SÓNG NGUYỆT VÔ BIÊN

Dẫu cho người đó là ai, trong tình huống này mà xuất hiện thì nhất định không có ý tốt đẹp gì.

Mọi người cố gắng tìm nơi để đặt chân, nghiêm chỉnh mà nói không hẳn là vách núi, mà là một sườn dốc cực kỳ chênh vênh. Ngọn núi này là chủ yếu là đá Đan Dương, tính chất của nó khá mềm xốp, nếu trèo lên lực hơi mạnh một chút thì sẽ bị vỡ vụn bóc ra. Dưới tình huống như thế, mọi người không ai dám hành động thiếu suy nghĩ,may mắn trên dưới trái phải đều có người, nên dò hỏi lẫn nhau, hỏi han nhau đối phương có an toàn không.

Sát thủ vượt nóc băng tường, chỉ cần có chỗ nhô lên là tìm được chỗ đặt chân, bản lĩnh này là do rèn luyện lâu dài mà thành, người bình thường khó mà làm được. Bên tay trái Nhai Nhi cách không xa là Quan Sơn Việt, người đàn ông to lớn này một tay bám trên một khối đá, khối đá kia bắt đầu có dấu hiệu long ra, chung quanh bắt đầu xuất hiện đá vụn bóc ra rơi xuống. Nhai Nhi thấy thế, tung kim khiêu thoát trên cổ tay ra, ưng trảo sắc bén trong không trung mở rộng thành một hình thái y như mạng nhện, mũi tảo tám mặt bám chặt vào vách đá. Sau đó đem đầu trong tay ghim sâu vào sơn thể, một sợi tơ vàng mảnh treo ngay giữa sườn núi, trở thành điểm đặt chân cho Quan Sơn Việt.

Nếu không có cô giải vây kịp thời, chỉ sợ ông ta sẽ không kiên trì được lâu. Quan Sơn Việt cảm kích vô cùng:

– Đa tạ.

Nhai Nhi hơi hơi gật đầu, giang hồ chính đạo thường khinh thường sử dụng ám khí, không giống Ba Nguyệt Lâu, người nào cũng chuẩn bị đồ vật vừa phòng thân lại vừa có thể tự cứu kiểu như này, cho nên võ lâm chính thống khô khan ở phương diện bảo mệnh đúng là không linh hoạt như sát thủ bọn họ.

Chung quanh có thanh âm vạt áo phần phật, cô ngước lên nhìn, đệ tử Tử Phủ đang ngự kiêm bay lên, đi theo Tử Phủ quân đánh lên đỉnh núi. Phía dưới Giao Vương than ngắn thở dài:

– Tổ tông bỏ mặc quả nhân như thế, đúng là không thể nào nói nổi.

Ông ta vừa than thở, vừa như bạch tuộc bám dính lấy lưng Hồ Bất Ngôn. Hồ Bất Ngôn gần như bị ông ta làm cho suýt nghẹt thở, ho khù khụ liên tục:

– Đừng có siết cổ chặt quá…Siết chết là mọi người cùng toi đấy.

Thực ra là anh ta muốn kêu cứu mạng, có ai tới cứu anh ta với, túm con cá này xuống đi! Vừa rồi trong hỗn loạn, anh ta mất rất nhiều sức lực mới làm mình an toàn được. Lúc ấy nguy cấp không thấy sợ, đợi khi bình ổn được thân mình rồi mới phát hiện ra trên lưng còn có người. Anh ta ngoái đầu lại, hóa ra là Giao Vương, ông ta mặt mày đưa đám nói:

– Ngươi đừng có hất ta xuống, ta có thể cho ngươi thêm một túi trân châu nữa, còn tặng kèm một cây san hô cực phẩm.

Đây không phải là vấn đề tiền bạc, anh ta đường đường là Đan Khâu hoàng thái tôn, trước nay đều coi tiền tài như cặn bã. Quan trọng là tính mạng, từ sau khi trải qua sinh ly tử biệt mới biết được tồn tại không hề dễ dàng chút nào.

Hồ Bất Ngôn đáp ứng, bảo ông ta đừng có lộn xộn nữa. Nhưng vị Giao Vương này rất đáng ghét, ông ta giống như kẻ chết đuối vớ được bè gỗ, cứ bám chặt lấy cổ anh ta. Hồ Bất Ngôn khi thấy đại não mình bắt đầu thiếu Oxy thì lại muốn hất quách con cá già này đi. Đúng lúc này, phía dưới vang vọng tiếng kêu của Long Vương Kình. Tung Ngôn nhất nhất nhặt họ lên ném lên lưng mình, sau đó đằng vân lơ lửng trên không. Hồ Bất Ngôn nhặt lại được mạng sống thở hổn hà hổn hển, cảm thán Tung Ngôn đúng là chủng loại hi hữu, trên trời dưới nước đều tung hoành ngang dọc được, đúng là có tác dụng ở nhiều mặt.

– Cùng là cá, ngươi nhìn lại mình đi! – Anh ta không thèm che giấu sự khinh thường của mình với Giao Vương.

Sau khi an toàn Giao Vương vẫn ngạo mạn như cũ, bĩu môi,

– Nếu không phải tình huống khẩn cấp, quả nhân cũng sẽ không hạ mình nhờ vả vào ngươi đâu. Trên người ngươi toàn mùi hồ ly kinh chết đi được, ngươi có biết không?

Hồ Bất Ngôn tức giận mặt đỏ phừng phừng, đá ông ta:

– Ông đây xx bà nội mày.

Sau đó nhảy lên cưỡi lên người Giao Vương, vung tay tát liên tục, đánh cho đến khi Giao Vương không còn sức kêu rên nữa thì mới thôi.

Nhai Nhi ngồi ở trên trán Tung Ngôn, Tử Phủ quân và người kia đã đấu qua mấy chiêu, đối phương rất có năng lực hóa giải, hai bên quấn đấu, không ai chịu rơi vào thế yếu. Nhìn kỹ giáp trụ trên người của người kia, động tác giơ tay nhấc trên đều phóng khoáng, cô hỏi Tung Ngôn:

– Là thủy ngân phải không?

Tung Ngôn nói phải, trong thiên địa vân phong trào dâng, pháp khí hai bên va chạm vào nhau, đốm lửa nhỏ bắn khắp nơi. Từng trận gió quét đến, nếu tránh không kịp, thật sự sẽ bị liên lụy. Tung Ngôn đành phải dừng ở chỗ xa quan sát cuộc chiến, nhìn khắp Đại Trì, hồ nước đã biến thành màu bạc tự khi nào rồi. Xuân Nham và Cô Sơn đột ngột mở rộng hơn trước gấp trăm lần, cần phải bay lên ở vị trí cao mới thấy rõ được toàn thành núi và thành.

Tung Ngôn hốt hoảng:

– Cô Sơn sao lại to lớn thế nhỉ?

Nhai Nhi cũng không hiểu ảo diệu trong đó, cô cho rằng tỷ đấu pháp lực, xem ai hơn ai một bậc.

Nhưng Tung Ngôn nói không phải,

– Vạn sự thế gian đều có cấp độ, núi cao nhất thế gian là Tu Di Sơn, Cô Sơn dám vượt qua Tu Di, chính là khiêu khích thiên uy. Còn có Đại Trì này nữa, trong nước toàn là thủy ngân, đã làm chết không biết bao nhiêu vật sống, tạo nên nhiều sát nghiệp, ai sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này đây?

Nhai Nhi chấn động, cúi nhìn xuống dưới, trên đỉnh núi đang ngập đao quang kiếm ảnh, chân hỏa và lôi điện tràn ngập trước sau, người mang giáp thủy ngân chợt ngẩng đầu lên, gương mặt kia đã sũng nước, nhưng hoa văn lửa giữa chân mày lại rất nhức mắt, khóe môi nhướn lên, nở nụ cười chế giễu với cô. Nhai Nhi bàng hoàng:

– Tề Quang!

Trong con ngươi của y rót đầy thủy ngân, thực ra y không thấy gì cả, tấn công chỉ theo bản năng. Nhai Nhi sợ Tử Phủ quân vẫn không nỡ xuống tay, biết đâu lại bị Tề Quang ám toán, gấp gáp chỉ muốn lao xuống trợ giúp, lại bị Tung Ngôn ngăn lại.

– Chuyện này cô không tham gia được đâu, mà người phía dưới cũng không phải Tề Quang, chỉ sợ là Tư tế Xuân Nham, mượn xác hoàn hồn mà thôi.

Hồ Bất Ngôn đang vung tay tát đầy khí thế, tranh thủ nói:

– Vị Tư tế kia tuy rằng lúc sinh thời là người phàm, nhưng có niệm lực rất mạnh, sau khi chết linh hồn bất diệt, có thể theo sự chuyển động của kính tám góc mà lại lần nữa bám vào thể xác khác.

Giao Vương bị anh ta đè bên dưới, còn muốn ngẩng đầu lên, bị anh ta đánh một quyền vào ngay mắt trái,

– Tên nửa người nửa cá này, còn dám phản kháng à? Gây ra phong ba lớn như thế, đều là chuyện tốt của tổ tông ngươi làm đấy! Nợ cha con trả có biết không, ông đây đánh chết loại yêu tinh hại người như ngươi.

Giao Vương khóc vô cùng thảm thiết, hai kẻ cùng không có pháp lực, chỉ dựa vào đánh tay đôi, giá trị chiến đấu dĩ nhiên ngang hàng, chỉ xem ai hung hãn hơn thôi. Hồ Bất Ngôn khẳng định chiếm thượng phong, hồ ly luôn khéo léo hơn cá. Nhưng Giao Vương cũng không phải hạng ăn chay, ông ta bị đánh túi bụi, mặt mũi bắt đầu biến đổi. Trán lật lên, môi nhô ra, nhe ra hàm răng sắc nhọn, cái miệng há to, gần như có thể nuốt được đầu Hồ Bất Ngôn vào bụng.

Con thỏ nóng nảy muốn cắn người, Giao Vương bạo phát tính dạy cho Hồ Bất Ngôn một bài học, mồm há to họng sâu hoắm, gào lên cắn xuống. May mà Quỷ Quái nhanh tay túm lấy Hồ Bất Ngôn kéo ra, lại nhanh chóng rút hoành đao chống ngay trước cái miệng đang há ra kia, chỉ nghe rắc một tiếng, răng nanh của Giao Vương gãy rời, lần này thì ông ta khóc lóc thảm thiết hơn nữa:

– Quả nhân rốt cuộc làm sai cái gì, mà sao các ngươi ai cũng nhằm vào ta thế, không phải ta làm họ sống lại mà…

Nhai Nhi chẳng quan tâm bọn họ đang ầm ĩ, nôn nóng thò người ra nhìn chằm chằm tình hình chiến đấu phía dưới. Tề Quang cả người toàn thủy nâng dường như chỉ là một hình bóng, không có máu thịt, cơ thể như một vật chất trơn trượt. Một kiếm đâm xuyên qua cơ thể, kiếm rút ra mang theo vô số giọt nước tròn vụn, miệng vết thương cũng ngay lập tức khép lại, không hề có chút tổn thương gì.

Đệ tử Tử Phủ tu vi quá nông, liên tục bị đánh ngã, ở lại cũng chẳng giúp ích gì cho Tử Phủ quân cả, ngược lại còn làm anh vướng tay vướng chân. Anh hạ lệnh Đại Tư Mệnh dẫn họ đi, mình thì thân thể bành trướng, thiền y đón gió uốn lượn ra mấy chục trượng, xoay quanh đỉnh núi thành một cái lồng khói nhẹ.

Thấy không rõ tình huống tình huống, chỉ thấy bạch y mênh mông cuồn cuộn phía trên lôi điện, cùng với tiếng hét to của anh:

– Phá!

Sơn thể Đan Dương thạch tung toé vô số cạnh sắc bạc, ánh sáng đỏ ánh sáng bạc như luyện, trong nháy mắt cảnh tượng trong đêm trăng vô cùng tráng lệ không thể tưởng tượng nổi, Hồ Bất Ngôn cảm thán:

– Thủy ngân tinh này chết mà cũng đẹp quá cơ!

Kết thúc thật rồi ư? Nhai Nhi không phát hiện bóng dáng Tử Phủ quân đâu, trong lòng đầy lo sợ bất an, đợi khi mọi thứ tan hết mới thấy anh đứng đó. Nhưng trái tim cô vừa buông lỏng, anh lại loạng choạng, quỳ xuống dưới đất. Nhai Nhi như bị điện giật, tim nhảy dựng lên, cuống quýt lắc Tung Ngôn:

– Mau, mau đưa tôi xuống!

Tung Ngôn đành phải hạ thấp thân mình đến gần đỉnh núi, còn chưa tới độ thấp nhất, cô đã nhảy từ trên xuống, đến gần mới phát hiện Tử Phủ quân bị thương, khóe miệng rỉ máu, máu nhỏ xuống ướt đẫm cả ngực.

Cô ôm anh vào lòng, cuốn tay áo lên lau cho anh. Tử Phủ quân nói không quan trọng:

– Bát Hàn Cực địa mà ta còn chịu đựng được…

Nhưng Tư tế vạn năm và Tề Quang vạn năm, dựa vào lực bản thân anh để chiến thắng thật sự vượt mức tưởng tượng. Nhai Nhi sờ tay anh, thấy lành lạnh, vội vàng xoa bóp cho anh, đặt lên miệng hà hơi cho ấm lên. Anh rút tay trái ra đặt lên bụng cô, thì thào:

– Vừa rồi nhiễm hàn độc từ Tề Quang, sợ là gây ra bệnh chứng cũ trong cơ thể. Em nhớ săn sóc cẩn thận con nhé, đừng để con bị lạnh.

Anh đặt con trai vào trong bụng mẹ, cũng không gây nên cảm giác gì đặc biệt, chỉ có một luồng sóng ấm áp, mềm nhẹ ập tới, cuồn cuộn tuôn vào trong cơ thể cô.

Tình trạng của anh làm cô sợ hãi:

– An Lan, chàng cố gắng kiên trì, em đưa chàng đi Ba Nguyệt lâu.

Tử Phủ quân lắc đầu, chống mặt đất nhìn chung quanh, thành Xuân Nham hùng vĩ gần như đã nối liên Yên Uyên với La Già Đại Trì. Còn có cả biên thủy ngân vô bến bờ…Anh thở dài nặng nề, hết thảy không thể nghịch chuyển, cho nên bảo tàng Cô Sơn này, cuối cùng là do ai tính kế!

Anh gắng sức bắt lấy tay cô:

– Dẫu cho tình thế tiếp theo phát triển thế nào, em chỉ cần tự bảo vệ bản thân và con trai chúng ta, những cái khác không cần quan tâm.

Anh bỗng nói thế, làm cho cô như bị một cú sốc, hỏi bằng được chuyện gì xảy ra:

– Chàng cứ ậm à ậm ừ, bảo em làm sao an tâm được. Giờ em đang mang thai con chúng ta, em lo lắng mà động thai đấy, chàng có biết không?

Tử Phủ quân cứng họng, quả nhiên là con trong tay ai thì người đó nắm vương bài. Nên tới sớm muộn gì cũng sẽ tới, giấu cũng không giấu được. Anh vỗ vào Cô Sơn nói:

– Ngọn núi này cũng giống con người, biết cách sử dụng mặt nạ để ngụy trang bản thân. Trước đó ta không nhận ra nó, thì ra Cô Sơn này và Xuân Nham, là nơi cư trú của người Long Bá.

Nói đến Long Bá, Nhai Nhi cũng không biết nhiều, chỉ có nghe nói đến một chút,

– Nghe nói Long Bá thân dài 30 trượng, có thể sống 8000 tuổi ạ?

Tử Phủ quân thở hổn hển hai cái mới nói:

– Đây là tình huống trước khi họ bị phạt, sau khi bị lưu đày thì không khác gì người bình thường. Nhưng lúc ấy người khổng lồ này quá cuồng vọng, họ xâm lấn Quy Khư, buông lưỡi câu, câu đi sáu con ba ba thần củng cố tiên sơn, làm cho Đại Dư và Viên Kiệu bị trôi theo sóng, chìm vào đại dương mênh mông. Thiên Đế biết được thì nổi giận, rút ngắn thân thể và tuổi thọ của người Long Bá lại, đuổi tới vùng đất hung hiểm nhất không có người ở. Nào ngờ đâu người Long Bá có thể thích ứng mọi hoàn cảnh, khi không còn mối lo cơm áo nữa thì bắt đầu lại rục rịch, tính toán ngóc đầu trở lại.

Kết cục tiếp theo đương nhiên rất thảm, khi Cô Sơn và thành trì trôi đến Yên Uyên, toàn bộ bị chìm dưới nước không thể thoát lên được. Lời nguyền này có hữu hiệu vĩnh cửu, tiếc là vẫn chưa tính đến Tư tế Long Bá, một vạn năm sau hắn mượn dùng đôi tay của những kẻ tầm bảo chuyển động kính tám góc, để lại lần nữa đưa Cô Sơn quay trở lại nhân gian. Biển thủy ngân và đá Đan Dương là kết nối với nhau, giống như một cái nền lớn, cố định ngọn núi này. Nếu muốn nó lại lần nữa chìm xuống đáy biển, trừ phi đảo ngược tứ hải.

Nhai Nhi lặng thinh rất lâu, mãi sau mới nói:

– Em là hậu nhân của Long Bá phải không?

Tử Phủ quân cay đắng liếc cô:

– Chỉ e là vậy.

Nếu cô là hậu nhân của Long Bá, vậy thì việc muốn sơn thành của Long Bá trở về nhân gian đã có thể lý giải rồi, nhưng bởi thế xúc phạm thiên quy. Anh ngước nhìn lên trên bầu trời cao, người trên đó có lẽ đang đắc ý quan sát tình hình dưới hạ giới rồi! Từ xưa đến nay trời đấu với người, có toàn thân mà lui được không? Vùng vẫy lâu như thế, cuối cùng vẫn rơi vào bẫy của người khác.

Anh gắng sức đứng lên:

– Đi thôi, mau rời khỏi nơi này.

Giờ biện pháp tốt nhất chính là nhanh chóng đi Đẳng Trì Thiên tránh nạn. Đẳng Trì Thiên là đạo tràng của Trinh Hoàng Đại Đế, dù không nể mặt Phật Mẫu, cũng cũng phải nể mặt tôn tử, mời ông ấy một lần nữa rời núi, dựa vào thân phận địa vị để chủ trì công đạo.

Niết quyết thành mây, đang muốn đưa cô đi, bất chợt trên bầu trời ầm vang tiếng sấm sét, có tia chớp lao xuống dưới, tựa như một đầu mũi tên. Đầu mũi tên mở ra dòng khí, cọ sát tóe ra ánh lửa lóa mắt, thẳng tắp hướng về phía họ. Nhai Nhi thấy vậy điều khiển Thần Bích chém tới luồng sáng kia, chỉ nghe keng keng hai tiếng, Thần Bích bị bắn ra ra mấy trượng, một mảnh hàn quang thoáng hiện, có xích sắt quấn quanh thân thể, trói chặt lấy cô.

Là khóa trói tiên, xích sắt vô cùng lớn từ trên trời cao rơi thẳng xuống, vô cùng tinh chuẩn khóa trụ tiên yêu phải tróc nã. Một khi bị chế trụ thì siết chặt lại, sau đó xích sắt nhanh chóng được thu hồi, không cho người khác kịp phản ứng.

Chỉ một cái búng tay, cô đã biến mất trong vòm trời rộng lớn, tất cả mọi người đều kêu to:

– Lâu chủ!

Tử Phủ quân như mũi tên rời cũng, biến mất ngay lập tức, để lại mọi người ở lại nơi hoang vắng này, trên biển thủy ngân mênh mông, không biết phải đi con đường nào.

……………..

Nếu xích sắt trói cô bỗng bị đứt gãy, có lẽ không ai cứu được cô cả.

Gió rít mãnh liệt làm tóc cô bị tuột, mái tóc xõa tung, tựa như tấm lưới che khuất tầm mắt cô, người càng lên cao, trời cũng càng ngày càng sáng. Cô nheo mắt lại, muốn nhìn thấy rõ hơn, ban đầu còn có thể thấy Cửu Châu tứ hải nhanh chóng bị thu nhỏ, về sau chỉ thấy mênh mông không nhìn thấy gì nữa.

Tốc độ bay lên quá nhanh, gió trên cửu thiên như đao sắc lăng trì cơ thể cô, cắt cô mình đầy thương tích. Cô gắng gượng mở mắt, nhìn chằm chằm vào máu như hạt châu trào ra trước ngực đang lơ lửng trên không, sau đó rào rạt rơi xuống. Ba nghìn sợi phiền não, không ngừng quay quanh trước mắt cô, cô chỉ có thể xuyên qua kẽ hở rất nhỏ nhìn xuống phía dưới, hình như có thấy Tử Phủ quân, nhưng chớp mắt lại không thấy, cô cảm thấy mệt, cố sức nhắt mắt lại.

Không biết qua bao lâu, bị nặng nè ném xuống đất, trời đất quay cuồng, gạch bạch ngọn dưới thân thể như rất mềm mại. Cô nghe thấy tiếng chim phượng kêu vang, còn có tiếng ngọc hoàng ngọc quyết đánh nhau. Tay bị trói, không thể đứng lên nổi, cô nằm gục dưới đất, chỉ nhìn thấy chung quanh có vô số vạt bào cùng đụn mây, dập dềnh uốn lượn trên mặt đất.

– Tội đã đến nước này, các khanh tận mắt nhìn thấy rồi đấy. Bổn quân vẫn luôn tán đồng tình cảm giữa ả với Tử Phủ quân, họ một chặng đường vơợt chông gai, đi đến hôm nay thật sự không dễ dàng gì. Nhưng ả người phàm nhỏ bé này lại quá không an phận, trước thì ăn trộm tàng thư Lang Hoàn, sau thì phá chính lệnh Bạch Đế, hạng như vậy mà giữ lại, không biết còn gây ra bao nhiêu mầm họa nữa. Bổn quân không muốn giết ả, muốn nghe ý tứ của các khanh, nếu có người cầu xin cho ả, bổn quân sẽ bằng lòng suy xét lại, giữ lại cái mạng nhỏ của ả.

Các thượng tiên đứng trong hàng không một ai đứng ra nói một lời công đạo cho cô, cũng không phải họ ý chí sắt đá, mà là bởi vì sai đã rành rành, Nhạc Nhai Nhi thật sự phải chịu trách nhiệm rất lớn. Thân phận hậu nhân Long Bá đã là nguyên tội, nằm trong huyết mạch của cô, vĩnh viễn không thể hủy diệt. Cô Sơn và Xuân Nham đã trở lại, Long Bá là quần tộc mạnh mẽ dù mười đạo thiên lôi cũng không diệt được, tựa như hạt giống ngủ đông dưới bùn đất, chỉ cần nước mưa đầy đủ thì dù có bị thổ nhưỡng đè ép, nó cũng có cách thấy được ánh mặt trời. Giờ thành là không thành, qua mấy ngàn năm nữa nhất định sẽ lại phồn vinh hưng thịnh, sinh sôi nảy nở, cho nên ai phải gánh chịu trách nhiệm này, chỉ có hậu nhân của Long Bá đã mắc phải tội lớn mà thôi!

Bình luận

Truyện đang đọc