SỞ HÁN TRANH BÁ

Dùng công đối với công, chiến đấu rất nhanh thì đã tiến vào hồi gay cấn.

Điều này không phải là ngay từ đầu loại thuần chất đó là thị uy, đề chấn tính thăm dò tiến công của tính chất sĩ khí, đây là cuộc quyết chiến thật sự, bất luận là Quân Tề hay là Sở quân, đều đã gia nhập vào toàn bộ binh lực hướng về phía đối phương khỏi xướng thế tấn công mãnh liệt nhất, bởi vì Hàn Tín bày ra trận hàng nhạn cực rộng ngay trước mặt, cho nên chiến đấu càng giảm thảm khốc!

Gần năm mươi vạn người của cuộc đại chiến, ít nhất có trên vạn người đang mặt đối mặt với liều chết chém giết!

Ngu Tử Kỳ khua hoành đao nặng mà sắc bén, chia rẽ, gần như xông tới trước mặt tướng sĩ Quân Tề chém giết từng tên một, ánh đao lấp lóe, huyết quang phun ra, một tên lại một tên giáp sĩ Quân Tề ngã xuống dưới tay Ngu Tử Kỳ, tuy nhiên rất nhanh, lại có càng nhiều giáp sĩ Quân Tề chen chúc mà đến, dõi mắt nhìn lại, tiền phương giáp sĩ Quân Tề đông nghìn nghịt giống như đàn kiến.

THời gian đang lặng yên trôi qua, Ngu Tử Kỳ đã không còn nhớ rõ đi hướng về phía trước bao nhiêu xa, càng không nhớ rõ đã chém giết bao nhiêu Quân Tề, hắn chỉ biết là, thể lực hắn đang làm tiêu hao tốc độ người khác kinh ngạc, trôi qua đi, không xảy ra điều ngoài ý muốn, nhiều nhất lại qua nửa canh giờ thể lực của hắn có thể sẽ cạn kiệt, hơn nữa, trước mặt Quân Tề như bàn thạch không thể phá vỡ.

Từ suốt giờ phút này, Ngu Tử Kỳ mới rốt cuộc hiểu được rằng, giống như mãnh tướng tuyệt thế như Tiên vương, Đại vương như vậy đối với một quân đội quan trọng biết bao nhiêu. Nếu có Tiên vương ở đây, hoặc là Đại vương ở đây, chỉ sợ Sở quân sớm đã từ trực diện xuyên qua trận này của Quân Tề, Tề vương Hàn Tín chỉ sợ sớm đã rơi đầu ở sau đó rồi?

Bỗng chốc, trong đầu Ngu Tử Kỳ biến hóa nổi lên những gương mặt Hạng Võ, Hạng Trang, binh sĩ, liên kết tư thế hào hùng, một luồng nóng bỏng trước giờ chưa từng có như giống như lửa rừng từ trong đáy lòng Ngu Tử Kỳ thiêu đốt lên, Ngu Tử Kỳ ta võ nghệ có lẽ không bằng Tiên vương cùng với Đại vương, nhưng Ngu Tử Kỳ ta cũng không phải là kẻ thất bại, Đại Sở tất thắng!

Hít thật sâu một hơi dài nóng rực mà lại có mùi máu tanh trong không khí, Ngu Tử Kỳ đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài:

- Đại Sở mênh mông!

Phía sau Ngu Tử Kỳ, mấy trăm trọng giáp đang cùng Quân Tề liều chết thoáng chốc hô hưởng ứng:

- Tử sĩ oai hùng!

Ngu Tử Kỳ đột nhiên bước lên phía trước hai bước, một đao chém giết một viên tiểu giáo Quân Tề ngay chắn trước mặt, lập tức giơ lên hoành đao nhỏ máu, lớn tiếng rít gào:

- Máu không chảy cạn…

- Chết không ngừng chiến!

Mấy trăm trọng giáp sói tru hưởng ứng, khí thể như cầu vồng.

- Giết!

Ngu Tử Kỳ cầm trong tay hoành đao đi về phía trước dẫn đầu, phía sau mấy trọng giáp giống như nổi cơn điên, hướng về phía trọng giáp Quân Tề đối diện dời non lấp biển giống như cái cối xay nghiền ép mà qua, Quân Tề vốn dĩ đã cố gắng chống đỡ, lúc này Sở quân một khi đã tăng cường thế tiến công, lập tức chống đỡ không nỗi, hướng về phía trận chiến liên tục tháo chạy, Quân Tề trận hình rốt cuộc xuất hiện một luồng nhỏ bé rộng rãi.

***

Bản trận quân Tề.

Trận hình của Quân Tề chỉ là xuất hiện một tia buông lỏng mỏng manh, nhưng Hán Tín đã nhạy bén tóm giữ được rồi, lập tức quay đầu lại hướng về phía Túc vệ Lang tướng Vương Kỵ nói:

- Truyền lệnh, bộ phận bên trái doanh trại tả quân hướng về p hía khúc, hướng đến giữa, hữu quân đi vòng quanh theo hướng bên trái tản ra, trung quân phi mâu đột trước, dùng phi mâu tiến công ngăn cản địch.

- Tả quân hậu doanh lên trước, toàn tốc hướng về phía trước, chuẩn bị phản kích!

- Hữu quân tả doanh tả bộ, hướng về phía bên trái vu hồi, địch ngay mặt bên sườn tả quân.

Theo những mệnh lệnh liên tiếp của Hàn Tín truyền xuống, cao ngất hướng về trên xe rất nhanh liền nâng lên các màu lệnh kỳ, xích, cam, vàng, lục bốn màu lệnh kỳ đều có đủ, hơn nữa phần lớn đều là hai mặt hoặc là nhiều mặt lệnh kỳ phối hợp sử dụng, hơn phân nửa này dùng để phân chia vận mệnh đối tượng, độ cao treo lên, phương hướng cũng không nhất quán, hơn phân nửa này chỉ dùng để biểu đạt phương thức và phương hướng công kích.

Rất hiển nhiên, Quân Tề dùng nguyên cả một bộ lệnh kỳ để thực hiện việc truyền đạt hệ thống tin tức của quân lệnh.

**

Trước hai đội quân, Ngu Tử Kỳ đang muốn thừa cơ phá vỡ địch đối diện, tiến tới mà làm dao động toàn bộ phòng tuyến Quân Tề, trong không trung phía trước đột nhiên xuất hiện ra một mảng tên đen nghìn nghịt, Ngu Tử Kỳ căn bản bất động, cung thủ Quân Tề bắn tên như mưa căn bản không đủ để uy hiếp trọng giáp an toàn của quân Sở, chỉ có phi mâu Quân Tề mới là sự uy hiếp thực sự.

Nhưng mà, Ngu Tử Kỳ lo lắng điều gì, thật sự là cái gì đến, không chờ mưa tên từ trong không trung bay rơi xuống, một loạt phi mâu sắp xếp sẵn theo từ phía sau quân Tề bay trong khoảng không, khi phi mâu may trong không trung được khoảng mười bước, sau đó hướng về phía trên đầu trọng giáp mới từ từ hạ xuống, Ngu Tử Kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể quay đầu lại:

- Dựng thẳng thuẫn, khẩn trương dựng thẳng thuẫn…

Trọng giáp quân Sở khó khăn lắm mới dựng được đại thuẫn, mấy ngàn cái phi mâu liền từ không trung bay loạn xạ.

Chốc lát, trong trận quân Sở liền vang lên tiếng kêu rên kinh ngạc, phi mâu mang theo một quán tính cực lợn bay loạn xạ trong không trung, lực xuyên thấu cực lớn của nó tuyệt không thể ngăn trở đại thuẫn của quân Sở, chốc lát, mấy trăm khối cao cao đại thuẫn dựng thẳng lên đã bị đâm thủng, ít nhất trên trăm tên giáp sĩ quân Sở đã ngã xuống trong vũng máu.

Ngu Tử Kỳ tức giận đến hộc máu, mắt nhìn trận hình của Quân Tề phải tan tác, kết quả lại là sắp thành lại bại, nhưng hắn cũng không có chút biện pháp nào, phi mâu đối với sự uy hiếp của trọng giáp bộ binh thực tại là quá lớn, đương nhiên rồi, phi mâu cũng không phải là Quân Tề độc nhất có, quân Sở cũng có lượng lớn phi mâu, mới nãy cũng đạ tiếp tục sát thương binh trọng giáp Quân Tề đối diện.

Chỉ trong một lát trì hoãn, tiền phương đã tiếp cận trọng giáp Quân Tề tan tác liền giống như nước thủy triều rút xuống, cướp lấy lại là một thể lực dồi dào, bộ binh trọng giáp ý chí chiến đấu vang dội trong đại trận Phong Thỉ, gần như là đồng thời, phía trái của Sở quân cũng xuất hiện một đại trận Phong Thỉ khác của trọng giáp quân Tề, không ngờ đúng như dự đoán thế trận tấn công của Ngu Tử Kỳ.

Điều này làm sao có thể? Con ngươi của Ngu Tử Kỳ thoáng chốc co lại, ở trong tình cảnh ồn ào náo động như vậy, trên chiến trường hỗn loạn như vậy, trận Phong Thỉ của hai trọng giáp Quân Tề lại soa có thể phối hợp được ăn ý như vậy? Từ đó, số hơn nghìn trọng giáp của Ngu Tử Kỳ trái lại giống như cuống họng như chui vào trong hố bẫy của Quân Tề, cục diện bình thường trên chiến trường lập tức chuyển nhanh đột ngột.

- Tử chiến không lùi, tử chiến không lùi…

Ngu Tử Kỳ hít thật sau khí lạnh vào, ngửa mặt lên trời gầm gừ.

Tới mấu chốt quan trọng này, Ngu Tử Kỳ rất rõ, lại muốn phá vỡ từ giữa Tế quân trận này đã không thể rồi, hắn hiện tại duy nhất có thể làm là ổn định trận hình, không cho quân Tề phản kích phá vỡ quân Sở! Về phần còn lại, đó chính là muốn xem phản ứng của Vệ tướng quân, tạo thành người Qủy cốc môn, năng lực Vệ tướng quân khẳng định không chỉ như vậy.

Dường như là sở bộ Ngu Tử Kỳ lọt vào cùng lúc với giáp công, còn lại mười mấy cái cùng với trọng giáp liều chết giết Phong trận quân Tề cũng lọt vào hiểm cảnh như vậy, Quân Tề gần như là trong nháy mắt làm ra hàng loạt xem ra rất hỗn loạn, kì thực biến đổi của trận đấu chủ tâm giết người ngầm ẩn, vốn dĩ trăm trận Phong Thỉ độc lập tương hỗ liền thành một chỉnh thể, giống như là một con mãng xà cực lớn toàn thân sắc bén, đối với quân Sở nằm trong giữa trận hình biến thành một thế thắt cổ liên tục.

Trận quân Sở

Nhìn thấy quân Tề đột nhiên bắt đầu biến trận, và làm cho toàn bộ thế cục chiến trường thay đổi trong nháy mắt, con ngươi Tất Thư chốc lát co rụt lại, hạ giọng nói:

- Lợi hại, lợi hại, thật không hổ là Hàn Tín!

Lúc này, nếu như đem chiến trường Tứ Thủy Bắc ngạn so với cục chiến ván cờ, như vậy quân Tề đã chiếm hết đại thế, mà quân Sở thì chiếm cả lượng lớn thực địa của trung tâm bàn cờ, nhưng mà hiện tại, quân Tề đang tập trung tất cả tử lực toàn lực thắt cổ đại long quân Sở tại trung tâm bàn cờ, một khi con đại long này bị người thắt cổ thì quân Sở cũng bị tiêu diệt toàn bộ.

Về phần các quân, các doanh, các bộ phậm tham chiến, thậm chí các khúc, thì quân cờ trong tay là Hàn Tín, Tất Thư. Mới nãy, Hàn Tín đã dựa vào con cờ cao siêu cùng với sự quan sát nhạy bén chiến trường thấy rõ các chỗ hiểm trên bàn cờ bố trí hơn mười mấy quân cờ, trong nháy mắt, vốn dĩ quân Sở còn chiếm ưu thế liền rơi vào hạ phong.

Tuy nhiên, Hàn Tín lúc đó, nếu muốn thắt cổ đại long này của Tất Thư, điều đó cũng là si tâm vọng tưởng!

Hít một hơi thật sâu, Tất Thư bỗng nhiên quay đầu lại, liên tục truyền đạt quân lệnh:

- Bộ trước hữu quân lui về phía sau, bộ trái tả quân phi mâu doanh toàn lực ngăn cản địch, cánh tả kỵ quân vu hồi về phía sau tả quân, dùng ngựa bắn áp chế phi mâu quân Tề, binh sĩ khinh binh phía trước toàn tốc hướng về phía trước, không tiếc một loạt nhóm địch trước mặt phải trả giá…

Quân Sở cũng như vậy có nguyên cả một hệ thống thông tin kỳ lệnh, theo quân lệnh của Tất Thư liên tục hạ xuống, dọc theo số mười mấy cái cột cờ trên xe theo tầm mắt tiếp hai ba màu cờ giương lên, kỳ lệnh này một khi giương lên, toàn bộ quân Sở phải lập tức phản ứng, một đội kỵ quân bắt đầu xung lên quay trỡ lại, một đội tử sĩ bắt đầu toàn tốc hướng về phía trước, một đội phi mâu thì bắt đầu tập kết, sau đó hiệu lệnh của chủ tướng lãnh binh, bắt đầu đem một phi mâu hướng về trên đầu quân Tề.

Toàn bộ trạng thái của chiến trường rất nhanh lại lần nữa thay đổi, vỗn dĩ đã cực kỳ nguy hiểm quân Sở dần dần ổn định tuyền đầu, cục diện lại lẫn nữa biến thành thế giằng co.

Trận Quân Tề

Khóe miệng Hàn Tín đột nhiên lóe lên một ý cười nhạt, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Có chút ý nghĩa, nhưng mà, thật sự đọ sức mới bắt đầu thôi, con đại long này của quân Sở, quả nhân tóm được rồi!

Dứt lời, Hàn Tín lại bỗng nhiên quay đầu, lại lần nữa hạ xuống một loạt quân lệnh.

Sau lưng Hàn Tín, đám người Lâu Kính, Trình Hắc đã nhìn thấy như si như mê, mỗi khi Hàn Tín hạ một quân lệnh, bọn họ liền quay đầu nhìn kỳ lệnh giương lên trong không trung, sau đó lại quay đầu nhìn về phía chiến trường xa xa, bọn họ vô cùng kinh ngạc phát hiện, mỗi lần Hàn Tín ra tay gần như đều hướng vào phía điểm yếu của quân Sở, không phải thể lực của trận Phong Thỉ này của quân Sở đã cạn kiệt, mà chính là cung tiễn của quân Sở đã tiêu hao hết, thậm chí ngay cả quân Sở cũng nằm trong kế hoạch tinh vi của Hàn Tín, cho nên, mỗi lần Hàn Tín ra tay, đều phải dẫn đến tình hình nguy hiểm cho quân Sở.

Hơn nữa, từ đầu đến cuối, Hàn Tín đều hiện lên vẻ định thần, giọng điệu cũng không nhanh không chậm. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Trận quân Sở

Tất Thư mồ hôi đầy đầu, khi truyền đạt mệnh lệnh, cũng không thong dong giống lúc đầu, không còn tự tin nữa, có lúc, thậm chí còn xuất hiện việc sửa tình hình khi ra lệnh, rất hiển nhiên, Tất Thư đối với cục diện chiến trường nắm bắt trong tay đang dần dần đánh mất, cân tiểu lý thắng bại đang có vẻ dần dần hướng về phía Hàn Tín, nghiêng về phía Quân Tề.

Cuộc ác chiến đến bây giờ, Tất Thư cuối cùng cũng biết được lợi hại của Hàn Tín!

Hàn Tín dụng binh, càng nhiều càng tốt, lời này thật không phải là nói bừa, đối với năng lực bắt tóm của thời cơ chiến đấu, đối với năng lực tính toán các điều kiện chiến trường các loại, thậm chí tố chất tâm lý, Tất Thư tự tin cũng không dưới Hàn Tín, nhưng mà, Hàn Tín từ trên trăm nghìn lần rong cuộc đại chiến tổng kết ra kinh nghiệm phong phú, Tất Thư hắn thúc ngựa cũng khó mà đuổi kịp!

Nhẹ nhàng mà thở dài, trong con ngươi Tất Thư đột nhiên hiện lên một tia nuối tiếc, xem ra không thể kéo xuống được, chỉ có thể sớm ra đòn sát thủ!

Bình luận

Truyện đang đọc