SÓNG NGUYỆT VÔ BIÊN

Trời cao mênh mông, bóng đêm dày đặc. Một vầng trăng sáng treo ở giữa không trung nhìn xuống chúng sinh, có sao băng lập loè từ phía chân trời xẹt qua, rồi rơi về cuối trời cao.

Cây đuốc hừng hực nâng lên, minh quân ngồi trên lưng ngựa che mặt. Vó ngựa bước từng bước nhỏ quanh họ, vòng vây càng lúc càng nhỏ, tính sơ lược một chút, nhân số tầm 50 người.

Đương nhiên đây chỉ là tầng thứ nhất, có lẽ là do rút kinh nghiệm của lúc trước thất bại, lần này bao vây tiễu trừ không hở một mặt nào. Những võ lâm chính đạo này gần như dốc hết toàn bộ nhân mã, mỗi một dặm là một lớp, không cầu vòng thứ nhất đã khắc địch chế thắng, chỉ cần làm giảm nhuệ khí kẻ địch, vậy đã đủ rồi.

So sánh ra, bên Nhai Nhi chỉ có năm người, Hồ Bất Ngôn ngoài chạy ra thì sức chiến đấu gần như bằng không. Bốn người còn lại mỗi người chiến một mặt, mỗi người giải quyết mười hai người, hẳn là không thành vấn đề.

Năm người dựa lưng vào nhau, đoàn kết lại. Nhai Nhi nói:

– Vẫn theo quy củ cũ, phá vây ra ngoài được thì đừng quay đầu lại, chạy được người nào thì cứ chạy đi.

Đây là quy tắc chiến đấu lúc trước khi họ được Ba Nguyệt Các huấn luyện, đối với họ, không cần nói gì mà toàn thân mà lui, chỉ cần bảo đảm mình không trở thành gánh nặng của đồng đội là được hết. Lúc kéo bè kéo lũ đánh nhau kiêng kị nhất là dây dưa lằng nhằng, rất nhiều toàn quân bị diệt là bởi vì không nỡ từ bỏ đồng đội, họ không phải lần đầu tiên gặp phải khốn cảnh như này, trong lòng đều hiểu rõ.

Quỷ Quái nói:

– Lâu chủ cưỡi hồ ly đi trước đi, bọn thuộc hạ cản phía sau.

Nhai Nhi cũng không để ý tới. Tình trạng như này, coi thủ hạ đều trở thành vũ khí chết chóc, vậy thì cô có khác gì Lan Chiến đâu.

Người cầm đầu minh quân cưỡi con ngựa cao lớn lên tiếng:

– Giao ra Mâu Ni Thần Bích, bọn ta sẽ tha các ngươi con đường chết.

Nhai Nhi nghiến răng, gặp là đánh, không có gì để nói. Vì thế một thanh kiếm rời khỏi tay, người kia tuy tránh kịp thời nhưng búi tóc cũng bị sượt trúng bung ra. Nhai Nhi hét lên, thân thể lao đi, bốn người như mũi tên rời cung, bắn về bốn hướng, chỉ còn lại Hồ Bất Ngôn giơ đao, đầu óc choáng váng không biết đâm hướng nào.

Trước kia anh ta vẫn luôn cảm thấy ông chủ rất lợi hại, định nghĩa từ lợi hại này là bắt nguồn từ lúc cô chặt đứt cái đuôi của anh ta. Sau này mỗi lần cô ra tay hầu như đều là cuộc chiến một chọi một, không chênh lệch to lớn như hôm nay. Hồ Bất Ngôn đứng ngây dại, lần này hoàn toàn bị trận mưa gió máu tanh mà cô dẫn khởi nên làm cho sợ ngây người rồi.

Một cô gái trẻ như này, là cao thủ đứng đầu Ba Nguyệt Các, trình độ giết người không chớp mắt kia thật sự làm người xem thấy mà nghiền. Hai thanh kiếm linh kia ở trong tay cô được phát huy đến nguyên vẹn nhất, anh ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng uống máu của Triều Nhan, yết hầu phát ra tiếng ừng ực. Người giết đỏ cả mắt rồi, tựa như trước kia anh ta ăn đậu phộng rang nhai rau ráu, đi đến chỗ nào thì chỗ đó bị nghiền áp, chỉ mười mấy người mà như không đủ để cô giết.

Có điều ngũ đại môn phái lúc này có chuẩn bị mà đến, vòng thứ nhất thấy vây giết không hiệu quả, vòng thứ hai bắt đầu lao lên. Nhóm này đều là kiếm khách có danh tiếng trên giang hồ, lúc đối chiến không giống như vòng thứ nhất chỉ lao lên mà đánh thôi.

Hồ Bất Ngôn ngắc ngứ vung đao lên xuống, hoàn toàn giống như đang múa may linh tinh, những người này giết đến hứng khởi, hình như đã hoàn toàn bỏ quên anh ta. Anh ta thấy, Yêu Quái và Quỷ Quái là đàn ông, không cần anh ta giúp, còn giữa Lâu chủ và Tô môn chủ, thì anh ta lựa chọn một để giúp, anh ta chọn lâu chủ, dẫu sao giao tình giữa họ sâu sắc. Nhưng kết quả anh ta vừa tiến lên, kiếm khí quét ngang đến suýt chút nữa thì gọt đầu anh ta, còn may Lâu chủ xoay tay lại một kích chặn cho anh ta.

Nhai Nhi nhìn Hồ Bất Ngôn như nhìn một kẻ bỏ đi:

– Vô dụng. Ngồi xổm xuống.

Hồ Bất Ngôn ôm đầu ngồi xuống ngay tại chỗ, nhìn lâu chủ vì đánh lui kiếm đang chĩa vào mình mà quần đấu với kẻ kia.

Nói vô dụng, anh ta thật sự vô dụng, anh ta không phải là con hồ ly chiến đấu. Lúc trước muốn ra tay với cô đều phải mượn dùng mê dược, ngoài kỹ năng chạy trốn nhanh thì chỉ biết biến thành người thôi. Đáng buồn nhất chính là, tổng thể mà nói anh ta đúng là một con hồ ly vô dụng.

Lâu chủ không cần anh ta, anh ta lại nhìn sang Tô Họa. Vừa quay sang nhìn này tức thì mặt mày tái mét. Tô Họa vốn đã bị thương ở đùi, hành động không mấy linh hoạt. Sau đại chiến 300 hiệp thể lực rõ ràng theo không kịp. Bỗng gặp phải một đòn nghiêm trọng, người bị vứt lên cao, còn may anh ta phản ứng nhanh lao đến tiếp được nàng ta.

Dám đánh Tô Họa nhà anh ta à? Hồ Bất Ngôn giận không thể tả, anh ta vung đao bổ về phía đối phương, phập một tiếng, không ngờ bị anh ta chém trúng. Hồ Bất Ngôn hớn hở, nhưng khi người kia ngã xuống mới phát hiện ra, thì ra đứng sau là Lâu chủ, kiếm của cô đâm xuyên ngực người kia.

– Dẫn sư phụ đi trước đi.

Nhai Nhi buông một câu, rồi lập tức lao vào trận loạn chiến.

Hồ Bất Ngôn rơi vào thế khó xử:

– Vậy cô thì làm sao?

Thực ra anh ta có thể mang theo cả hai để chạy, Nhai Nhi nói có thể chạy được ai thì chạy, nhưng lại không bỏ mặc được Yêu Quái và Quỷ Quái. Anh ta đợi, nhưng không thấy cô đáp lại, cô bận chiến đấu, cũng đã càng lúc càng cách xa anh ta. Hồ Bất Ngôn quay lại xem Tô Họa đang bị trọng thương, hậm hực dậm chân hóa thành nguyên hình, nhấc nàng ta lên lưng, tung tứ chi lao ra khỏi đoàn hỗn chiến.

Đối diện là một trận mưa tên, anh ta không dừng bước, căng da đầu tiếp tục lao đi. Cũng may tốc độ rất nhanh, chỉ có một mũi tên bắn trúng chân trước của anh ta, kiên trì chạy vẫn thành công phá vây ra ngoài.

Kiếm khách của vòng thứ hai càng ngày càng ít đi, dưới sự yểm hộ của Nhai Nhi, Yêu Quái và Quỷ Quái thành công cướp được ngựa, hai người thúc ngựa gọi Lâu chủ, hơn mười bước nữa còn có một con, nhưng mà khi cô với tay ra, kiếm khách vòng thứ ba đã giết đến. Cô không kịp nghĩ ngợi, hét to lên:

– Đi đi.

Hai người ngập ngừng, Yêu Quái đỏ mắt lên, nghiến răng rống to:

– Lão tử liều mạng cùng các ngươi!

Khi cùng đường bí lối, thì sẽ nảy sinh giây phút bi tráng như vậy. Nhai Nhi chiến đấu một mình, rất khó để đối phó với kiếm khách bất tận như lúa mỳ đang vào vụ cắt này, năm xưa cha mang theo mẹ không biết võ công, đã mệt nhọc chạy thoát như nào.

Cô hét lên gần như khàn cả giọng:

– Đi đi, đi mau đi. Về Ba Nguyệt lâu đi.

Tổ lật thì sao còn trứng, tình cảnh của Ba Nguyệt Lâu cũng không lạc quan. Người trong lâu không có phòng bị, nhỡ bị lệnh của đài Chúng Đế bao vây tiễu trừ, chỉ sợ họ không ứng phó được.

Lại là một trận đao quang kiếm ảnh, khi bốn thanh trường kiếm đồng loạt đâm về phía cô, Đụng Vũ quét ngang, chém những thanh kiếm đó gãy thành hai đoạn. Một đoạn kiếm gãy nảy lên đánh trúng vào cánh tay cô, cắt một đường trên y phục đi đêm. Đúng vào lúc này, một con khoái mã như ánh sao chạy như điên tới, phóng qua đỉnh đầu mọi người, bụng ngựa tinh tráng, như che khuất nửa bầu trời. Người trên đó với tay ra, vớt người lên lưng ngựa, đợi khi nhóm kiếm khách kịp phản ứng thì hai con ngựa đã một nam một bắc chạy xa rồi.

Uỳnh một tiếng, một quả cầu lửa đỏ bắn thẳng lên không trung, người cách mấy dặm nhìn thấy tín hiệu, lập tức kéo cung lên ngựa. Thấy người tới, mũi tên cùng phát, xác suất trúng mục tiêu tương đối thấp, trừ phi trúng ngựa. Quả nhiên là họ đã thoát, vì thế liền đuổi theo, giống như lúc trước đã đối phó với Nhạc Nhận Dư.

Ngựa lao đi vun vút, người trên lưng ngựa đè thấp thân mình. Nhai Nhi quay lại nhìn:

– An Lan…

Tử Phủ quân siết chặt cương ngựa nhìn phía trước chăm chú:

– Ta không quen đường, em xem nên chạy hướng nào.

Khi người cùng dị loại đối chiến anh có thể quang minh chính đại tham dự, nhưng khi người cùng người giang hồ phân tranh, anh lại không có lập trường can thiệp. Anh chỉ có thể một mình tiến đến, dưới tiền đề không phá vỡ quy tắc nhân gian, tận hết khả năng mình có để trợ giúp cô. Nhưng người làm cô bị thương, anh không thể ăn miếng trả miếng, điều có thể làm duy nhất là dẫn cô đi thoát khỏi hiểm cảnh.

Chỉ là như vậy cũng tốt, cuối cùng đã tìm được cơ hội ở bên cô rồi, trong lòng anh thầm vui mừng. Nhưng trong sự vui mừng này, có vẻ lạc lõng khi khả năng của anh bị hạn chế. Người phàm thật quá nhỏ bé, giống như con kiến, trong tam giới không chịu nổi một kích nhất, nhưng lại chiến đấu tàn nhẫn nhất.

Anh nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa, như đạp vỡ càn khôn. Thỉnh thoảng có mũi tên xẹt tới, anh ôm chặt cô trong ngực bảo vệ chặt chẽ.

Nhai Nhi chăm chú nhìn, hướng họ đang chạy là hướng bắc, tựa như số mệnh luân hồi, con đường cha mẹ từng đi qua, giờ lại đến lượt cô. Trước kia cô chưa bao giờ tưởng tượng đến cảnh tượng binh hoang mã loạn này, đến giờ, khi ở bên người mình thương mới lĩnh hội được sâu sắc nhất.

Trong lòng cô run sợ, liên tiếp dặn dò:

– Chàng phải cẩn thận sau lưng đấy.

Tử Phủ quân đáp lời, không cần đếm, hình như là bị trúng hai ba mũi tên. Dù sao thì anh cũng sẽ không chết, giờ may mắn bảo vệ cô trong ngực là điều chính xác nhất. Anh đã từng qua thiên hành kính chứng kiến cảnh ngộ của cha mẹ cô, khi không còn đường lui, thì mọi chi tiết nhỏ nhặt đều liên quan đến đến sống chết. Tuy rằng kết cục cuối cùng đơn giản như thế, nhưng nếu mẫu thân cô có thể sống để sinh cô ra, vậy thì sẽ không có cảnh bi thương mổ bụng lấy con ra rồi.

Tuyết Vực quen thuộc đã từng là thiên đường lúc nhỏ của cô. Khi chạy vào đó, lại không có sự khung hoảng giống cha mẹ lúc trước. Cô biết ở đâu thì có thể bỏ rơi những người kia, có điều cô dẫn người xâm nhập vào đây, rất có thể đã làm cho nơi Tuyết Vực này không được yên ổn nữa rồi. Còn có bầy sói nữa, nhiễu loạn sinh hoạt của chúng, trong lòng cô cũng thấy áy náy.

Thúc ngựa chạy về phía vách núi, siết chặt dây cương lại, con ngựa trắng ngẩng cao đầu hí vang, làm bầy chim sống trên đỉnh tuyết kinh sợ. Vì vậy trên bầu trời là tiếng cánh chim vỗ rào rào, sau một lúc ồn ào thì mới tan hết. Trong các bụi cây bắt đầu có bóng dáng xuyên qua. Nhai Nhi biết, bầy sói đã bị kinh động. Tai Trắng giờ phong thái hơn xa trước đây, nó vẫn luôn nhớ tới cô, bạn cũ bao năm không gặp không cần nhiều lời, nó biết phải bảo vệ cô như nào. Lang Vương quay lại nhìn cô một cái, đợi họ bước lên sạn đạo, bầy sói tụ tập ở bên vách núi, cắt đứt đường đi của truy binh.

Sói tuyết to lớn, đứng lên cao bằng hai người, số lượng lại nhiều, một nhóm chừng bốn mươi năm mươi con. Ngũ đại môn phái truy đuổi đến nơi này vẫn không từ bỏ, có người ý định xâm nhập vào cấm địa của bầy sói quy định, vừa mới bước một bước, liền bị xé thành hai đoạn.

Máu vẩy đầy đất, bầy sói bày ra tư thế công kích, phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo. Tiếng gầm gừ đồng loạt này như sấm rền, nếu giờ có bất cứ kẻ nào vọng động, bầy sói sẽ hợp nhau tấn công, không chỉ không giết được sói tuyết mà có khi bản thân còn bị mất mạng, tốt nhất không nên mạo hiểm như vậy.

Người của ngũ đại môn phái bị bắt lui về phía sau, lui ba năm bước cũng không thể làm cho Lang Vương vừa lòng. Nó chậm rãi bước tới gần những vị khách không mời mà đến, gào lên dữ tợn làm thủ lĩnh minh quân sợ hãi. Bọn họ cuống quýt hạ lệnh rút lui, dưới sự xua đuổi của bầy sói đã lui đến tận bên ngoài núi nơi cửa vào tuyết vực.

– Súc sinh đáng chết!

Mấy hán tử giận dữ mắng to, nhưng lại không dám làm gì. Con gái của Nhạc Nhận Dư còn sống, tuyệt vọng chờ đợi hai mươi hai năm giờ lại dấy lên hy vọng, tuyệt đối không thể bỏ lỡ được. Mọi người thương nghị một hồi, quyết định:

– Đóng quân tại chỗ, không tin hai kẻ kia cả đời không ra khỏi tuyết vực.

Khi bên ngoài hò hét dựng trại, thì trong tuyết vực hai người đã tìm được một sơn động.

Nhai Nhi nhìn thấy lưng Tử Phủ Quân bị cắm ba mũi tên:

– Sắp biến thành nhím rồi, chàng không thấy đau à?

Với Tử Phủ Quân mà nói không có gì đau đớn cả, nhưng để phối hợp với cô, anh ngã bệt xuống, ho khan vài cái, thở hổn hển nói:

– Chắc là bị thương ở phổi rồi…

Điều này làm Nhai Nhi cuống hết cả lên, cô một tay chống lưng, một tay vỗ trán, xoay hai vòng mới nhớ ra phải xé áo của anh ra xem. Kết quả khi nhìn thấy thì tim như vỡ ra từng mảnh, một mũi tên xuyên qua sườn trái cắm vào cơ thể anh, trên mũi tên đỏ lòm toàn máu, đúng là bị thương rất nặng.

Tức thì mặt cô trắng bệch, quỳ xuống ôm lấy anh:

– Không phải chàng là thần tiên hay sao, thần tiên chắc không chết chứ.

Tử Phủ quân yếu ớt nhắm mắt lại:

– Ta đóng giữ nhân gian, đương nhiên là thể xác con người rồi, bị thương quá nặng cũng sẽ chết.

Anh cũng sẽ chết ư? Cô mất cha mẹ sau đó lại mất đi tổ phụ, giờ lại sắp mất đi anh rồi. Trái tim cô run rẩy, dìu Tử Phủ quân dựa vào vách đá, nói năng lắp bắp:

– Em sẽ rút mũi tên ra, chàng sẽ không chết đâu. Chàng còn nhiều việc chưa làm xong mà, còn chưa lấy được bản đồ vảy cá, còn chưa bắt được em về quy án. Còn nữa, hai ta đã làm nhiều lần rồi mà bụng em chẳng có động tĩnh gì, chàng có nghĩ tới không, có phải chàng không được rồi không?

– Thật à? – Đầu óc Tử Phủ quân như trống rỗng, bụng nghĩ chẳng lẽ tu đạo vạn năm, thật sự tu không được thân mình?

Nhai Nhi gật đầu, ngay lúc Tử Phủ quân đang đờ người thì bẻ gãy đầu mũi tên trên người anh.

Tử Phủ quân như không phát hiện ra, mặt mày mù mờ, ánh mắt nhìn lên vòm trời tĩnh lặng cao rộng, dần dần thấy tràn ngập đau thương, cúi đầu nghĩ:

– Lần đầu tiên là tháng Nhâm Thần ngày Tân Vị…- Sau đó nghiêm túc tính toán: – Thực ra tính tới hôm nay cũng chỉ hơn hai tháng chút thôi.

Nhai Nhi giữ chặt tiễn vũ sau lưng anh:

– Dù chỉ hơn hai tháng, nhưng đã có thể bắt được mạch rồi.

Bất chợt dùng sức, rút thân mũi tên ra.

Tử Phủ quân khẽ a một tiếng, cũng không có phản ứng gì lớn, quay lại nhìn cô, dịu dàng nói:

– Diệp Lý, đưa tay em cho ta.

Nhai Nhi đành phải đưa tay phải qua:

– Tự em bắt cho mình rồi, không có.

Tử Phủ quân ngượng ngùng,

– Ta muốn xác nhận lần nữa.

Đàn ông với phương diện này vẫn rất coi trọng, khi bận tâm gì đó thì có vẻ đó là một bản năng. Nhai Nhi lúc anh bắt mạch cho thì lại rút ra một mũi tên nữa, vội ngó biểu cảm của anh, thấy anh chỉ hơi nhíu nhíu mày, ngón tay đặt nhẹ lên cổ tay cô, hơi nghiêng đầu, như đang nghiền ngẫm.

Xác thật là không có, Tử Phủ quân che ở trước môi, cười xấu hổ:

– Cũng tốt, không ảnh hưởng đến em phải lang bạt giang hồ.

Lúc anh nói chuyện, cô đã rút xong mũi tên thứ ba rồi. Chỗ ba mũi tên cắm máu chảy ra không ngừng, nhuộm đỏ cả lưng áo, nhìn vô cùng ghê sợ. Nhai Nhi không kịp hỏi những vết sẹo trên lưng anh là chuyện gì, khăn tay mang theo cũng không bịt được hết những vết thương kia, trong tình thế cấp bách cởi y phục đi đêm xuống, rồi cởi áo lót ra.

Tử Phủ quân giật mình, vội tránh ánh mắt di, cũng không biết là do bởi trúng tên, hay là do bị cô kích thích mà không kìm nén được ho khan hai tiếng. Cô vạch lưng áo của anh ra, dùng áo lót bịt vết thương cho anh để cầm máu, sau đó vòng tay qua, giữ chặt đầu vai anh, cũng không nói gì, nhưng lại cảm giác được hai cánh tay cô run rẩy.

Có vẻ như đã làm cô sợ, Tử Phủ quân hối hận, xoa xoa cánh tay của cô nói:

– Ta sẽ không chết đâu, vừa rồi chỉ đùa với em thôi.

Dẫu có đùa, nhưng vẫn làm cô hồn vía lên mây. Cô không hề giận, dịu dàng dán mặt lên cần cổ anh:

– Mẫu thân em năm xưa bị trúng tên mà chết, nên em rất sợ.

Tử Phủ quân hiểu tâm tư của cô, an ủi:

– Em đã quên ta là ai à, nếu có chết thật, thì cũng là quỷ tiên, có thể phù hộ em.

Cô bị anh trêu chọc, bắt đầu vui lên, lườm anh một cái, không cho anh nói gì.

Tuyết Vực này khác biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Thời tiết bên ngoài đang vào đầu hạ, nhưng nơi này thì gió tuyết đầy trời. Nhưng rời xa những ồn ào và sát phạt, sự thuần khiết của nơi này càng làm người ta thấy vui thích hơn. Bên ngoài sơn động tuyết lặng lẽ rơi, bên trong sơn động ánh lửa bập bùng, phản chiếu ra hình ảnh đôi tình lữ, trong này ấm áp, lòng cũng êm ả hiếm có.

Tử Phủ quân nhìn ngoài động:

– Chúng ta ở nơi này một thời gian được không? Chỉ hai chúng ta thôi. Ta sợ thời hạn đến rồi, thì hai ta sẽ phải trời nam đất bắc.

Nhai Nhi nói được. Cô cũng sợ, bởi vì biết duyên phận ngắn ngủi mà càng thấy trân quý cơ hội ở bên nhau. Nếu thời gian còn lại không đủ cho cô báo thù rửa hận, vậy thì ở bên người mình yêu còn quan trọng hơn. Huống hồ bản đồ vảy cá giấu ở Tuyết vực, bất cứ lúc nào cũng đi lấy được, có lẽ đây là an bài đầy viên mãn cuối cùng mà ông trời dành cho cô.

Bình luận

Truyện đang đọc