SÓNG NGUYỆT VÔ BIÊN

Quái vật nhả ra mùi tanh tưởi khiến người khác hít thở không thông, Nhai Nhi biết tình trạng trước mắt bất lợi đối với mình, càng rít gào thì càng khiến người trong lầu chú ý đến, vì thế nhét khối bạc vụn vào trong cái miệng đang há to ra của nó.

Quái vật kia không nghĩ cô sẽ sử dụng chiêu này, nuốt ực khối bạc xuống họng, cô nhân cơ hội này thu lại khiêu thoát,thả người nhảy lên nóc nhà, sau đó theo con đường cũ vọt người xuống, phóng đi.

Bên tai tiếng gió vù vù, cô còn quay đầu lại nhìn một cái, cửa sổ quả nhiên có người tới xem xét, vịn song chấn cửa sổ nhìn ra ngoài, nhưng bởi tiếng kêu của con quái vật kia bị đứt đoạn, có vẻ như không khiến cho họ để ý đến. Cô thở hắt ra một hơi, bụng nghĩ Hồ Bất Ngôn đúng là một quỷ tài, vẫn nhét bạc vào trong tay áo của cô, chắc là sợ cô đi đường nửa đêm đói bụng để cho cô mua đồ ăn đây.

Nhưng cũng có tin tức không tốt, người trong lầu tạm thời tuy không có động tĩnh, con quái vật kia lại không từ bỏ. Vừa rồi bạc vụn bị nhét vào đột ngột làm nó không kịp đề phòng, đã chọc giận nó nổi điên lên, tứ chi giãn ra còn lớn hơn người bình thường, đuổi theo phía sau không từ bỏ.

Không hay rồi, Nhai Nhi than thầm trong lòng, nếu quay về khách điếm, nhất định sẽ gây ra động tĩnh lớn, bởi vậy mọi thứ sẽ bị bại lộ. Cô dẫn dụ con quái vật này đến chỗ không có người để giải quyết, mảnh gò đất ngoài thành kia đã từng là sa trường huyết chiến của cha mẹ, đi đến đó cũng tốt. Vì thế đổi hướng chạy như bay về hướng thành khuếch, cô trên mái nhà liên miên vọt người mượn lực, con quái vật kia dáng dấp tuy vụng về, nhưng thân lại nhẹ như yến, sau mấy cái lên xuống thì gần như đã đuổi kịp cô. Cô đành phải tung ra Đụng Vũ, tranh thủ kéo dài khoảng cách cho mình.

Thân kiếm Đụng Vũ tỏa ánh sáng màu lam, mỗi lần khi đánh về phía nó đều có thể chiếu rõ gương mặt con quái vật kia. Nó múa may móng vuốt giống như lưỡi hái đánh trả, móng vuốt kia không giống như thân huyết nhục, mà giống như sắt thép vô cùng cứng rắn, mỗi khi va chạm lại vang lên tiếng động nặng nề. Nhai Nhi cười cười, phát hiện càng ngày thú vị. Hai mươi hai năm trước các đạo võ lâm dẫu có tham lam ác độc, cũng sẽ không sử dụng loại thủ đoạn hạ đẳng này. Giờ nước sông ngày một rút xuống, yêu ma quỷ quái đều bắt đầu lui tới bốn phía, quả nhiên giống như Nhạc Hải Triều từng nói, trên đời này không có bất luận đạo nghĩa gì đáng nói cả.

Bên ngoài thành Thương Ngô một dặm, đã từng là nơi mà cha mẹ gặp phải phục kích, cô dừng lại, rút ra Triều Nhan chuẩn bị nghênh chiến. Cách đó không xa là phong đăng treo cao trên thành lâu, toát lên vẻ thê lương dưới bóng đêm hoang vắng lạnh lẽo. Cô bỗng hiểu tâm trạng và hoàn cảnh của cha mẹ lúc đó, ánh đèn quen thuộc này làm người ta dấy lên tia hy vọng, nhưng đường về nhà đã bị cắt đứt, tuyệt vọng càng mở rộng gấp ngàn vạn lần.

Gió đêm ào ào làm vạt áo cô bay phần phật, cô một tay chấp kiếm, giống như dũng sĩ trên chiến trường không chút sợ hãi. Ánh sáng màu lam càng ngày càng gần, Đụng Vũ quấn lấy làm con quái vật tức muốn hộc máu, nó rú gào lên, chiếc đuôi dài giống như roi da múa trong không trung, bỗng xoay một cái đánh trúng Đụng Vũ. Nom thấy Đụng Vũ sắp bị đánh rơi, Nhai Nhi lao đến tiếp ứng. Chớp mắt song kiếm nằm trong tay kéo ra vô số bóng kiếm, trước khi con quái vật còn chưa kịp phản ứng, đã khởi xương một đòn tấn công bất ngờ. Người cùng người so chiêu, ít nhất còn có chiêu số theo trình tự, nhưng giao đấu với quái vật, lấy sức lực khẳng định không thể địch lại, chỉ có thể dựa vào kỹ thuật và sự khéo léo.

Lúc đào tạo huấn luyện, Lan Chiến đã từng ra lệnh môn chủ tiền nhiệm Sinh Tử môn phụ trách huấn luyện cho cô bí quyết chế địch, mau chuẩn tàn nhẫn một thứ cũng không thể thiếu. Mặc cho hoa thức của ngươi có nhiều bao nhiêu, thì mục tiêu cuối cùng chỉ có hai, hoặc là mệnh môn hoặc là trung xu. Con quái vật này hình thể xấp xỉ con người, nhưng tay chân lại dài, còn có cái đuôi dài chứa móc câu nữa, trông khá giống con khỉ. Ác chiến với nó bất lợi, cần phải mau chóng giải quyết nó, sau đó tính toán thay đổi tư thế cầm kiếm. Ngay khi mũi kiếm sắp chạm vào yết hầu nó, thình lình cái đuôi của nó đánh tới, thịch một cái, quật nát phần lưng áo của cô, tróc ra cả một mảng da. Cô đau đớn lui vài bước, chỗ xương sống tựa như bị ghim cây đinh, nửa người gần như không có tri giác. Nhưng lúc này không có thời gian để nhấm nháp cơn đau, cô gập tay lên bật khiêu thoát, bung ra cái cung. Trâm trên tóc cũng là ám khí giết người, khẽ rút một cái, lập tức kéo dài ra thành một mũi tên. Trâm bạc đặt lên dây cung, kéo căng dây cung, mượn bóng đêm yểm hộ, bắn về phía con quái vật.

Mũi tên của cô là khoái tiễn, nhưng đuôi của nó cũng không kém chút nào, cô nghe tiếng phá không gào thét từ trên xuống dưới từ nam đến bắc, lường trước một kích này chỉ sợ nửa bên bả vai chắc khó mà giữ nổi. Nhưng trước một khắc khi đuôi nó đập vào người thì một chiếc quạt càn khôn đã che phía trên cô. Chiếc đuôi mang theo móc câu bò cạp khi va chạm vào mặt quạt phát ra thanh âm ầm ầm vang dội, ngay sau đó là tiếng soàn soạt, như tiếng rào rào của cát chảy.

Nhai Nhi thở dồn dập, nhìn con quái vật trên trán bị cắm ngân châm ngã xuống, lúc này mới quay lại xem người ra tay trợ giúp mình. Vốn nghĩ đó là Hồ Bất Ngôn, dẫu gì con hồ ly này vào những lúc mấu chốt thì vẫn luôn nhanh trí, nhưng ngàn vạn lần không thể ngờ, đứng sau cô lại là Tử Phủ quân.

Cô run lên:

– Tiên quân…

Đôi mắt Tử Phủ quân sâu thẳm, dưới bóng đêm khó có thể phân biệt, nhưng quanh thân lại không hề tỏa ra khí thế giương cung bạt kiếm nào.

– Chỉ một mình em đối chiến với con quái vật này à? – Giọng điệu Tử Phủ quân lãnh đạm, lại như có vẻ không hài lòng, – Ta đến muộn nửa bước, tay phải của em về sau đừng mơ cầm kiếm được nữa.

Nhai Nhi vẫn đờ đẫn,

– Chỉ một mình ngài thôi à…?

Tử Phủ quân không đáp lại cô, nhìn về phía thành khuếch xa xa. Cửa thành đen ngòm rốt cuộc mở ra ra một cái động hình vòm, sắc vàng cam, xem ra là người của Trường Uyên đuổi theo ra rồi.

Tạm thời không thể vào thành được, trên người cô còn có thương tích, hãy cứ rời khỏi nơi này trước, tìm một chỗ xử lý vết thương cho cô đã. Phía đông Thương Ngô địa thế phức tạp, người của Trường Uyên cũng sẽ không đuổi tới nơi đó, hẳn là có thể mang cô đến đó tạm lánh. Vì thế bế cô lên đằng vân mà đi, kết quả không biết tại sao, vừa lơ đễnh một cái là bay ra ngàn dặm rồi. Chờ lúc dừng lại, phát hiện nơi này là bồn địa ba mặt đều là núi, tuy không có sơn động, nhưng có môt cây hoa nguyệt quế rất đẹp, gốc to tán rộng, cành lá sum suê, hoa nở thành chùm, còn chưa đến gần mà đã ngửi được mùi thơm nồng nàn của nó rồi.

Người trong ngực thở dài:

– Chàng đang rất vui phải không, nếu không sao lại mang em đi xa như vậy?

Tử Phủ Quân có vẻ xấu hổ,

– Đây là đâu thế?

Người canh giữ kho tàng thư lớn nhất thiên hạ lại không thích đọc sách, khó trách chỉ một địa giới Vân Phù nho nhỏ này mà cũng không biết. Nhai Nhi nói:

– Đây là ranh giới Bạch Địch, cách phía đông trận đại chiến Xích Bạch năm mươi dặm, em còn từng giết người thu được Tàng linh tử ở đây.

Tử Phủ Quân có vẻ như khá bất ngờ, ngẩn ra đứng đó, tuy rằng vẫn phong nhã, nhưng lại khiến Nhai Nhi thấy buồn cười.

Cô bật cười lên thật, cười đến làm đau cả vết thương trên lưng, vội hít hà mấy cái, tay khoác lên cổ anh.

– Đặt em dưới gốc cây kia đi.

Tử Phủ Quân nghe theo đặt cô ngồi dưới gốc cây. Không còn dáng vẻ hùng hổ giận giữ như trước nữa, lần này động tác rút cánh tay ra vô cùng cẩn thận.

Cuộc đời thật sự tràn ngập nhiều biến số, một khắc trước còn cô còn quyết đấu đến chẳng màng tính mạng, anh vừa đến, mọi thứ lại trở nên yên bình. Chỉ là trên lưng rất đau, miệng vết thương sờ không được nhìn không thấy, nhưng biết là bị thương không nhẹ chút nào. Càng về sau càng thấy sức lực như bị rút hết đi, vì để không bị ngất mà đành phải cắn đầu lưỡi của mình. Cắn cho đến lúc bị cơn đau đớn làm cho giật mình, nước mắt lưng tròng nhìn Tử Phủ quân nhặt củi về đốt lửa lên,

Ánh lửa mang đến một chút an ủi, cũng thấy rõ mặt anh, vẫn tuấn tú rạng ngời, vẫn phong nhã lịch sự như cũ.

Thật là tốt, Tử Phủ quân có vẻ như không còn hận cô như trước nữa, cô nghĩ có lẽ đã bị cô thu phục rồi.

Nhai Nhi hài lòng nhắm mắt lại.

– Em ngủ đây.

Tiếc là một câu đáp của Tử Phủ quân lại gây mất hứng:

– Trước khi chết mau giao bản đồ cho ta.

Người này thật là, vào đúng lúc cô đang hưởng thụ cảm giác hạnh phúc thì lại hắt cho cô một chậu nước lạnh. Cô mở mắt ra:

– Chàng trả lời em một vấn đề, trong lòng chàng, giờ là em quan trọng, hay là bản đồ quan trọng?

Tử Phủ quân yên lặng, vốn có một đáp án rất đơn giản, vậy mà lại khiến anh lúng túng. Nhưng vì mặt mũi, anh lạnh nhạt nói:

– Dĩ nhiên là bản đồ rồi. Ta cứu em vì muốn em nói rõ bản đồ ở đâu, không có gì khác.

Nhai Nhi nghe xong cũng không giận, mím môi cười, cô phân biệt được đâu là lời nói thật, đâu là nói một đằng nghĩ một nẻo. Chút việc nhỏ này mà cứ bám lấy không buông, thật uổng phí nỗi tương tư nhớ nhung bao ngày qua của cô.

Cô lẩm bẩm:

– Chờ khỏe rồi, em đưa chàng đi lấy.

Tử Phủ quân nhìn cô, lại không nói gì.

Dịch lại một chút, muốn chạm vào cô nhưng lại do dự. Họ cơ thể đã rất quen thuộc, nhưng khi tinh thần còn chưa tự do thì vẫn có cảm giác thấp thỏm. Họ là tình nhân xa lạ nhất, là tử địch thân mật nhất, đi đến bước này, luôn có cảm giác bất lực. Anh nhìn mặt cô, gương mặt mỹ lệ mềm mại dưới ánh lửa, mặc y phục đi đêm đầy nhạt nhẽo cứng nhắc, không ai nói cho cô biết là cô không thích hợp với kiểu ăn mặc như này hay sao?

– Diệp Lí….

Tử Phủ quân vẫn gọi cô như vậy, bởi vì ngoài cái tên này ra, anh không quen gọi cô bằng cái tên khác.

Nhai Nhi mở mắt ra, trong lòng xao động. Tử Phủ quân chống nửa thân mình ở trước mặt cô, đôi môi đỏ tươi kia, thật khiến cô chỉ muốn gặm cắn cho đã đời một trận. Kích động dâng lên, không được không được. Cô lập tức nhắm mắt lại,

– Sao cơ?

– Em gối lên đùi ta được không?

Thân mình cô khẽ nghiêng đi một chút, trong lòng thầm nói chẳng lẽ tư vị lần trước nếm đến nghiện rồi hay sao. Tuy nói anh vui sướng, cô có cảm giác vô cùng thành tựu, nhưng lúc này…Cô gắng gượng làm động tác tay:

– Tiên quân, em bị thương như này rồi, chàng còn muốn em trao cho chàng à…

Tử Phủ quân ý muốn vốn không phải như thế, thậm chí còn không hề nghĩ ngợi gì khác, kết quả cô bỗng đề cập tới, mặt anh lập tức đỏ rần lên.

– Em…có thể đừng nhắc đến chuyện đó được không?

Nhai Nhi nói không thể,

– Ngay đây chẳng có ai, em thấy chàng là chỉ muốn chuyện đó.

Lời cô nói đều là thật lòng, nhưng lời nói thật này vẫn làm Tử Phủ quân thẹn quá thành giận. Nghĩ đi nghĩ lại, lần nào cô cũng đều dùng chiêu này, mà đáng giận hơn là lần nào cũng đều hiệu quả cả. Cô không nói thì thôi, anh cũng tận lực bỏ qua, nhưng cô càng nói, thì lại nhắc nhở anh, cái gọi là tiên quân đạo cốt thiên thành rốt cuộc dục vọng buông thả bao nhiêu. Anh thật sự không dám đối mặt với chính mình, vì ngượng ngùng mà giận lên, mắng:

– Em rối cuộc coi ta là cái gì? Là công cụ tình dục để em phát tiết à?

Cơn giận của anh cuồn cuộn, bất luận người đàn ông nào cũng đều không thể chấp nhận sự việc nhìn như mất hồn nhưng lại đả kích tự tôn này.

Nhai Nhi ngẩn cả người ra, suýt nữa thì quên cả vết thương trên lưng, miệng nhướn lên nom thấy nét mặt phẫn nộ của anh thì đoán ra được, trong lòng không biết nên khóc hay nên cười.

Mâu thuẫn giữa họ, đã từ bản đồ vảy cá chuyển sang chuyện phòng the rồi hay sao? Cô gượng chống cơ thể an ủi:

– Không phải như thế, chàng đừng nghĩ nhiều. Chỉ là vừa khéo em muốn làm chuyện đó thôi, tại chàng đẹp trai quá mà…

Còn chưa nói xong, lại đau đến mức rên thành tiếng,

– Quái vật này hình như là bọ cạp tinh, đuôi có độc thì phải.

Tử Phủ Quân thở dài, đỡ hai tay cô, để cô nằm lên đùi mình.

– Đó chỉ là một con cổ hầu, chưa thành tinh, nhưng đích xác có độc.

Vừa nói vừa vạch lưng áo trên lưng cô ra kiểm tra. Y phục đi đêm đã bị máu nhuộm thẫm ra ngoài, trên đuôi cổ hầu có vô số gai nhọn, sau khi đánh trúng kẻ địch sẽ chui vào trong da thịt. Những cái gai này nhỏ như lông trâu, di chuyển theo mạch máu, nếu xử lý muộn, quá nửa canh giờ cô sẽ chết.

Tử Phủ quân xé mảnh áo, máu thịt lẫn lộn, miệng vết thương dính chặt lấy áo lót, nhìn vô cùng ghê rợn. Anh đặt thanh loan đao tinh xảo trên đống lửa, mũi đao dần chuyển hồng, tầm mắt anh lại lẳng lặng dừng trên sống lưng đơn độc gầy yếu kia.

Không mang theo bất luận ý niệm tình dục gì, chỉ đơn thuần là thấy khó chịu. Một cô gái xấu xa như này không nên tìm hiểu, tìm hiểu rồi, lại không nên có tình cảm. Anh nhăn mày lại, lại nhìn chuôi đao, nói khẽ:

– Ta sẽ rạch vết thương, ép kim châm ra. Chắc là sẽ đau đấy, em cố gắng nhẫn nhịn.

Nhai Nhi gối lên chân Tử Phủ quân, trên người anh có mùi hương trầm sâu kín, có thể làm tinh thần người ta bình ổn. Cô nói rạch đi, bao năm qua chịu không ít tổn thương rồi, chút vết thương này có là gì, chút đau này có gì ghê gớm hơn đâu. Huống chi có Tử Phủ quân ở bên, người như anh vậy, dẫu không phải tình nhân, là đối thủ hoặc kẻ thù, chỉ dựa vào tâm tính và nhân phẩm của anh, lúc mấu chốt cũng đáng tin cậy hơn so với bất cứ ai.

Thân thể cô yếu ớt mềm mại, dựa sát vào anh, khi mũi đao đầu tiên rạch xuống, cô khẽ rên lên một tiếng rất khẽ, sống lưng gầy gò khẽ cong lên, trên làn da túa ra một tầng mồ hôi tinh mịn.

Trong lòng Tử Phủ quân khẽ thắt lại, mũi đao run nhẹ.

– Rất đau phải không?

Biết rõ hỏi cũng như không, nhưng không kìm nén được, quan tâm sẽ bị loạn, chỉ như vậy thôi.

Lớp ra bị rạch ra theo phản xạ mà co rụt lại, cô ngẩng mặt lên, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cười:

– Không sao, em chịu được.

Bắt lấy túm tóc, cắn thật chặt trong miệng.

Người cần bình tĩnh hóa ra lại là anh. Tử Phủ quân gắng tinh thần, đặt lưỡi đao mỏng trên làn da bị kim châm, khẽ khàng vạch mở ra, da thịt hai bên co lại, phía dưới là một loạt kim châm cực nhỏ, dưới ánh lửa lại không hề có vẻ ghê rợn mà ngược lại chiết xạ lên thứ ánh sáng kỳ dị. Mấy ổ bệnh tương tự đều xử lý xong, cô gần như bị biến thành một con thử ngư, trông vô cùng đáng thương. Tử Phủ quân cuốn tay áo lên, nhanh chóng dùng chân khí chấn nó ra, cây nguyệt quế ngay gần đó bị liên lụy, sau một trận sàn sạt, thì bị đâm giống như con nhím.

– Diệp Lý.

Tử Phủ quân gọi. Trước đó cô còn cử động, giờ thì nằm im không nhúc nhích. Anh sốt ruột, thò tay định xem thử hơi thở của cô, lại nghe tiếng cô trêu chọc:

– Còn sống, nếu chết rồi chàng thành người góa vợ rồi.

Chỉ là giọng quá yếu ớt thôi, anh biết cô chỉ mạnh miệng, cũng không nói gì với cô nữa. Dùng y phục đi đêm bị hủy kia xé thành mấy miếng vải, băng bó lại thương thế cho cô. Chiếc áo nịt của cô cũng bị đuôi của cổ hầu làm cho nát bét, cho nên khi dây buộc vòng qua ngực khó tránh khỏi xấu hổ.

Nhai Nhi là cố ý, người tuy uể oải, nhưng chút sức vẫn còn, thở hổn hển, mỗi một lần thở là ngực phập phồng, mơ hồ đụng vào ngón tay anh. Tử Phủ quân khựng lại, vội né tránh, Nhai Nhi phì cười vì trò đùa của mình. Chờ được băng bó xong thì chậm rãi bò qua, dán lên cổ anh, yếu ớt nói:

– Em muốn dựa vào chàng để ngủ, cuộc đời này, chỉ có mỗi nguyện vòng này thôi.

Từng có vài lần thân mật da thịt, nhưng lại ngay sau đó mỗi người một ngả, vĩnh viễn đuổi theo, vĩnh viễn không thể chính đại quang minh đuổi kịp, đây chính là nỗi tuyệt vọng của anh. Tử Phủ quân không nói gì, thật ra nguyện vọng này anh cũng có, còn có một khát vọng kỳ lạ khác nữa. Rõ ràng nhân sinh của người phàm chỉ ngắn ngủi vài chục năm, so với anh, cô yếu ớt như cánh ve, nhưng mà mỗi một khắc anh lại sinh ra cảm giác lệ thuộc vào cô, cũng không phải sau khi gặp việc khó muốn mượn lực từ cô, mà là mỗi khi nhớ tới cô thì sẽ càng trở nên kiên định hơn. Dẫu sao bản thân mình là sao cũng được, toàn bộ tính toán đều vì cô.

Nhai Nhi dựa vào lòng anh, vết thương rất đau, hơi thở dồn dập, vẫn chạm vào tay anh, cũng không nói câu gì, chỉ nắm chặt lấy. Trong lòng anh ngũ vị tạp trần, cởi thiền y của mình ra mặc cho cô, bao lấy năm ngón tay thanh mảnh kia, dịu dàng nói:

– Em nghỉ ngơi đi, nơi này không có ai, không phải sợ…

Lời này là nói cho cô, hay là nói cho bản thân mình đây?

Những triền miên trước kia cộng lại cũng không huyền diệu bằng giờ phút này. Họ giống một đôi tình lữ chạy trốn tới chân trời, sống nương tựa lẫn nhau, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, anh hơi thở run rẩy hôn lên trán cô, ngập ngừng:

– Yêu một người, là có thể yêu đến cõi trần ai. Nhưng ta chỉ sợ…em sẽ không thích ta nơi cõi trần ai đó.

Bình luận

Truyện đang đọc