SÓNG NGUYỆT VÔ BIÊN

Những danh môn chính phái kia đã định ra thời gian phá trận, nhưng lại trì hoãn bởi thời tiết quá gắt.

Trời vừa sáng, bên ngoài đã vang vọng tiếng hô như dời non lấp biển, cùng với đó là tiếng kiếm kích va chạm, như thế vạn người công thành. Môn chúng trong lâu chấp kiếm đứng trong viện, chuẩn bị nghênh chiến. Nhai Nhi hai ngày điều dưỡng cuối cùng đã khôi phục tinh thần khí thế, cô bước lên mái nhà nhìn về phía xa. Bóng người bên ngoài như thoi đưa, các môn phái đã từng ở thế đối lập giờ lại kết minh hữu với nhau, quả đúng là vì lợi ích trước mắt, dẫu thù không đội trời chung vẫn có thể mỉm cười.

– Ba Nguyệt Lâu chúng ta từ trước đến nay chưa từng bị uất ức như vậy. – Cô chăm chú nhìn mọi người trước vòng trận, – Trận này thủ được một chốc lát cũng không thể thủ mãi cả đời được. Chờ trận vây công này vừa tan rã, ta sẽ ra ngoài tìm người cầm đầu để nói chuyện.

Minh Vương tán thành:

– Để thuộc hạ đi theo Lâu chủ.

Nhai Nhi chỉ tay:

– Không, ta đi một mình thôi. Nhiều người đi theo ngược lại không dễ làm việc. Giờ ngũ đại môn phái do Ngũ Dương cầm đầu, ta nhớ nhiều năm trước, Phó bang chủ của họ đã chết trên tay Tô môn chủ đấy.

Tô Họa dựa lưng vào cột hành lang hừ mũi:

– Ngươi không nhắc tới ta cũng quên mất, là con ma bài bạc kia đúng không? Phó Bang chủ mê cờ bạc, bang chủ mê tiền, đúng là rắn chuột một ổ. Trong lâu có toàn bộ tin tức của các bang phái này, đương nhiệm bang chủ Ngũ Dương năm xưa họ Diệp, tên Diệp Lăng Duyên, sử dụng Hoàn Long Đao, trên Thần Binh Phổ xếp hạng thứ tư.

Nhai Nhi gật gật đầu:

– Lần này không cần giao chiến, ta biết sắc mặt chính đạo võ lâm này, chỉ cần ung dung lập ván cờ, là có thể khiến chúng tự chui đầu vào.

Cô xuống lầu, phân phó mọi người không cần tử thủ bên ngoài. Mặt trời quá gay gắt, cứ lui hết vào trong lâu, cô có chuyện muốn nói.

– Thời cơ phá trận tốt nhất là ở hai nén hương ban đầu, trong vòng hai nén hương nếu không có tiến triển thì không cần chống đỡ bọn họ.

Cô quét qua từng gương mặt, nghiêm nghị nói:

– Ba Nguyệt Lâu lần này đụng phải kiếp nạn, chắc mọi người cũng đều nghe được duyên cớ trong đó hết rồi, trong chốn võ lâm muốn diệt trừ ai, muốn vu oan giá họa ai cũng đã thành thói. Đời trước Ba Nguyệt Lâu mọi người cũng đều biết, lúc ấy ám sát nổi lên bốn phía, trên giang hồ ai nghe đến cũng phải biến đổi sắc mặt. Mấy năm nay chuyển nghề, cuộc sống trôi qua cũng yên ổn, nhưng không thể quên nghề cũ. Những môn phái bên ngoài kia mỗi người trong chúng ta đều có kết oán kết thù, một khi trong lâu bị phá thì không ai có thể may mắn thoát khỏi. Đương nhiên, ta liệu định có người oán ta mang họa đến bổn môn, ta vẫn nói câu nói kia, kẻ nào không phục thì cứ chiến một trận. Thắng, thì bảo tọa Lâu chủ thuộc về kẻ đó, giao ta cho ngũ đại môn phái, bình ổn tranh chấp. Có người nào muốn thử không?

Khi nói cô vẫn luôn mỉm cười, nhưng nụ cười này còn lạnh lẽo hơn cả Lan Chiến lúc trước. Con người dẫu gì cũng phải trải qua những trắc trở khó khăn thì mới lớn mạnh lên được, trước kia Lâu chủ tuy thẳng tiến không lùi nhưng vẫn mang theo khí phách thiếu niên. Cô hiếu chiến thiện chiến, thủ đoạn trực tiếp, mục đích rõ ràng. Không giống giờ phút này vừa trấn an và chấn nhiếp, thủ đoạn người đương nắm quyền thật sự không bao giờ đơn giản cả.

Nhai Nhi nói thế, lại không có một ai dám nảy sinh ý nghĩ gì, tất cả đều cúi đầu xuống:

– Chúng thuộc hạ thề sống chết đi theo Lâu chủ, lâu còn người còn, lâu phá người vong.

Nhai Nhi rất hài lòng, vân vê chiếc nhẫn tinh xảo trên ngón tay, lười nhác nói:

– Vậy thì tốt. Ba Nguyệt Lâu cũng không bạc đãi dũng sĩ, cũng không tha phản đồ. Hai ngày này an phận thủ thường cho ta. Không có lệnh của ta không ai được phép tự ý ra vào.

Mọi người lại khom người tuân theo.

Nhai Nhi mỉm cười, quay người đi lên lầu, tà váy trắng lướt qua tấm thảm nỉ màu xanh thẫm, giống như một vầng trăng cong lướt qua lục bình trên hồ, sóng đã tan đi, lục bình còn đó.

Hồ Bất Ngôn đi lên theo cô, người trong lâu này cũng chỉ có anh ta là nhàn nhã nhất. Tự phong môn chủ cũng được Lâu chủ cho phép, giống như hoàng thân quốc thích chẳng có công huân gì cũng được phong vương, tràn đầy sự kiêu ngạo và độc sủng. Để báo đáp, anh ta quyết định sẽ càng săn sóc cô tỉ mỉ hơn, vì thế nhắm mắt theo đuôi đi theo sát.

Nhai Nhi có vẻ không kiên nhẫn:

– Này, ngươi chắc có việc để làm đấy chứ.

Hồ Bất Ngôn bày tỏ:

– Ông chủ chính là việc của tôi.

Nhai Nhi ban đầu không để ý, nhưng từ câu nói kia lại bắt được ý khác trong đó, cô quay người lại, trợn to mắt lên:

– Sớm muộn ta cũng sẽ cắt lưỡi của ngươi đấy.

Hồ Bất Ngôn vô cùng ấm ức:

– Tôi không phải ý kia, ông chủ cũng không muốn tôi…Ý tôi là, lão Hồ tôi thân vô dụng thừa thãi, nhưng lại nhận được sủng ái của ông chủ. Tuy đó chỉ là tình cảm người đối với sủng vật….nhưng bất kể thế nào lòng tôi đều hiểu, tôi muốn đền đáp cô, dù là dốc hết sức lực, hay là lấy thân báo đáp.

Nhai Nhi thật sự là hết sách với con hồ ly này, cũng chẳng buồn đáp lời anh ta nữa, chỉ hất ống tay áo, ngồi trước gương chọn trâm cài.

Giữa hộp đựng trang sức có một chiếc trâm gỗ rất cũ, cô cầm nó lên khẽ khàng vuốt ve, đó là đính ước đêm đó, chàng bẻ cành nguyệt quế đẽo gọt làm trâm để búi tóc cho cô. Trâm gỗ còn đây mà người đang ở nơi nào. Đại Tư mệnh kia cũng không truyền tin tức gì tới, nếu Thiên Đế có thể khoan dung, phạt chàng vĩnh viễn quên cô đi, chỉ cần chàng vẫn ở Bồng Sơn, cô đều chấp nhận hết. Trên đời này không có gì đau khổ hơn so với sinh ly tử biệt, cô cài trâm gỗ lên đầu, trong lòng dâng đầy bi thương.

Hồ Bất Ngôn nom cô thất thần thì biết cô đang nhớ Tử Phủ Quân, liền xung phong nhận việc nói:

– Chờ tình thế ở đây ổn rồi thì tôi đi một chuyến lên Phương Trượng Châu, dò hỏi tình trạng tiên quân cho cô nhé.

Nhai Nhi nghe thế chỉ cúi đầu nói:

– Cám ơn ngươi.

Hồ Bất Ngôn thấy Nhai Nhi như vậy thì cũng thầm đau xót. Đau đớn quá sâu, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, anh ta có thể hiểu cô. Anh ta đi lòng vòng trong phòng hai vòng, muốn nói lại thôi, cuối cùng thở hắt ra thốt lên:

– Cô đừng lo lắng, Tử Phủ Quân tuy đóng giữ nhân gian, nhưng ngài ấy vẫn là thượng tiên. Một người sống đến vạn năm, nói ngài ấy đa mưu túc trí hẳn là không quá đâu. Chắc chắn ngài ấy đã có chuẩn bị phía sau, vào những lúc quan trọng sẽ tự cứu bản thân, cô cứ yên tâm đi.

Người ngoài cuộc nói cũng chỉ là một sự trấn an. Cô không muốn nhắc chuyện tình cảm với người khác, buông trâm gỗ xuống, chọn một bộ diêu hoa đăng. Những cụm hoa và xương màu tím rủ xuống như mơ. Cô cài nó lên đầu, nụ hoa rất nhỏ kia khẽ quét vào cổ, rất dịu dàng, làm cô nhớ tới mỗi lần kề bên An Lan, trong lòng lại thấy buồn bã. Hồ Bất Ngôn còn chưa đi, cô qua tấm gương nhìn anh ta.

– Ngươi đi nghỉ trưa đi, chờ mặt trời xuống núi rồi, chúng ta ra ngoài gặp bang chủ Ngũ Dương.

Hồ Bất Ngôn đáp lời, đi ra ngoài.

Đi qua hành lang dài thì đụng phải Tô Họa, anh ta chuyển sang mặt mày tươi cười:

– Tô Môn chủ, thương thế của cô thế nào rồi?

Tô Họa chỉ muốn trợn mắt lên, hồ ly này từ lúc cứu nàng ta thì mỗi lần gặp đều nói câu này dạo đầu, như là muốn nhắc nhở nàng ta, mình có ân với nàng ta. Lạnh lùng sắc bén chung quy không ổn, nàng ta ngoài cười nhưng trong không cười nói:

– Hồ môn chủ, đây là lần thứ mười sáu ta trả lời ngươi thương thế của ta đã khỏi hẳn rồi, cảm ơn đã quan tâm.

Hồ Bất Ngôn vuốt gáy mỉm cười:

– Người đang yêu nên đầu óc cứ hay quên. Cô không biết đó thôi, vết thương ở…đùi cô cứ làm tôi canh cánh trong lòng mãi.

Đang giữa tháng sáu mà cả người rùng mình, Tô Họa nhìn Hồ Bất Ngôn như nhìn thấy ma quỷ, muốn chửi anh ta, nhưng lại niệm tình anh ta cõng mình bị thương chạy hơn ngàn dặm thì gắng nhịn xuống. Nàng ta cau mày nói:

– Hậu sinh, nếu ngươi nói chuyện đàng hoàng với ta, ta còn chịu xuống nước đáp lời ngươi. Nhưng nếu ngươi còn nói năng lung tung nữa, thứ cho ta không thể tiếp.

Hồ Bất Ngôn vội lắp bắp:

– Đừng nha, tôi muốn nói chuyện với cô đàng hoàng. Như này đi, tôi có một yêu cầu, về sau đừng gọi tôi là hậu sinh nữa, chỗ chúng tôi chỉ có bà lão hơn ngàn tuổi mới gọi tôi như vậy thôi. Cô có thể gọi tôi giống Lâu chủ được không, như vậy rất thân thiết.

– Bất Ngôn…- Tô Họa lẩm bẩm, cuối cùng thở dài, – Nếu ngươi thật sự là “Bất Ngôn” thì thật tốt biết bao. Ngươi đó, chết ở cái nói nhiều.

Dứt lời đánh eo đi hướng khác.

Hồ Bất Ngôn ngây ra đứng tại chỗ, vô cùng thấy mất mát. Còn nhớ khi chạy ra khỏi vòng vây của ngũ đại môn phái, hai bên đã nương tựa lẫn nhau như nào. Cứ nghĩ rằng hoạn nạn thấy chân tình, ngờ đâu nàng ta vẫn lạnh nhạt với mình. Trong lòng nàng ta rốt cuộc chỉ thích Đại Tư Mệnh, tên mặt như phán quan kia có gì tốt, có phải bởi vì thân phận cao quý không, người có thân phận cao quý chuyện tình yêu càng chiếm lợi thế hơn phải không? Cũng may tình địch đã quay về Bồng Sơn rồi, có lẽ họ không có ngày gặp lại nhau nữa, nghĩ nghĩ như vậy, trong lòng lại phấn chấn lên, xem ra cơ hội không chiến mà thắng vẫn có. Dù sao thích một nữ nhân sâu sắc, đã định trước phải trải qua bao gập ghềnh gian khổ, nhưng vì nữ nhân này, Hồ Bất Ngôn tự nhận thấy cuộc đời mình trở nên phong phú hơn, đây đúng là sức mạnh của tình yêu.

Rốt cuộc không làm gì được Ba Nguyệt Lâu, sau giờ ngọ thoát khỏi đao kiếm như tấm lưới, dần dần trở lại bình yên. Hồ Bất Ngôn dịch cái ghế dựa ra, tránh chỗ ánh nắng không chiếu tới, nhìn người cuối cùng phá trận hậm hực bỏ đi, bắt chéo chân mắng chửi lên:

– Thanh Tĩnh Tông, tên tuổi còn non và xanh lắm, chỉ là một lũ bịp bợm giang hồ, còn không bằng lão Hồ ta.

Mắng xong, cơn buồn ngủ bò lên mí mắt, ngủ mất.

Anh ta là người luôn có lộc ăn, sau hai canh giờ xuống lầu, đúng lúc các môn chúng đang ăn dưa. Hồ ly có tướng ăn rất khó coi, một bàn dưa hấu anh ta đã chiếm lấy một nửa rồi. Yêu Quái giơ nửa miếng dưa, ngạc nhiên nhìn anh ta, A Bàng tới muộn với lấy, mới may mắn cướp được một miếng. Bốn phía càn quét một hồi, no bụng rồi, nhìn sắc trời, lại qua nửa canh giờ nữa rồi. Khi ánh mặt trời bắt đầu tắt dần nơi chân trời, Lâu chủ thong thả đi xuống lầu, Hồ Bất Ngôn đi đến trước mặt cô, lúc nhóm hộ pháp đang vô cùng lo lắng cho Lâu chủ thì anh ta vỗ ngực nói:

– Yên tâm, có ta, ta sẽ bảo vệ ông chủ.

Mọi người phớt lờ anh ta, hồ ly vô dụng này không làm vướng chân là may lắm rồi.

Nhai Nhi trấn an mọi người, ra hiệu Hồ Bất Ngôn đi cùng. Anh ta lắc thân mình một cái, hiện ra nguyên hình, cõng cô lên lưng lao vút đi. Nhìn qua trận pháp, chỉ thấy đạo màu hồng lóe lên, ngay cả thân hình cũng không nhìn rõ.

Lúc ánh trăng treo lơ lửng trên không, trên sảnh đường Vọng Giang Lâu trước kia dùng tiếp khách vọng ra những tiếng tranh chấp kịch liệt. Vốn chỉ là một đám đám ô hợp, bởi vì Ba Nguyệt Lâu thành kẻ địch chung của võ lâm mà từ đối lập lại trở thành phe chính nghĩa với nhau. Diệp Lăng Duyên đi ra khỏi sảnh lớn, phía sau vẫn đang tranh cãi không ngừng. Bỗng nhiên một tiếng hô to “Ai sợ ai”, y hơi xoay người lại, chau mày đầy khó chịu.

Người đi theo buồn bực:

– Đám ô hợp này vẫn mặt dày chạy tới ngồi mát ăn bát vàng.

Chưa nói thành công hay không, chỉ nói miếng thịt mỡ trước mắt treo ở trên cao, phía dưới quạ đen chờ rơi xuống càng ngày càng nhiều, ai biết cuối cùng sẽ bị ai nhặt được.

Những tiếng khắc khẩu càng lúc càng lớn, nào có phong độ của võ lâm chính đạo. Diệp Lăng Duyên khinh thường kết bạn cùng họ, nhếch môi, bỏ ra ngoài, vứt những tiếng ồn ào ra sau đầu.

Lầu cao này, Diệp bang chủ trước kia cũng đã tới, vốn từng là sản nghiệp của Nhiệt Hải công tử, lâu đài trên nước hiển hách mười dặm đã từng xây Vương Xá Châu thành tiêu kim quật to lớn, đáng tiếc một đêm tan hết, bụi tro đầy đất, chỉ còn lại tòa họa lâu trống trơn này, không còn vẻ diễm lệ của ngày trước nữa. Đèn treo chỉ để dùng chiếu sáng, đèn hành lang trên đỉnh đầu cũng trở thành vật trang trí, thật là đáng tiếc.

Ban ngày quá nóng, buổi tối ở trên này hóng mát, cũng không tệ. Diệp bang chủ đi qua bình đài trống trải.

– Ngày mai…

Còn chưa nói hết, trên vầng trăng tròn treo cao bỗng xuất hiện nhiều điểm đen. Chưa kịp nhìn kỹ, rầm một cái đã dừng ở trước mặt, y như thiên thạch, bụi bặm dưới chân bị chấn rung bay lên mù mịt. Y kinh ngạc ngước lên nhìn, một con hồ ly màu đỏ to lớn cúi đầu xuống, trên mõm nhọn là chòm râu cứng, đôi mắt màu hổ phách nhìn y chằm chằm, thè lưỡi liếm liếm cái mũi, dáng vẻ như muốn ăn thịt người.

Diệp Lăng Duyên hoảng sợ rút Hoàn Long đao ra, tùy tùng đi theo cũng lao tới bảo vệ, nhưng hồ ly to lớn như thế kia, rõ ràng đã thành tinh, không ai dám đến gần.

Sự tồn tại của hồ ly này trước đó đã từng nghe nói, nghe nói khi tấn công bên ngoài thành Thương Ngô đã từng xuất hiện rồi. Nhưng bởi vì quá nhanh, chỉ một số ít người mới nhìn thấy chân thân nó.

Nó từ Ba Nguyệt Lâu đến đây ư? Vậy thì chắc là không đơn giản rồi. Họ lui về phía sau hai bước, ý đồ kéo giãn khoảng cách, sau đó mới thấy rõ bên cạnh hồ ly có một tà váy mỏng. Có người ngồi ở trên lưng hồ ly, đang nhìn họ.

Ánh trăng chiếu rõ hình người, không thấy rõ mặt, nhưng trên thân hình mềm mại lả lướt kia phủ một tầng ánh sáng bạc, giống như thiên nhân khống chế linh thú.

Ba Nguyệt Lâu chủ thanh danh xấu tệ, ở bên ngoài Thành Thương Ngô không giải quyết được ả, nhưng lĩnh giáo thủ đoạn giết người của ả, ả không phải sát thủ, mà là cỗ máy máu lạnh.

Người của Ngũ Dương như lâm đại địch, không ngờ Nhai Nhi sẽ tự mình tới cửa, đang định hô to triệu tập minh hữu thì người trên lưng hồ ly thở dài, cất tiếng thánh thót, không có chút dấu hiệu muốn giết chóc.

– Diệp bang chủ, ta một mình đến bái kiến, là rất có thành ý. – Cô từ trên lưng hồ ly nhảy xuống, chậm rãi rảo bước, mang theo một đoạn âm réo rắt, – Bang chủ có thể cho tùy tùng lui xuống không, tại hạ có việc thương lượng.

Trong đôi mắt ác độc của Diệp Lăng Duyên chứa đầy mưu kế:

– Ta với Nhạc Lâu chủ có vẻ như không có gì để thương lượng cả.

Nhai Nhi tỏ vẻ tiếc nuối:

– Thật à…Thế thì tiếc thật. Nếu bang chủ không có hứng thú, vậy ta không quấy rầy nữa, ta đi gặp người của Sâm Thương và Thanh Tĩnh Tông vậy.

Cô làm bộ bỏ đi, Diệp Lăng Duyên vội gọi giật cô lại. Cô nói đúng, nếu cô mang sát tâm tới, họ giờ đã đầu mình mỗi thứ một nơi rồi. Trận pháp Ba Nguyệt Lâu không phá được, không ai có thể làm gì được cô, nếu cô chịu ra mặt, nhất định là mang theo mục đích nào đó, vậy thì không ngại nghe thử, tránh lại nhường cơ hội cho kẻ khác.

Y nhìn cô chằm chằm, vung tay lên, người đi theo đều lui hết:

– Giờ Lâu chủ có thể nói được rồi.

Nhai Nhi hơi nhích người tới, một ngọn đèn ở ngay chỗ rẽ trước lâu trùng hợp chiếu vào mặt cô, vẻ đẹp diễm lệ lộ rõ.

– Ta cũng không vòng vò nữa, ngũ đại môn phái vây công Ba Nguyệt Lâu, rõ là vì bảo tàng Cô Sơn. Diệp bang chủ tung hoành giang hồ nhiều năm, cũng biết ngoài Mâu Ni Thần Bích, còn có một thứ khác mở ra được Giao Cung đúng không?

Diệp Lăng Duyên ngây dại nhìn dung mạo của cô, mất một lúc mới bừng tỉnh hồn:

– Ta biết muốn tìm được Cô Sơn thì cần phải tìm được đảo Long Tiên.

– Đảo Long Tiên dễ tìm thôi, nhưng Cô Sơn mỗi một giáp tử đều sẽ di chuyển. Huống hồ muốn bắt giao nhân cũng không phải chuyện dễ. Phương pháp trực tiếp nhất là dựa vào bản đồ vảy cá Tứ Hải.

Cô mắt sáng rực nhìn y,

– Bang chủ nghe nói đến bản đồ vảy cá Tứ Hải chưa? Nó được cất trong Lang Hoàn động thiên, do Tử Phủ tiên quân chưởng quản. Giờ bản đồ này đã lọt vào trong tay Hữu minh chủ rồi. Diệp bang chủ không biết tin tức này hay sao?

Huyệt Thái Dương của Diệp Lăng Duyên nảy lên gân xanh, hiển nhiên đang bị chấn động. Y không thể nào bình luận thị phi của Hữu minh chủ, lòng có lửa giận, lại không thể không áp chế, trầm giọng nói:

– Về bản đồ vảy cá Tứ Hải ta có nghe nói đến. Nhưng đó là tàng thư của Thiên Đế, đã từng có người có ý đồ đánh cắp đều bị thất bại. Bồng Sơn cửu trọng môn, căn bản là không thể đi lên được.

– Bang chủ chắc không biết, lần trước ở Vân Phù xuất hiện một đám người lai lịch không rõ, đó là người mà Tử Phủ phái ra để truy tìm bản đồ đấy. Nội tình thì ta không tiện nói rõ cho bang chủ, chỉ muốn nói bang chủ biết, bản đồ giờ đang ở đài Chúng Đế, mà Hữu Minh chủ lại đang che giấu, mặc cho các ngươi thương vong vô số, còn người khác thì có lợi.

Cô dừng lại, bật cười to,

– Ta muốn làm giao dịch với Diệp bang chủ, không có người khác chen vào, chỉ có ngươi và ta thôi. Bang chủ nghĩ cách lấy lại bản đồ từ tay Hữu minh chủ, đến lúc đó ngươi đưa ra bản đồ, ta đưa ra Thần Bích, chúng ta cùng nhau mở bảo tàng, cùng hưởng phú quý vô biên, có được không?

Bình luận

Truyện đang đọc