SÓNG NGUYỆT VÔ BIÊN

Cho nên mới nói hao tổn hết tâm cơ để che giấu hành tung hoàn toàn vô tác dụng, người ta đã nắm rõ mình từ lâu rồi.

Bên bờ sông sau cơn mưa phong cảnh như họa, cái nóng đã lui đi một chút, ngay cả tiếng ve kêu cũng không còn râm ran vang dội, trên bầu trời xuất hiện một rải hồng, treo trên màn trời xanh ngắt, gió mát cọ qua gương mặt, động vào y phục, nếu xem nhẹ tình cảnh trước mặt thì thể xác và tinh thần ắt sẽ thấy thooải mái dễ chịu.

Nhai Nhi híp mắt đánh giá người nọ:

– Các hạ biết tôi à?

Người trong xe cười:

– Ba Nguyệt Lâu chủ, trên giang hồ có mấy ai không biết đến đại danh này? Có lẽ Lâu chủ chưa từng gặp ta, nhưng tâm trí ta lại hướng về Lâu chủ từ lâu rồi.

Kiểu nói chuyện vô cùng mạo phạm như thế kia, nhưng từ trong miệng y, lại hết sức trơn tru tự nhiên.

Có một loại người, rất thích kiểu ngông cuồng ấy, bởi vì vẻ ngoài đẹp, nên tự thấy khắp thiên hạ đều sẽ nhân nhượng mình, và người trong xe chính là như vậy. Nhai Nhi nhìn kỹ y, thấy y dù rất phóng khoáng đẹp đẽ, nhưng sắc mặt lại tai tái, trời nóng mà y lại nă mặc kín cổng cao tường, như là vừa mới từ nơi băng tuyết trở về ấy.

Biết đâu có di chứng!

Quả nhiên người kia cũng thừa nhận:

– Ta sức khỏe kém, nên rất ít đi lại. Lần này nghe nói Nhạc lâu chủ vào Thốn Hỏa Thành nên dù đau ốm cũng phải ra đón.

Vừa nói, vừa hoạt động cơ thể.

Người đánh xe ngựa vội dọn ghế hồng sơn để y làm chỗ đặt chân, y hơi cúi người xuống, mái tóc dài rũ xuống trước ngực, càng làm nổi bật áo lông cáo cổ cao trắng như tuyết, toát lên khí khái hậu duệ quý tộc lừng lẫy. Y rất cao, gần như cao bằng Tiên quân, toàn thân bạch y, nhìn là nhận ra con người chú trọng thể diện. Nhai Nhi chỉ ngạc nhiên với tóc của y, dài tới tận hông rất khác với những người đàn ông khác, nhưng cũng làm cho cô có cảm giác như đã từng quen biết.

Cô chắp tay với y:

– Dám hỏi tôn tính đại danh các hạ.

Cẩm y công tử đáp lễ lại:

– Đài Chúng Đế, Lệ Vô Cữu.

Lời vừa thốt ra, cả Nhai Nhi lẫn Tung Ngôn đều giật mình. Bất kể là thời gian hay địa điểm thì đều không nên đến bước cuối cùng này mới phải. Lệ Vô Cữu dễ dàng xuất hiện như này hay sao? Chẳng lẽ đây lại là ảo giác do Thủy tông mang lại? Lúc ở Tuyết Vực cô từng nhìn thấy y, khi đó y mang mặt nạ, không thấy rõ diện mạo, nhưng từ thân hình thì có thể thấy là đúng y rồi. Nếu đã vậy thì không cần nói gì nhiều, cô rút song kiếm ra:

– Tôi không muốn ức hiếp người bệnh, các hạ ra chiêu đi.

Vậy mà đối phương lại tĩnh như một đầm nước, không hề có ý giương cung bạt kiếm với cô, khép tay áo lại nói:

– Ta không phải tới để đánh nhau, Nhạc lâu chủ chớ nóng vội. Ta chỉ không rõ, Thiên Ngoại Thiên ta với Ba Nguyệt Lâu không oán không thù, vì sao Lâu chủ lại phá ba thành của ta, làm tổn thất ba viên mãnh tướng của ta?

Mọi thứ đều rất lạ, nếu y thật sự là Lệ Vô Cữu, phản ứng đó thật sự quá lạ, nào giống như minh chủ xưng bá võ lâm, mà giống một thư sinh bị bắt nạt thì đúng hơn, rồi đi tìm tới cửa nhã nhặn lịch sự chất vấn.

Nhai Nhi không rảnh tranh luận với y, vẫn giơ cao kiếm lên:– Thù hận giữa tôi và Lệ minh chủ dăm ba câu nào có thể nói rõ. Minh chủ mưu đồ chiếm Thần Bích của Nhạc gia, hại toàn bộ Nhạc thị, còn ở Tuyết vực giết bạn thân của tôi, đoạt đi bản đồ vảy cá, ba tòa thành kia cũng không đủ để trả nợ. Tôi xông vào Thiên Ngoại Thiên, là muốn Minh chủ giải thích. Nếu các hạ là Minh chủ, vậy hãy trả lại bản đồ vảy cá lại, nợ nần còn lại sẽ từ từ tính tiếp.Trên gương mặt bình lặng kia lộ ra vẻ nghiền ngẫm:

– Có lẽ Nhạc lâu chủ chưa từng gặp ta đúng không. Nếu xưa nay không quen biết, cô lại cứ lên án ta như thế, rốt cuộc là căn cứ từ đâu? Cô giết ba vị Tông chủ của ta, giờ tiếp tục tiến vào thành thứ tư, Lâu chủ muốn gì, Lệ mỗ hiểu rõ, cần gì phải lấy danh nghĩa báo thù để làm việc cướp đoạt.

Dứt lới, hai ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, đẩy thanh kiếm của cô ra, thở dài,

– Ta với mẫu thân cô cũng có quen biết cũ, nên không tính toán với cô. Có gì Lâu chủ cứ nói thẳng, nếu hợp lý, biết đâu chúng ta có thể hợp tác.

Chỉ dăm ba câu nhưng câu nào cũng đầy sắc bén, đặc biệt là đạn chỉ kia bắn ra làm Triều Nhan phát ra những thanh âm ong ong, thân kiếm chấn động, hổ khẩu cô tê dại. Nội lực mạnh đến thế kia, trên giang hồ ngoại trừ Hữu minh chủ ra, chỉ sợ không có người thứ hai. Nhưng Lệ Vô Cửu ít nhất cũng hơn bốn mươi tuổi, còn diện mạo người này cũng chỉ hai bảy hai tám tuổi, nếu bảo hai người là một thì cô không thể tin nổi.

Tung Ngôn vẫn yên lặng từ nãy đến giờ, lặng lẽ quan sát người này. Đầu tiên là có thể khẳng định, y không phải là yêu. Phàm là yêu đều có yêu khí, bất kể tu vi nông hay sâu, dù có khống chế thích đáng, thì trong lúc vô tình cũng sẽ để lộ ra sơ hở. Anh ta tới Vân Phù hai năm, ít nhiều cũng nghe những tin đồn về Hữu Minh chủ, biết tuổi tác không liên quan đến con người. Lặng lẽ khai thiên nhãn, muốn nhìn rõ bản chất con người này, nhưng sương mù lại phủ dày đặc, không thể nào phân biệt được rõ.

Nếu đích thân xuất hiện, chỉ dựa vào vũ lực là không thể giải quyết, biết rõ căn cơ của Tung Ngôn, y cũng không chút kiêng kỵ, ngoài nắm chắc thân thủ của bản thân, còn hiểu sâu Thiên Đạo, hiểu rõ ở Sinh Châu thì cần phải tuân thủ pháp tắc định ra.

Yêu không thể làm tổn hại tính mạng con người, nếu không sẽ bị thiên lôi giáng xuống thành tro tàn…Lệ Vô Cữu bình thản nhìn Tung Ngôn, quay sang nói với Nhai Nhi:

– Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta chọn một quán trà được không.

Chỉ về phía trước,

– Ta biết có một quán, trà hoa lài rất thơm, rất thích hợp có các cô nương thưởng thức.

Dứt lời hơi hơi mỉm cười, cũng không đợi hai người trả lời, đi trước dẫn đường. Tầng mây trên bầu trời đã mở, ánh nắng lại chiếu xuống, chiếu vào tóc y, mái tóc đen sâu như đêm muộn chuyển sang quầng sáng màu lam.

Việc đã đến nước này cũng không cần phải đi đâu tiếp nữa. Nếu y muốn bắt cô, thì bao vây tiễu trừ ở Chúc Âm các là được. Nhai Nhi hiểu rõ, cùng lắm là chiến một trận thôi. Nhưng Lệ Vô Cữu lại nắm chắn, cũng sợ cô tự hủy Thần Bích đi, đã không còn Thần Bích nữa thì bản đồ vảy cá kia cũng chỉ là một tờ giấy vô nghĩa.

Lòng vẫn cẩn trọng, đi theo Lệ Vô Cửu đi vào hẻm nhỏ. Quán trà nằm sâu trong hẻm nhỏ, đi qua một khóm hoa, từ xa đã thấy tường gỗ cổ xưa. Mỗi tòa thành đều sẽ có một nơi để con người tiêu khiển, khác ở chỗ là Vương Xá Châu tường trắng ngói lớn lụa đỏ xanh sa, diễm lệ thanh nhã, tiểu trai cỏ tranh nơi này càng toát lên khí chất cao quý lạ lẫm. Cái tên cũng không đẹp, gì mà có tên là Âm Dương, nhìn không giống quán trà, mà giống quán xin sâm hỏi quẻ hơn.

Dẫn đường là khách quen, người trong quán đều biết y. Thấy y vào quán thì ai nấy đều biểu hiện sợ hãi tôn kính, chủ quán nhìn thấy, vội kéo tay áo gọi một tiếng Minh chủ:

– Tước lưỡi thượng đẳng tức khắc chuẩn bị cho ngài.

Khách quen đều có chỗ ngồi cố định, y làm động tác mời hai người, phân phó tiểu nhị:

– Chuẩn bị một ấm trà hoa nhài cho vị cô nương này.

Quay sang người đối diện mỉm cười,

– Ta thường tới đây, nhân duyên luôn rất tốt.

Luôn tốt, dùng ở trên người vị minh chủ có vẻ khá mâu thuẫn, không biết vì sao, người này đôi lúc có một vài động tác hay ngữ khí đều khá giống với Tử Phủ quân.

Nhai Nhi hoảng hốt, mau chóng gác lại những tạp niệm, nói không cần:

– Tôi không thích uống trà dành cho các cô nương, uống loại giống Lâu chủ đi.

Lệ Vô Cữu ồ lên, biểu cảm đã hiểu:

– Nhạc Lâu chủ sợ có độc à.

Nhai Nhi cười nhạo, cũng không đáp lại. Nếu sợ, thì tốt nhất không uống gì cả.

Người quán trà bắt đầu bận rộn, trà đang được xao và nghiền, sóng nhiệt và mùi thơm của trà lan tới tận phong đình. Ba người ngồi đối diện, ai cũng không yếu thế, cuối cùng vẫn là Lệ Vô Cữu cởi cổ áo ra, phựt một tiếng, khóa kim nạm ngọc bật ra, y cởi áo lông chồn ra, mỉm cười:

– Trời mưa nên thấy hơi lạnh, giờ nóng lên rồi.

Tiểu nhị quán trà nghe thế vội lấy quạt hương bồ tới, quạt cho họ:

– Minh chủ nóng ạ, để tiểu nhân quạt cho khách quý ạ.

Thế là gió mát phần phật, mái tóc mượt mà của Minh chủ bị thổi bay lên, dán cả vào mặt. Y vội vén ra, liên tục nói:

– Được rồi, cảm ơn. Ta muốn yên tĩnh mượn nơi này nói chuyện, tiền trà của các khách cứ tính hết vào ta.

Bọn họ làm trò, Nhai Nhi nhíu mày nhìn cổ y, muốn tìm kiếm vết mảnh đỏ giống như Lư Chiếu Dạ, tiếc là không có. Lại nhìn tay y, ngón tay cầm chung trà thon dài, màu da trên đó không hề có sắc lạ. Thế thì càng lạ, y và cha mẹ cô cùng thế hệ, cớ gì y lại không già đi? Trừ phi y không phải là người.

Lệ Vô Cữu như nhìn rõ hoài nghi của cô, nói thẳng luôn:

– Ta luyện một loại công, có thể duy trì được dung mạo ở mãi độ tuổi này. Lâu chủ không cần phải nghi ngờ, ta là người.

Y quay qua nhìn những khách đã bắt đầu rời khỏi quán trà, khi những người đó đi gần hết mới nói:

– Vừa nãy nói chuyện hợp tác với hai vị dưới cái nóng gắt, giờ mát mẻ hơn rồi, chúng ta trở lại chuyện chính nhé.

Nhai Nhi hiểu mục đích của y, cố tình không hiểu:

– Không biết tôi và Minh chủ có gì hợp tác, mong được giải thích rõ.

Lệ Vô Cữu bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nước trà để lại một vệt xanh nhạt trên môi, cụp mắt nói:

– Vậy thì nói chuyện vì sao Lâu chủ xâm nhập Thiên Ngoại Thiên trước đi. Lâu chủ qua quan chém tướng còn không phải muốn lấy Long hàm Địa hỏa à? Cô muốn Long Hàm Châu, ta cho cô, nhưng trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả, mong Lâu chủ lấy Mâu Ni Thần Bích ra để trao đổi.

Nhai Nhi phá lên cười:

– Chẳng phải Minh chủ vẫn luôn phủ nhận bản đồ vảy cá ở trong tay hay sao, giờ sao lại muốn Mâu Ni Thần Bích? Trước sau không thống nhất, có thấy đã tổn hại đến uy nghi Minh chủ không.

Lệ Vô Cữu không để bụng:

– Toàn bộ võ lâm đều cướp đoạt Thần Bích, chẳng lẽ Nhạc lâu chủ không cảm thấy nên để Thần Bích ở đài Chúng Đế mới là an toàn nhất hay sao? Ngu Thúc vô tội, hoài bích có tội. Cái chết thảm của cha mẹ cô chính là từ đó mà ra, trong thiên hạ chỉ có đài Chúng Đế mới có thể áp trận gió tanh mưa máu này xuống, ta cũng chỉ nghĩ cho giang hồ mà thôi.

Như này mà y cũng nói ra được, Nhai Nhi thấy có vẻ như y coi cô là kẻ ngốc vậy. Cô cười lạnh nói:

– Cám ơn ý tốt của Minh chủ. Đồ của tôi, vẫn để tôi giữ là an toàn nhất. Mà bản đồ vảy cá kia, Minh chủ cũng giữ hộ tôi khá lâu rồi, mong Minh chủ trả vật về chủ cũ, đừng có mượn đại nghĩa để thỏa mãn dục vọng cá nhân mình nữa.

Lệ Vô Cữu yên lặng, phát hiện chủ quán bên cạnh tai dựng hết cả lên rồi, liền mỉm cười nói với Tung Ngôn:

– Uống trà đi.

Tung Ngôn mặt không cảm xúc nhìn y, Minh chủ hậm hực sờ mũi:

– Nói như vậy Lâu chủ tính xâm nhập Chúc Âm các, công khai đoạt Long Hàm Châu à? Vậy người bạn của cô hẳn đã nói cho cô biết, Long Hàm Châu dưỡng trong địa hỏa, cháy ba ngàn năm rồi chưa. Cô có biết làm thế nào để lấy nó ra không?

Tung Ngôn vội chặn lời y:

– Điều này không nhọc Lệ minh chủ quan tâm, chúng tôi tự có cách lấy nó.

Gương mặt hiền lành của y nhìn Tung Ngôn, nốt chu sa điểm nơi ấn đường giống như mắt phật thứ năm của Bồ Tát:

– Muốn lấy châu ra, thì phải diệt địa hỏa trước. Thật khéo là, để dập tắt lửa cần một vạn gánh nước, mà trong cơ thể của Long Vương Kinh trữ rất nhiều nước. Ngươi định phun sạch nước trong bụng để hỗ trợ Nhạc lâu chủ lấy châu đúng không? Dùng nước lấy đồ, một khi ngươi cạn nước sẽ biến thành cá khô, ngươi thật sự cảm thấy làm như vậy có giá trị à?

Nhai Nhi hoảng sợ nhìn sang Tung Ngôn:

– Tung Ngôn?

Tung Ngôn yên lặng, đây quả thực là phương pháp giải quyết duy nhất. Lúc trước cô khổ sở tìm cách cứu Tử Phủ Quân. Hồ Bất Ngôn chỉ biết nửa vời, bật thốt lên liền nói Long Hàm Châu. Đó là khi Hồ Bất Ngôn ở Cửu Châu, nghe vị sư phụ bán thuốc dạy mình mát xa chân nói ra, mức độ đáng tin có bao nhiêu anh ta cũng không biết, dù sao thật sự có vật này, vì thế dốc hết chuyện mình biết nói cho cô biết. Một con hồ ly làm sao biết khó khăn khi lấy đồ trong lửa ra, Tung Ngôn thì sao, cậu ta đến từ La Già Đại Trì, chính là muốn trợ giúp cô hoàn thành lý tưởng. Cô muốn Long Hàm Châu, dù là để cứu người trong lòng cô, chỉ cần cô vui, cậu ta cũng sẽ hết lòng giúp cô, chỉ đơn giản là vậy.

Lệ Vô Cữu thở dài:

– Ta đã được gặp một số yêu còn có tình hơn cả con người. Nhưng lại quá ngay thẳng, hy sinh bản thân cũng không tiếc. Nói hay là trọng tình trọng nghĩa, nói không hay thì là ngu ngốc.

Ánh mắt chuyển qua Nhai Nhi,

– Người bạn của Nhạc lâu chủ một lòng vì Lâu chủ, nhưng ta nghĩ Lâu chủ nhất định không muốn hắn biến thành một con cá khô đâu nhỉ. Cho nên vẫn nên suy xét kiến nghị của ta, nếu Lâu chủ chưa nghĩ thông suốt, thì có thể đổi sang cách nghĩ khác, nhưng là mượn nợ Thần Bích đổi lấy Long Hàm Châu, sau này dùng xong rồi thì sẽ trả lại Chúc Âm các, rồi lấy lại Thần Bích về, thế thì trong lòng sẽ không có trở ngại gì nữa.

Có thể nói về âm mưu một cách êm tai như thế, vị Minh chủ này thật sự là một nhân tài. Nhai Nhi trong lòng tích lên ngọn lửa, lửa này càng cháy càng vượng, chỉ muốn tìm cơ hội xử ý kẻ đó. Bàn tay nắm chặt lại thành quyền, cô chế nhạo:

– Minh chủ tài ăn nói lợi hại thế, không đi buôn bán đúng là đáng tiếc.

Lệ Vô Cữu mỉm cười nhã nhặn:

– Chẳng lẽ Nhạc Lâu chủ không phát hiện ra, giang hồ này từ lâu đã thành thương trường của ta rồi hay sao. Nhưng ta không hề làm cuộc mua bán không vốn nào, ta cũng có tiền vốn. Thí dụ như lần này, Thần Bích đổi lấy Long Hàm Châu, Lâu chủ cũng không có hại. Lâu chủ muốn cần dùng Long Hàm Châu, chỉ cần qua cửa ải khó khăn trước mắt, với bản lĩnh của lâu chủ, xoay chuyển càn khôn cũng không phải việc khó.

Y miệng nhả hoa sen, luôn luôn dùng diện mạo và vẻ ôn hòa đối đãi với người khác, bởi vậy trên giang hồ đồn đại về y đều là mặt đẹp đẽ này. Thứ danh tiếng này, đối với người ngoài vô cùng có tác dụng, nụ cười có thể đào tim gan của người ta, quả nhiên là Lệ Minh chủ là người tốt.

Nhai Nhi cũng bình tĩnh suy nghĩ, Long Hàm Châu thì cô nhất định phải có bằng được. Nhưng muốn hy sinh Tung Ngôn thì không thể. Nếu Lệ Vô Cữu lấy nó để trao đổi, đã chứng tỏ không còn biện pháp nào khác là phải thuận lợi lấy nó ra từ trong địa hỏa. Làm sao đây? Chẳng lẽ lại phải chắp tay dâng Mâu Ni Thần Bích hay sao? Đó là thứ mà cha mẹ cô đã đổi cả tính mạng để bảo vệ!

Cô yên lặng rất lâu, Lệ Vô Cữu cũng không sốt ruột, mà quay sang trò chuyện với ông chủ quán trà:

– Trà ngon lắm, chuẩn bị một cân, để ta mang về Tàng Lung phủ.

Ông chủ quán trà vâng dạ, dặn dò tiểu nhị:

– Có nghe thấy không, mau xao mau xao, nhớ xao phải cẩn thận, chú ý độ lửa đấy.

Trong tiếng xao trà sàn sạt Nhai Nhi ngước mắt lên, mỉm cười quyến rũ:

– Lệ Minh chủ xem, chúng ta có thể cùng lui một bước để đàm phán không?

Lệ Vô Cữu như bị nụ cười kia làm cho ngơ ngẩn, nhìn cô:

– Cô rất giống mẫu thân cô…

Một người từng dùng gương mặt của mẫu thân cô để làm thù lao cho người khác mà vẫn có dũng khí thương lượng với cô ư? Nhai Nhi ép lửa giận xuống, lúm đồng tiền bên má càng sâu hơn:

– Thứ Minh chủ muốn chỉ là bảo tàng Cô Sơn, cái này thì tôi không cần, nếu bản đồ ở trong tay ông, tôi không cần lấy lại làm gì nữa, dùng để hai chúng ta hợp tác. Nhưng trước hết, Minh chủ cần cho tôi mượn Long Hàm Châu đã, chờ tôi dùng xong rồi thì sẽ mang Thần Bích cùng ông cùng mở ra Giao Cung, ông thấy được không?

Nụ cười trên mặt Lệ Vô Cữu càng tươi tắn, mặt mày tuấn lãng kia hoàn toàn không có chút góc sắc nào dưới nắng chiều, giống như một quân tử vô tư rộng lượng hơn:

– Nhạc Lâu chủ tính chỉ dựa vào một lời hứa để mượn Long Hàm Châu à?

– Bản đồ vảy cá của tôi đang ở chỗ ông, không phải là mượn nợ có lợi nhất hay sao?

Một cô gái ngốc nghếch, vẫn một lòng muốn tiến vào Bát hàn Cực địa, kể cả phạm thiên điều cũng không sợ. Đương nhiên cô tự đi vùng cực địa vẫn còn tốt hơn so với do Tử Phủ quân dẫn tới, dẫu sao thì sau khi mọi việc đã định, Mâu Ni Thần Bích vẫn là của y.

Sinh mệnh là một vòng luân hồi, đôi khi vô tình đón đầu va chạm trực diện với lịch sử, người không mang theo được ký ức có lẽ sẽ ngẩn ngơ rất lâu, ngạc nhiên với đoạn ký ức ngắn ngủi như đã từng quen biết, người mang theo ký ức, lại cảm thấy mọi thứ nặng trĩu, nhưng lại không thể quên được, thật nực cười.

Y nói được:

– Ta tin nhân phẩm của Lâu chủ, tặng cô Long Hàm Châu, tiễn cô một đoạn đường.

Y dừng một chút lại cười,

– Cô không hỏi xem, vì sao ta có Long Hàm Châu à?

Đôi mắt trong trẻo kia chăm chú nhìn y. Y chợt sững sờ, ngoảnh mặt đi, hứng thú giảm sút, nói:

– Tối nay giờ Tý, theo ta vào Chúc Âm các.

Bình luận

Truyện đang đọc