại một lát, Bàng Ngọc lại nói:

- Chờ tới trời sáng, sau khi tụ họp cùng Đại Vương, sẽ do Đại Vương định đoạt.

Trời sáng.

Bạch Mặc mặc y phục màu trắng, khoác trên mình áo khoác màu trắng, trang nghiêm đứng hóng gió trên sườn phải Kiếm Các, trên độ cao mấy chục trượng nhìn xuống, đáy cốc Kiếm Các giống như sợi tơ bé xíu. Kiếm Các bên trong mây mù che phủ, không thể thấy rõ đường đi phía trước.

Bỗng nhiên ở giữa, bóng dáng từ xa xa giống như một con kiến bên trong mây mù chui ra. Sau đó, phe phẩy cờ xí trong tay hướng lên vách đá cao ra hiệu, lập tức có binh sĩ đi vào báo tin cho Bạch Mặc, nói:

- Tả Tướng, trạm canh gác hồi báo, quân Sở không đuổi theo, mà đóng quân tại chỗ.

- Đáng tiếc.

Bạch Mặc có chút nuối tiếc, thở dài.

Bạch Mặc muốn sẽ thực hiện lại kế sách cũ, một lần nữa phục kích quân Sở tại Kiếm Các, tuy nhiên xem tình hình, lần này chủ tướng quân Sở nhìn lại Sở Vương Hạng Trang lần trước cũng phải cẩn thận hơn.

Ngừng lại một lát, Bạch Mặc lại nói tiếp:

- Truyền lênh cho Lý Giáo Úy cùng hai nghìn sĩ tốt quận Hán Trung chọn chỗ cao nhất trong cốc xây dựng căn cứ tạm thời, chuẩn bị cố thủ! Tả, hữu nhị bộ, lúc này hạ trại trên sườn núi!

Bạch Mặc hiểu rất rõ, Kim Ngưu là tấm bình phong cuối cùng của Hán Trung, mà Kiếm Các là nơi hiểm yếu nhất trên đường tới Kim Ngưu, chỉ có bảo vệ Kiếm Các, Hán Trung mới có thể bảo toàn!

Việc này, quân Sở đã có chuẩn bị trước mà tới, không có gì quá bất ngờ xảy ra, chậm nhất trong ba ngày, đại quân Sở Quốc sẽ đuổi tới Kiếm Các, từ Hàm Dương viện quân ít nhất mất bảy ngày mới có thể đi tới, nói cách khác, lúc này dưới trướng Bạch Mặc có không tới năm nghìn quân, ít nhất cần phải cố thủ Kiếm Các trong vòng bốn ngày, quả thực đây là một nhiệm vụ gian khổ.

Mặc dù Kim Ngưu khó đi, mặc dù Kiếm Các hiểm trở, nhưng mà, Quân Sở đều là quân tinh nhuệ, thậm chí núi cao mấy chục trượng cũng không thể ngăn nổi bước chân của họ, cho nên, Bạch Măc tuyệt đối không dám một phút lơ là, ngoài ra hai nghìn sĩ tốt quận Hán Trung thủ vững chỗ cao nhất Kiếm Các, đoạn thượng cũng phải phái trọng binh bố trí phòng vệ.

Ở hai sườn vách núi trấn giữ tốt là điều tất yếu, thứ nhất từ trên cao nhìn xuống có thể tấn công quân Sở trong cốc, thứ hai có thể ngăn chặn kỳ binh đặc biệt của quân Sở chặn đường rút lui của quân Hán.

Đương nhiên, đóng quân trên sườn núi trùng trùng điệp điệp cũng gặp nhiều khó khăn, vấn đề lớn nhất chính là bên hậu cần tiếp tế, không nói đến quân lương cần cung ứng, chỉ cần nhắc tới nước dùng cho hai nghìn tướng sĩ mỗi ngày, cũng là vấn đề không nhỏ. Tuy nhiên, điều này không phải không thể vượt qua! Vì bảo vệ cho Kiếm Các, Bạch Mặc cũng không ngại khiến các tướng sĩ quân Hán dưới chướng ăn chút trái đắng, chảy chút mồ hôi.

Bình luận

Truyện đang đọc