SÓNG NGUYỆT VÔ BIÊN

Tác giả: Vưu Tứ Tỷ

Người ngay trước mắt mà lại thất bại trong truy bắt, Đại Tư Mệnh nghe xong mặt hướng lên trên, đầy vẻ do dự:

– Quân thượng…

Tử Phủ quân ngồi trên Quan Chỉ Đường, nét mặt ung dung quan sát bối cảnh xa hoa kia tựa như trên kim bích chấm xuống một nét mực đậm, không tiêu tán không lan rộng, không thể khinh thường.

Đám người Ba Nguyệt Lâu đứng dạt sang một bên thì mặt mày ủ rũ nhìn Tử Phủ quân, đây chắc là định chiếm núi làm vua hở, đuổi bắt người ta không thành thì cướp luôn sản nghiệp của người ta, mình thì lên làm lão đại, vị thần tiên này đúng là quá tầm thường quá tục đi.

Trên mặt Tử Phủ quân tỏ vẻ như không hề bất ngờ, như là đã sớm đoán được kết cục như vậy, nếu như cô bị họ bắt dễ dàng như thế, vậy thì anh lại quá nghi ngờ bản lĩnh của cô rồi.

Anh rũ mắt xuống, từ từ gật đầu một cái:

– Ta vốn nghĩ ả không ở Ba Nguyệt Lâu, không ngờ lại đụng trúng, xem ra ả không bỏ được nơi này đâu.

Vừa nói vừa quan sát chung quanh, chợt vỗ trán hỏi Đại Tư Mệnh:

– Tìm được chỗ nghỉ chưa?

Tô Họa và A Bàng lập tức mừng thầm, ôn thần sắp đi rồi, xem ra còn có hy vọng, vì vậy đầy trông mong nhìn về phía Đại Tư Mệnh. Kết quả là vị Đại Tư Mệnh kia liếc bọn họ một cái, đáp:

– Vương Xá Châu nơi nơi đều là chướng khí, căn bản chẳng có nơi nào thanh tịnh cả.

Tử Phủ quân quyết định:

– Vậy thì ở lại đây đi. Căn dặn cho các Thiếu Tư Mệnh, đưa các đệ tử môn hạ đi tìm nơi nghỉ chân khác, chúng ta thì ở tại đây chờ ả.

Đây chính là tin xấu nhất trong năm rồi. A Bàng rụt rè giơ tay:

– Tiên quân, trong Ba Nguyệt lâu này tục đến không thể tục hơn ạ, người tu hành lăn lộn nơi vũng bùn hồng trần này dầu sao cũng không tốt. Huống chi Lâu chủ chúng tôi nay đã thành chim sợ ná, các ngài dù có canh ở đây thì Lâu chủ cũng sẽ không quay về đâu.

Trong mắt vị thần tiên lộ tia trong trẻo lạnh lùng, dù là bình thản liếc về phía bạn, cũng khiến cho bạn có cảm giác thật không dễ chịu chút nào.

– Ả gan lớn bằng trời, chuyện gì mà chẳng đám làm hở? Chim sợ ná à….Ngươi quá khinh thường ả rồi.

A Bàng cứng họng, phát hiện vị tiên quân này còn hiểu rõ Lâu chủ của mình hơn cả mình nữa. Người thì đuổi không đi, vậy thì họ phải làm gì đây, cũng chẳng thể sống trong khe hẹp như này được. Vì vậy nhìn sang Tô Họa, mong Tô môn chủ lên tiếng. Tô Hoa mấp máy môi mãi mới cất được tiếng:

– Tiên quân, Ba Nguyệt Lâu chúng tôi chuyên mở cửa làm ăn buôn bán, dù Lâu chủ không ở đây, thì chúng tôi vẫn phải ăn cơm. Chặn đứt đường kiếm tiền của người ta chính là giết cha mẹ người ta, các vị tiên quân định ở đây, thế thì chúng tôi chẳng thể đón khách kiếm tiền rồi, bao nhiêu miệng ăn còn đang chờ, không phải do người tu đạo gây nên ạ?

Nghe thật là có lý nha, A Bàng lập tức thấy kính nể Tô môn chủ thêm vài phần. Nghĩ những vị khách không mời mà đến kia sẽ biết khó mà lui, ai có ngờ đâu vị Tử Phủ quân đến từ Thượng giới kia lại nói:

– Các ngươi cứ mở cửa buôn bán làm ăn như thường, còn chúng ta tiếp tục lùng bắt Lâu chủ của các ngươi, không liên quan gì đến nhau. Ta biết ả sẽ không rời khỏi Vương Xá Châu, có điều Châu này rộng lớn bao nhiêu chứ, ả có thể trốn được đi đâu đây? Ả chẳng phải không thân không thích không nơi nương tựa à, Ba Nguyệt Lâu là nhà của ả, các ngươi là người thân của ả, ả dù có đi đến chân trời thì cuối cùng cũng sẽ quay trở lại thôi.

Tô Họa và A Bàng liếc nhìn nhau, bụng nghĩ vị thần tiên này đúng là năm tháng cứ như không trôi đi ấy, nhà cái gì, người nhà cái gì, những thứ này quá mù mờ, Lâu chủ đối với họ là chủ nhân, không phải người nhà, mà họ trong mắt Lâu chủ cũng chẳng quan trọng như vậy.

Nhưng Đại Tư Mệnh nghe vậy thì lại vô cùng bất an, cảm thấy quân thượng có lẽ đã bị ả đàn bà kia làm cho kích động, thái độ xử thế vốn luôn hướng tới trời cao mây nhẹ giờ thì bắt đầu trở nên gian xảo rồi.

Theo thói quen thường ngày của ngài ấy, thà là ở một căn nhà cỏ chứ sẽ không chịu ở lại nơi chuyên tụ hội đủ các loài vật đâu. Huống chi chỉ muốn bắt người, không phải là nên làm tốt công tác mai phục, khiến cho ả đàn bà kia biết họ đã đi rồi, rồi lại ập tới bắt con ba ba trong hũ à. Ngài ấy đường hoàng đòi chiếm Ba Nguyệt lâu, Nhạc Nhai Nhi dù có mấy cái đầu cũng nào có dám trở lại nữa chứ?

Những người của Ba Nguyệt Lâu tỏ vẻ không cam chịu, chắc là không muốn như thế. Đại Tư Mệnh vốn muốn khuyên quân thượng nghĩ lại, nhưng nhìn thấy họ như vậy thì lại đổi ý, chắp tay nói:

– Thuộc hạ sẽ cho dọn dẹp lầu hai, bố trí cho các đệ tử vào ở.

Tử Phủ quân khẽ gật đầu, ra hiệu bảo y đi làm, ánh mắt đảo sang Tô Họa một cái:

– Dẫn bổn quân đi đến phòng ở của Lâu chủ các ngươi, bổn quân muốn lục soát nơi đó.

Tô Họa há miệng muốn phản đối, nhưng đã từng lĩnh giáo bản lĩnh lợi hại của vị tiên quân này rồi, nên không dám chọc giận ngài ấy nữa. Vừa rồi nàng ta cất tiếng tạo cơ hội cho Lâu chủ chạy trốn, lạ là ngài ấy chẳng ra tay với nàng ta. Nếu như lần này còn dám đối nghịch nữa, biết đâu mình thật sự bị giết đấy.

Nàng ta đành phải gật đầu,

– Vâng, mời tiên quân đi theo tôi.

Tử Phủ quân đi qua từng dãy hành lang tràn ngập ánh sáng, nơi cùng xa cực dục này, mỗi một nơi đều tràn ngập thứ mùi khó ngửi. Chỗ cô ở rất sâu, không biết đi qua mấy lớp cửa rồi, cuối cùng theo Tô Họa bước vào một căn phòng. Căn phòng rất rộng lớn, khắp nơi là rèm đỏ rũ thấp, tấm rèm mỏng nhẹ như một tơ, có người đi qua liền rạo rực lay động theo, tựa như tất cả đều có sự sống.

Tô Họa mím môi đứng ở trước cửa.

– Đây chính là phòng ngủ của Lâu chủ, chỉ là lúc trước Lâu chủ cứ phải bôn ba bên ngoài, nên rất ít khi ngủ lại đây. Lần này chỉ sợ tiên quân đi một chuyến vô ích thôi, thứ quan trọng thế kia, Lâu chủ tuyệt đối không để lại trong lầu đâu.

Tử Phủ quân mặt không cảm xúc nhìn nàng ta:

– Ngươi chờ bên ngoài đi.

Tô Họa hết cách, đành phải lui ra hành lang.

Cánh cổng lớn của tiền lâu đã mở rồi, nàng ta nghe thấy thanh âm ồn ào náo nhiệt, sự yên tĩnh trước đó lập tức bị những thanh âm huyên náo này che giấu. Việc làm ăn của Ba Nguyệt lâu trước nay vẫn luôn rất tốt, chỉ cần đón khách, không tới nửa nén hương chỗ ngồi sẽ chật ních. Tiếng âm nhạc réo rắt vang lên, tiếng nói chuyện tiếng cười đùa của khách, cùng với tiếng đồng tiền rơi xuống võ đài vang lên giòn giã, xen lẫn là tiếng ăn uống ồn ào. Nàng ta ngửa mặt lên đỉnh nhà thở dài, không biết Lâu chủ giờ đang ở đâu. Lúc trước còn có Tung Ngôn, chân trời góc bể có cậu ta là bầu bạn, cũng sẽ không sợ. Nhưng nay đổi thành Hồ Bất Ngôn, con hồ ly kia lại ham sắc, chẳng biết có chu toàn được toàn bộ hay không.

Đang lúc thổn thức thì bất chợt có tiếng động vang dội cuốn tới trước vạt váy của mình, cúi xuống xem, là một thẻ đồng làm bằng trúc xanh, trên có khắc hai chữ “Tử Phủ” cứng cáp mang phong cách cổ xưa. Lại ngước lên, phía cuối hành lang có một người mặt như phán quan, chắc là tìm chẳng ra, thư từ bị hất rơi xuống đất, đúng lúc lăn đến trước mặt mình.

Không nói lời nào, cũng chẳng nhượng bộ, nàng ta cứ như vậy nhìn y. Kẻ thù gặp mặt đỏ con mắt, ngày đó chạm mặt ở Yên Vũ Châu, nàng ta đã có ấn tượng không tốt với vị Đại Tư Mệnh luôn oai phong này rồi. Không đụng phải nhau nữa thì thôi, chứ nếu lại đụng đến nàng ta lần nữa, vậy thì đừng trách nàng ta không khách sáo.

Đại Tư Mệnh rõ ràng là kiêu ngạo, gây ra lỗi mà mặt không đỏ tim không đập mạnh, nhìn ống trúc kia, nhìn Tô Họa mảnh mai yêu kiều tựa vào tường phấn kia, bước chân không giảm, đến trước mặt nàng ta.

– Thất lễ rồi. – Y cúi xuống định nhặt lên.

Tô Họa cười gằn một tiếng, nhấc vạt váy trùm lên luôn ống trúc kia.

Đại Tư Mệnh khựng lại, dĩ nhiên không dám vén váy nàng ta lên, đứng thẳng, cau mày lại.

Tô Họa rất bình thản, đôi mắt cong cong đầy phong tình liếc một cái, dịu dàng nói:

– Tôi có một chuyện muốn hỏi Đại Tư Mệnh.

Nếu không phải phong thư đang ở dưới váy của nàng ta, Đại Tư Mệnh khinh bỉ còn lâu mới để ý tới nàng ta, nhưng giờ tình huống đặc biệt, đành phải gật đầu:

– Môn chủ cứ nói.

Tô Họa quan tâm là lúc nào họ rời khỏi đây, Ba Nguyệt Lâu có nhiều giao dịch ngầm, có người ngoài ở đây dầu gì hành động cũng bất tiện. Nàng ta cắn môi, nói:

– Các cô gái trẻ tuổi trong lầu chúng tôi rất nhiều, bất kể là môn chúng hay tỳ nữ thì số người cũng nhiều hơn đệ tử mà Phủ quân mang tới. Đại Tư Mệnh biết kết quả đàn ông và đàn bà sống chung với nhau là như nào không? Muốn thanh tu, chỉ e sẽ bị đứt đoạn, nhỡ rơi vào hồng trần, cả đời không được siêu sinh, vậy thì không tốt lắm đâu.

Nàng ta trợn mắt lên:

– Khi nào thì các ngài đi?

Biểu cảm của Đại Tư Mệnh rất nghiêm trang, dáng vẻ dù bị đao chém búa chẻ cũng không sợ,

– Không thể trả lời.

Xem ra là không muốn nói chuyện đàng hoàng rồi. Tô Họa bắt đầu nổi giận rồi.

– Tôi là muốn tốt cho các vị tiên quân thôi. Các cô nương trong lầu chúng tôi rất nhiệt tình, thích nhất tặng điểm tâm, an ủi thăm hỏi. Hoặc các tiên quân có cần gì đó, cô nương thì lại thân thiện, thường xuyên qua lại như thế, không sợ sẽ xảy chuyện gì hay sao?

Đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn đây mà! Ánh mắt Đại Tư Mệnh nhìn nàng ta như đang nhìn một con hại trùng:

– Tô môn chủ, vậy thì mong ngươi quản lý tốt thuộc hạ của mình vào, đừng có tạo cảnh khốn khó cho các đệ tử của Tử Phủ.

Tô Họa bật cười thành tiếng:

– Cái này thì tôi không quản được được, chân là của họ, họ muốn đi đâu, muốn gặp người nào, tôi không thể quyết định được.

Ngừng lại một chút, sóng mắt đẹp đẽ đảo đi đảo lại trên người y:

– Các vị tiên quân của Tử Phủ người nào cũng tướng mạo đẹp đẽ, đúng là tiên trên núi có khác. Tôi thấy Đại Tư mệnh cũng vậy. Đã có người nào khen ngài đẹp trai chưa?

Đại Tư Mệnh bởi vì cái giọng châm chọc của nàng ta, chân mày nhíu chặt hơn:

– Nếu Tô môn chủ không có gì để nói nữa, xin dịch sang một bên.

Tô Họa phớt lờ:

– Đại Tư mệnh sao không cười? Cười lên càng anh tuấn hơn đấy.

Tiếp theo là Đại Tư mệnh dứt khoát không tiếp lời, mắt sắc như đao nhìn nàng ta.

Tô Họa là người thế nào, mười sáu tuổi đã đảm nhiệm chức vị Môn chủ của Nhược Thủy môn, thủ hạ Tứ tinh, bao gồm Nhạc Nhai Nhi đều là đệ tử của nàng ta, đạo hạnh làm sao không thâm sâu được cơ chứ. Đối phó với đàn ông, da mặt mỏng sao được, nhất là loại đàn ông đã trục xuất phụ nữ khỏi cuộc sống. Y bất động như núi, vậy thì ép y đi đến núi, không nói những thứ khác, riêng chuyện dụ tiên chính là một chuyện đã cực kỳ thú vị rồi.

Nàng ta cầm vạt váy, vạt váy xao động như sóng nước, mỉm cười với y:

– Thế nào? Tôi nói sai à? Thái độ tiên quân như vậy có giống nhờ vả người khác không?

Dùng từ nhờ vả này có vẻ quá khéo léo rồi, Đại Tư Mệnh lạnh lùng nói:

– Nếu Tô môn chủ rảnh rỗi như vậy, vậy thì tại hạ xin nghe theo thôi.

Ý y là gì? Tô Họa kinh ngạc nhìn, không ngờ trên đời này lại có kẻ bẻ mãi không cong như thế. Y quả nhiên không gấp lấy lại phong thư của mình, chỉ đứng mắt đối mắt với nàng ta, dáng vẻ trời sập xuống cũng chẳng lo.

Tô Họa bắt đầu bực bội, người tu hành tĩnh tọa một ngày dễ như cơm bữa, đối với một người phàm như nàng ta mà nói muốn đấu với người ta quả đúng là như trứng trọi đá. Nàng ta cắn môi, chớp chớp mắt nhìn y, biểu cảm vị Đại Tư Mệnh này kiêu căng, con người thoát khỏi thất tình lục dục, hơi thở sạch sẽ thoải mái.

Lúc này cưỡi hổ khó xuống, ống trúc ở dưới váy của nàng ta, dịch mũi chân là có thể đá. Nhưng nàng ta không thể đi, càng không thể nhặt, không thể làm gì khác hơn là đấu sức với y, xem ai phải nhường ai trước.

Hai người cứ gườm gườm với nhau dưới hành lang vắng vẻ, giống như hai bức tượng đá. Được một hồi, Tô Họa nói:

– Chân ta đau mỏi quá.

Đại Tư Mệnh đầy khinh thường.

– Ngài cười một cái, tôi sẽ trả thư cho ngài.

Đại Tư Mệnh hoàn toàn phớt lờ.

Bị ép buộc, nàng ta đành phải ra đòn sát thủ, khẽ kêu lên cả người lảo đảo nhào vào trong ngực y.

Vốn nghĩ đàn ông trên đời này không một ai từ chối người đẹp cả, cũng sẽ chẳng có người đàn ông nào lại có tâm địa sắt đá cả, dù không đỡ thì it nhất cũng phải có chút ít nhượng bộ. Ấy thế mà vị Đại Tư Mệnh không hiểu phong tình này thì ngược lại, thấy tình hình đó thì lui về sau một bước, và Tô Họa đang lảo đảo cũng bởi thế mà trong lúc giữ thăng bằng, ống trúc chẳng biết đã nằm trong tay y từ lúc nào rồi.

Người thắng vẻ mặt đầy khinh miệt, xoay người bỏ đi, trước khi đi còn lẩm bẩm câu gì đó mà Tô Họa nghe không rõ. Chờ ổn định lại rồi mới nhận ra ba chữ đó là ” Mụ yêu tinh”.

Mụ yêu tinh! Mụ…yêu tinh? Nàng ta gần như muốn nổi điên lên, nghiến răng hung hãn nhìn theo hướng người kia bỏ đi, trong lòng thề, sớm muộn gì cũng bắt kẻ tuổi đã cao còn chĩa vào một trò trẻ con trả cái giá thật đắt.

Vị Đại Tư mệnh cao ngạo kia vô cùng đắc ý, các nữ tử chốn hồng trần hơi động một tí là nhảy vào lòng người ta, y còn lâu mới thèm nhé. Một trận sóng gió nhỏ bé vừa rồi chẳng để lại chút dấu vết gì trong đầu y, y vào khuê phòng của Lâu chủ Ba Nguyệt Lâu, tìm Quân thượng đang đứng trước cửa sổ.

Đêm đã khuya rồi, cả thành đèn đuốc sáng như ban ngày, bầu trời đêm được ánh đèn chiếu sáng đến thành một màu tím thẫm, một vầng trăng lớn đơn độc treo trên cao. Nếu như bỏ qua hơi thở vẩn đục của thế gian thì cảnh đêm của Vương Xá Châu thực sự rất đẹp. Thực ra thì con người ai cũng thích thời đại hưng thịnh, càng rực rỡ huy hoàng, càng tự do hơn bình thường.

Nhưng bóng lưng của Quân thượng nhìn lại đầy ưu tư cô độc, hòa với ánh trăng lạnh lẽo, hình ảnh này làm y đang không biết mình có nên làm phiền đến ngài không thì Tử Phủ quân đã biết y đi vào, quay người lại.

Đại Tư Mệnh bước tới, trình ống trúc lên:

– Tháng sau tàng thư Lang Hoàn sẽ chỉnh đốn lại, cần một câu hồi đáp từ Quân thượng ạ.

Tử Phủ quân cũng không nhìn một cái:

– Có thấy nhân tuyển Tử Phủ chưa?

Đại Tư mệnh sửng sốt,

– Sao Quân thượng lại có ý nghĩ này ạ? Lang Hoàn từ lúc xây dựng đến giờ vẫn do Quân thượng cai quản, làm sao nói đổi là đổi được

Tử Phủ quân hơi nhướn môi, tầm mắt chuyển về dãy núi phía xa:

– Một vạn năm, ngoài canh giữ Lang Hoàn ra thì ta chẳng có nơi nào để đi cả. Có lúc nghĩ, nếu như ta không làm Lang Hoàn quân, vậy thì có thể làm gì…Cai quản Lang Hoàn là sứ mệnh của ta, làm sai thì phải nhận trừng phạt.

Vừa nói vừa cười khẽ, phất ống tay áo lên,

– Truy y đái tội, làm liên lụy các ngươi, ta cũng thấy hổ thẹn.

Nỗi u buồn không giải thích được của Quân thượng luôn tới rất đột ngột, trong những năm tháng đã qua, dầu gì ngài ấy cũng là tiên có tâm tư tinh tế, Đại Tư Mệnh giỏi về an ủi, y cụp mắt nói:

– Đệ tử của Tử Phủ luôn luôn là tố sa bạch bào, thỉnh thoảng mới mặc truy y một lần, thuộc hạ cảm thấy cũng khá thú vị. Quân thượng không cần áy náy, lần này dính đạo tiểu nhân, con cọp cũng có lúc ngủ lim dim, làm việc đều có sơ sót, so với chiến công trước kia thì rất nhỏ bé không đáng kể.

Tử Phủ quân nghe thế nhắm mắt lại, bùi ngùi thở dài:

– Quả thật là đạo tiểu nhân, cho nên bổn quân nhất định phải tự tay bắt ả, để cho ả biết cái giá phải trả của việc không biết trời cao đất dày là gì.

Đại Tư Mệnh rất vui lòng khi nghe Tử Phủ quân tỏ thái độ như vậy, dẫu sao thì muốn một vị tiên trời sinh tính buông tuồng giữ được thái độ ghét ác như thù rất khó. Y nhìn quanh một vòng:

– Quân thượng có phát hiện ra đầu mối gì không ạ?

Tử Phủ quân lắc đầu:

– Chỗ này chỉ dùng để nghỉ, vốn chẳng có ý định lục soát gì cả.

Đại Tư Mệnh kinh ngạc, bụng nghĩ nếu đã như vậy, tại sao còn uổng công vô ích. Nhưng bất ngờ là y không muốn hỏi thì lại nhận được câu trả lời là:

– Nhàn rỗi quá nên thấy chán, đi dạo khắp nơi một chút.

– Thế tiếp theo thì Quân thượng định làm gì ạ? – Y do dự hỏi, – Nhiều người Tử Phủ ở lại Ba Nguyệt lâu như thế, sợ rằng bứt dây động rừng.

Tử Phủ quân nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi híp mắt lại, nói:

– Ta chính là muốn bứt dây động rừng, gậy ông đập lưng ông. Ả rất thích khi chơi đùa với người khác, bổn quân lần này cũng sẽ chơi đùa lại ả.

Bình luận

Truyện đang đọc