SÓNG NGUYỆT VÔ BIÊN

Thịch một tiếng, Nhai Nhi đụng phải một bờ ngực cứng cáp. Mảnh y phục trắng như tuyết xông vào tầm mắt cô, quá gần, hai mắt như dán vào áo, chỉ thấy một đoạn góc áo chất liệu lụa mịn màng, hoa văn mây bay uyển chuyển.

Đầu đập vào choáng váng, Nhai Nhi đỡ trán, lại nghĩ nghĩ thấy không đúng, đáng nhẽ lúc này không nên có người chắn ngang cô mới phải. Cô lui một bước đang định rút kiếm ra thì một đôi tay đã vòng qua, rất dịu dàng, rất mạnh mẽ ôm lấy cô, không nói lời nào, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đôi tay kia dưới tay áo run lên nhè nhẹ.

Trái tim như bị đánh trúng, nước mắt ứa tràn ra. Cô vẫn nhớ rõ độ ấm này, nhớ rõ sự mạnh mẽ này. Nhưng lần gặp phải ảo cảnh lúc trước làm cho cô không dám tin. Bát hàn Cực địa không có chỉ dẫn, vĩnh viễn không thể ra được. Cô biết anh bị lưu đày vào vùng cực địa bị chịu nỗi khổ đoạn cốt rút gân, có lẽ giờ anh đang nằm trong nền tuyết lạnh lẽo chờ cô đến cứu, làm sao có thể đứng ngay ngoài vùng cực địa cho được.

Thật đáng giận! Cơn giận bùng lên, Nhai Nhi rút Triều Nhan ra đâm vào người trước mặt. Một đòn tập kích bất ngờ, trường kiếm tấn công anh nhanh như chớp, bức anh lui vài bước.

Người đang bận tránh né không thể ngờ rằng, sau xa cách gặp lại chào đón mình không phải là cái ôm ấm áp cùng với thân thể mềm mại thơm ngát mình đầy nhớ nhung, mà lại là chầu đánh đấm này. Tử Phủ quân vừa tức vừa buồn cười:

– Là ta đây!

Nhai Nhi nghiến răng:

– Giết chính là ngươi.

Anh cũng không lúng túng, chẳng lẽ là nghe đồn linh tinh gì đó bên ngoài, nên cho rằng anh có người khác, muốn giết kẻ phụ lòng à?

Tay không thật sự không thể đỡ được thế tấn công hung hãn kia, Tử Phủ quân vung tay áo hóa ra Thiên sầm kiếm. Dĩ nhiên là không thể đấu thật với cô, chỉ là dùng chiêu thức gặp chiêu nào hóa giải chiêu đó của cô thôi. Nhai Nhi căm hận, cổ tay đã cắt ngang cổ anh làm anh kinh hãi, ngửa người ra né tránh, không ngờ động tác của cô quá nhanh, xoay người tấn công thêm một kích. Anh đành phải vung kiếm đỡ, lòng thầm ngạc nhiên, trước kia chỉ biết võ công của cô lợi hại, nhưng chưa lĩnh giáo bao giờ. Hôm nay thì hay rồi, cô ra tay không một chút lưu tình, như là thấy kẻ thù mười đời vậy. Vừa mới giải được một chiêu thì chớp mắt tay trái của cô dùng Thiên ti tàm tấn công trực diện anh. Đinh một tiếng, anh vung kiếm đánh rơi ám khí, đúng lúc Triều Nhan ở tay phải cô đã đánh tới chóp mũi anh rồi.

Có phải cô điên rồi không? Anh nghênh kiếm lên đỡ, Thiên sầm bắn vào kiếm của cô, thân kiếm đánh vào vai trái cô. Anh ép tới đầy mờ ám trêu chọc:

– Em muốn mưu sát chồng à?

Nhai Nhi hoàn toàn không nghe thấy gì, bị trúng một đòn nhưng không lùi lại, mặt âm trầm tiếp tục tấn công. Chỉ nghe kiếm phong vang lên, từ nam tới bắc, một kích phá lại một kích tấn công, lại tiếp một kích…Chớp mắt đã giao chiến mấy chiêu với Thiên Sầm của Tử Phủ quân, lực rất mạnh, hổ khẩu của anh cũng tê dại đi.

– Em bị sao vậy?

Cứ tiếp tục như vậy nữa, anh không thể không bắt cô lại. Cận chiến liên tục, tóc của cô hỗn loạn vắt ngang gương mặt thanh tú, anh thấy mắt cô đỏ ngầu, đáy mắt như có hơi nước, trong lòng tức thì đau thắt lên. Một cô gái nhỏ chịu nhiều đau khổ, sao lại để cô ấy tích tụ môt bụng oán hận thế kia.

Nỗi đau khổ trong lòng Nhai Nhi không ai có thể hiểu được, rõ ràng chỉ cần bước một chút nữa thôi là vào vùng cực địa, đi sâu vào trong là sẽ gặp được chàng, thế mà lại bị yêu mị cản trở, khiến cô không thể đi tiếp được. Cô vừa giận vừa bực, bao nhiêu phẫn nộ đều trút hết vào thế tấn công. Cô muốn chém đứt ảo cảnh, đâm chết kẻ giả mạo này, cô không thể trì hoãn, cô muốn vào vùng cực địa.

– Tránh ra!

Thế đi của trường kiếm vẫn mau lẹ hung mãnh, đầu kiếm sượt qua cằm anh, tuy rằng không đâm trúng, nhưng vẫn cắt qua da anh. Một giọt máu nóng hổi rơi xuống, dừng trên vạt áo trắng tinh, đỏ như liệt hỏa nơi ấn đường của anh.

– Nguyệt Nhi…

Tung Ngôn nôn nóng gọi cô, anh ta lạnh nhạt đứng quan sát một lúc lâu mới phát hiện ra người tới không phải như cô tưởng tượng,

– Ngài ấy có máu.

Bất luận là ảo cảnh gì, thấy máu tức phá. Nhai Nhi trong làn kiếm ảnh nghe tiếng gọi của Tung Ngôn mới do dự giảm thế tấn công lại. Người đối diện cười khổ:

– Bản lĩnh của em thật sự tăng lên rồi, giết ta, em sẽ không hối hận chứ?

Nhai Nhi khựng lại, lạ lẫm nhìn về phía anh.

Người này…là Tiên quân của cô đúng không? Rõ ràng ngũ quan rất giống, nhưng khí thế thì lại hoàn toàn khác biệt. Trước kia anh là màu xanh tươi của lá cây, là ánh nắng ấm áp sau tuyết, là hương thơm còn lưu lại sau khi đọc xong “Hoa gian từ”. Nhưng anh hiện giờ lại mang đến cho cô một cảm giác sâu tựa biển. Từ ánh mắt của anh, đến ấn ký như lửa cháy lại như cánh hoa trên cái trán trơn bóng kia, đều không giống trong trí nhớ của cô.

Dáng vẻ mù mờ của cô trông đến là đáng yêu, Tử Phủ quân chậm rãi cười rộ lên:

– Chia tay hai tháng, thật sự không nhận ra ta rồi ư?

Hơi chấn động tay áo, Thiên Sầm hóa thành chùm ánh sáng thu lại trong tay áo anh. Anh bước đến bên cô:

– Ta cứ nghĩ em gặp ta rồi sẽ rất vui, ai ngờ lại cầm kiếm đâm ta.

Đến trước mặt rồi, ánh mặt lưu luyến dừng trên gương mặt cô, tay đặt lên vai cô, lòng bàn tay lướt trên bờ vai mềm mại của cô, tuy có một số chuyện để lại cho anh ấn tượng mơ hồ, nhưng tất cả những gì thuộc về cô thì lại ấn tượng sâu sắc đến gấp trăm lần.

Trong mắt anh phản chiếu ra một gương mặt kinh hoảng, anh nghe thấy cô giọng run rẩy hỏi:

– Tiên quân, là chàng phải không?

Tử Phủ quân hơi nghiêng đầu, biểu cảm vô cùng kiêu ngạo:

– Bổn quân phong thái hơn người, chẳng lẽ còn có người giả mạo ta được ư?

Nhai Nhi mấp máy miệng, nghĩ nghĩ cẩn thận hỏi:

– Trước kia chàng thường gọi em là gì? Còn nhớ không?

Tử Phủ quân hơi cúi người, nỉ non bên tai cô:

– Diệp Lý, Diệp Lý của riêng ta.

Kiếm trong tay cô rơi xuống đất, không sai, đây là An Lan của cô.

Tử Phủ quân giang hai tay ra, cô như người chết đuối vớ được cọc, nhào vào trong ngực anh. Trên người anh có mùi thơm tử đàn thanh sạch, lấp đầy mọi ngõ ngách trong lòng cô, nhưng cô lại cười không nổi. Nước mắt như lũ trào ra bất tận, dáng vẻ mất hết, nếu người trong lâu mà thấy ắt sẽ kinh hãi không thôi.

Chỉ có ở trước mặt người mình yêu, cô mới bộc lộ sự yếu ớt nhất của mình! Tung Ngôn đứng một bên bùi ngùi thở dài, đến giờ phút này mới hiểu yêu và không yêu khác nhau đến như nào. Anh ta quen biết cô còn sớm hơn cả Tử Phủ quân, nhưng sự xuất hiện sớm hơn trong cuộc đời cô của anh ta cũng không cho anh ta có cơ hội. Xuất hiện sớm không thể bằng đúng lúc, thích dẫu gì cũng không phải là yêu.

Hai người ôm chặt lấy nhau, khóc khóc cười cười đều là buồn vui của nhân gian. Nhai Nhi bưng mặt anh, lau lau ấn ký trên trán anh:

– Đây là cái gì? Trước kia không có.

Tử Phủ quân kéo tay cô xuống, nắm chặt lấy hôn lên:

– Đừng lau, vô dụng thôi, đây là ấn ký đọa tiên.

Nhai Nhi không hiểu đọa tiên nghĩa là gì, nhưng Tung Ngôn lại hiểu, lòng thấy căng thẳng. Một vị thượng tiên nếu nhập ma đạo, vậy thì trong thiên địa sẽ không thừa nhận người đó.

Nhưng Tử Phủ quân lại không để tâm, mỉm cười nói:

– Thời điểm ta bị đoạn tiên cốt, lòng ta sinh tạp niệm, chỉ không cẩn thận thì sẽ bị lệch hướng. Không sao, chỉ là ấn ký mà thôi, để nó lại, còn đi dọa người khác.

Nhai Nhi bật cười, lại nhìn kỹ anh, ngoài gương mặt bởi vì ấn ký đỏ như máu làm cho anh càng trở nên quyến rũ hơn thì những mặt khác không thay đổi lớn. Tính tình thì…chắc là vẫn thích ứng được mọi hoàn cảnh như trước kia! Nghe nói anh bị đoạn tiên cốt, trong lòng cô ngũ vị tạp trần, cũng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nắn bóp sờ soạng anh từ trên xuống dưới một lượt.

Người sờ hết sức chuyên tâm, người bị sờ thì tuy rất thích, nhưng dẫu sao cũng có người ngoài ở đây. Tử Phủ quân mặt đỏ lên, ngượng ngùng liếc Tung Ngôn:

– Xin lỗi, chúng ta xa nhau lâu quá.

Nhai Nhi ngẩn ra, xấu hổ, quay sang Tung Ngôn, cô chỉ lo gặp Tử Phủ quân mà đã quên mất cậu ấy.

Vội kéo Tiên quân qua, giới thiệu hai người với nhau. Tử Phủ quân chắp tay với Tung Ngôn:

– Chúng ta hình như không phải lần đầu gặp nhau, đa tạ ngươi đã ở bên cô ấy.

Tung Ngôn cười gượng, đáp lễ:

– Trên Lang Hoàn có gặp mặt từ xa một lần. Nguyệt Nhi là bằng hữu của tôi, tôi từng đồng ý, dẫu núi đao biển lửa cũng sẽ đi cùng cô ấy.

Tình địch gặp nhau, thái độ giương cung bạt kiếm là bình thường. Lời nói của Tung Ngôn tuy không lộ góc cạnh nhưng sắc bén rõ ràng. Anh ta ở bên cô là xuất phát từ tình nghĩa giữa họ, không cần ai phải bày tỏ cảm kích anh ta. Tử Phủ Quân nghe thế chỉ mỉm cười bình thản, anh có phong độ không câu nệ, cũng không vì chút việc nhỏ mà lộ sắc giận giữ. Nhưng trong lòng hiểu, về sau đề phòng nhiều hơn là được.

Chiều hôm chậm rãi bò lên trên đỉnh đầu, có sương mù quanh quẩn dưới chân họ, anh đứng trong làn sương mù, tà dương chiếu rọi vào giữa chân mày anh, dáng dấp vẫn phóng khoáng thong dong không ai sánh bằng.

Anh nhìn lên trên, thở dài:

– Mặt trời sắp lặn rồi…Vùng cực địa không có đêm tối, khắp nơi đều là ánh mặt trời.

Nhưng động tác ngước lên nhìn kia động đến vết thương ở cằm, bèn hít một hơi. Nhai Nhi thấy vậy vội bưng lấy, xót xa:

– Tại em cho rằng mình gặp ảo giác, nên ra tay hơi tàn nhẫn. Đau không? Để em xoa cho.

Sóng mắt anh dao động, đặt tay lên mu bàn tay cô. Nhai Nhi chỉ thấy ngọt ngào lan tỏa khắp toàn thân, trong lòng lại thấy chua xót khổ sở, nghẹn ngào, lại rúc vào lòng anh. Hai cánh tay ôm chặt lấy anh, như sợ anh bay đi mất. Đợi khi nỗi lòng bình ổn lại mới hỏi anh làm sao mà thoát khỏi Bát hàn Cực địa được:

– Em lấy được Long Hàm Châu, định đi vào cứu chàng.

Cô không hề biết rằng, lúc ấy khi anh biết được cô muốn xông vào bát hàn Cực địa cứu mình, đó là một cảm giác phức tạp đến mức nào, đồng thời lại rất tự nhiên sinh ra một niềm tự hào kỳ diệu. Cô gái của anh không màng sinh tử dám tiến vào tuyệt cảnh mà bất cứ ai cũng không dám đặt chân, nó đã chứng minh tình cảm đó mạnh mẽ mãnh liệt đến mức nào. Anh thấy may mắn vì cái giá mình trả đã được đền đáp, ban đầu chỉ là một sự mơ hồ, hoàn toàn là trầm mê với nhan sắc của cô. Nhưng càng đi sâu thì càng ngập sâu vào trong đó, so với sự ấm áp của ban đầu và cuối cùng là một đao cắt đứt thì giờ phút này sẽ là sự kiên định và quyết tâm hơn.

Anh nói:

– Không cần cứu, tự ta sẽ ra được. Tuy có Long Hàm Châu, nhưng cái giá lạnh vùng cực địa này sẽ để lại mầm bệnh trong người em. Ta thì trời sinh tiên cốt, tuy bị hủy thì cũng không tổn hại đến căn cơ, sẽ chậm rãi hồi phục lại. Lồng giam này cũng không phải ta tự ra. Lang Hoàn do một tay ta dựng lên, mỗi một viên gạch đều là tâm huyết của ta. Ta bị nhốt ở vùng cực địa, phù sơn bị buông lỏng, yêu quỷ quấy phá ngày đêm. Thiên quân không thể thu phục nên cho ta ra để lập công chuộc tội.

Nói là lập công, từ đầu chí cuối không bao gồm tự ý rời khỏi Phương Trượng Châu. Thiên Đế chỉ muốn chuyển dời nơi cầm tù anh, từ Bát hàn Cực địa đến Bồng Sơn mà thôi. Nếu không phải Đại Tư Mệnh xông lên phù sơn thì anh suýt chút nữa đã tin lời Đại Cấm nói, cho rằng cô trong vòng ba ngày không thể kịp đuổi tới Bát hàn Cực địa.

Thực ra mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của Thiên đế, vị thượng thần này đúng là chưa bao giờ làm cuộc mua bán lỗ vốn cả. Nhìn xem, người nên tới cũng đã tới rồi, nhưng cuối cùng anh lại thoát khỏi giám thị của Đại Cấm, phá hỏng kế hoạch của Thiên đế, muốn được ở bên cạnh người yêu, trên đời này nào có chuyện dễ như vậy.

Anh thở hắt ra một hơi dài, nhìn về nơi cuối bình nguyên. Thiên binh mở đường đi trước, người mặc triều y, chúng tiên tay cầm hốt bản đứng ra hai bên, sau đó có người chầm chậm đi đến.

Anh nhếch khóe môi, bày trận lớn thế kia, dọa cho Diệp Lý của anh thì làm sao? Đấu trí đấu dũng với Thiên đế cũng không phải lần đầu tiên, anh có rất nhiều kinh nghiệm, liền bảo vệ cô phía sau lưng mình, bản thân thì tiến về phía trước vái chào:

– Thiên Quân giá lâm, không đón tiếp từ xa.

Thiên Đế sắc mặt rất tệ, trong mắt báo hiệu mưa gió sắp tới, lạnh lùng nói:

– Tử Phủ Quân, ngươi dám chống lại mệnh của bổn quân, ngươi cho rằng bổn quân không làm gì được ngươi hay sao?

Tử Phủ Quân phản bác:

– Ta chỉ là một tiểu tiên mà thôi, Thiên quân muốn trừng phạt thế nào, đều do Thiên Quân làm chủ. Lang Hoàn căn cơ không yên, ta tạm thời củng cố nó, những yêu quỷ tác loạn kia, ta cũng đã một lần nữa quy về sách rồi, không phụ sự gửi gắm của Thiên quân. Việc phải làm đã làm xong, lời hứa trước đó của Thiên quân không thể chỉ là câu chuyện suông của chúng ta được. Đương nhiên Thiên Quân muốn đổi ý, ta cũng không có gì để nói, vậy thì quay ngược thời gian lại, trở về ba ngày trước, Lang Hoàn sắp sụp đổ, ta chịu thiên phạt, một phân một li tuyệt đối không đùn đẩy. Thiên quân thấy sao?

Uy nghiêm của Thiên Đế làm sao cho phép Tử Phủ quân khinh nhờn, vị thượng thần đứng đầu thiên giới kia nổi giận, mây gió trên bầu trời bắt đầu cuồn cuộn, hắn nhìn ả đàn bà ở sau lưng Tử Phủ quân:

– Bổn quân đúng là có đồng ý tác thành chuyện tốt của các ngươi, nhưng Tử Phủ Quân có vẻ quá nóng vội rồi. Lang Hoàn chỉ được củng cố tạm thời, yêu quỷ cũng chỉ phục tùng Phủ quân tọa trấn. Nhưng ngươi lại vì chuyện tình cảm tầm thường trong lúc bổn quân lơ là mà lén ra khỏi Bồng Sơn. Ngươi không coi ai ra gì, bổn quân hỏi ngươi, ngươi đáng bị xử tội gì đây.

Thái độ của Tử Phủ quân hoàn toàn nhận phạt, dang tay nói:

– Nếu ta đã thành đọa tiên, vốn dĩ thiên địa bất dung. Nếu Thiên Quân muốn xử lý ta thì cứ ra tay, không cần phải nể mặt Đại Đế và Phật Mẫu đâu.

Anh vừa nhắc tới hai vị đại nhân vật, chúng tiên lập tức nhìn nhau, ngay cả Thiên Đế cũng do dự. Trinh Hoàng Đại Đế tuy tự do ở ngoài cửu thiên nhưng Hồng Mông là ông ấy sáng lập nên, địa vị của ông vượt xa các thủ thần, đã đến cảnh giới chân tể từ lâu rồi. Tuy rằng một nhà này ngàn vạn năm qua ai ở chỗ người đó, cơ bản không có qua lại, nhưng Đại Đế biết có đứa con trai như vậy, muốn động vào anh, trên tình trên lý đều không thể. Đây chính là bản thân mình có chỗ dựa, nên không hề lo ngại điều gì.

Mục tiêu của Thiên đế đương nhiên không phải là anh, mà là cô gái sau lưng anh.

– Người phàm hạ đẳng kia trộm địa hỏa Long hàm, tự tiện xông vào cấm địa tù tiên, tội đủ chết muôn lần. Tử Phủ quân hãy giao ả cho bổn quân xử lý. Niệm công lao Phủ quân vạn năm định đỉnh Cửu châu, tội tự ra khỏi Bồng Sơn lần này, bổn quân có thể không truy cứu đến.

Nhai Nhi nghe thế dĩ nhiên không thể rúc sau lưng Tử Phủ quân, cô chưa từng thấy nhiều tiên như này, vốn đều là thượng tiên đắc đạo thì hẳn kính sợ trong lòng. Nhưng nếu những tiên này lấy nhiều ức ít, ngang ngược vô lý, vậy thì chút kính sợ này đã không còn sót lại chút gì.

Cô đẩy anh ra, ngẩng đầu bước lên:

– Sống chết của tôi nào đáng nhắc tới, chỉ cần Thiên quân không động tới chàng, dù nghiền nát tôi thành tro tôi cũng chấp nhận.

Chúng tiên xì xào bàn luận, lại thấy Tử Phủ Quân mỉm cười, nụ cười đầy kiêu ngạo vì người phụ nữ của mình dũng cảm không sợ hãi. Nhưng lúc này không phải lúc cô thể hiện, anh vẫn nhẹ nhàng nắm tay cô, muốn cô không được kích động. Nhìn chúng tiên, gằn từng chữ:

– Nếu Thiên quân động đến cô ấy, ta sẽ quyết chiến một trận, nếu không thể chiến, cùng lắm tự hủy linh căn chứ tuyệt đối không khoanh tay chịu chết.

Thiên Đế giận dữ:

– Xem ra Tử Phủ Quân tính đối địch với cả Thiên giới rồi.

Tử Phủ quân cười lạnh:

– Ta thân vị trí này, một vạn năm qua tự hỏi chưa từng thẹn với thiên địa. Ta chưa từng ruồng bỏ Thiên giới, nhưng nếu Thiên giới tính từ bỏ ta, thì tại sao ta không thể đối địch với Thiên giới? Ta có thể từ bỏ mọi thứ, chỉ cần ta muốn. Nếu Thiên Quân có sự độ lượng rộng rãi này, để ta lại lần nữa đoái công chuộc tội cũng có thể. Thiên Quân biết bản đồ vảy cá Tứ Hải chưa bị hủy đúng không? Ta sẽ đi lấy lại bản đồ về, sau đó đưa về Lang Hoàn, nhằm bù đắp lại tội trông coi bất lực.

Chúng tiên ồ lên, nếu bản đồ vảy cá vẫn còn, vậy thì nỗi đau rút gân đoạn cốt trước mà Tử Phủ Quân phải chịu là tội ở đâu ra? Là Thiên Quân không điều tra rõ, hay biết mà che giấu, cũng không phải chuyện vẻ vang gì.

Trong mắt Thiên đế hiện lên tia lạnh lẽo, uy nghi vẫn được vạn chúng kính ngưỡng, nhưng không ai thấy mặt nạ phía sau sự uy nghi kia đã bắt đầu nứt toác rồi.

– Thật không, xem ra vở tuồng khi phủ quân gánh tội đã diễn đến quá sinh động rồi.

Tử Phủ Quân không nói gì, anh hiểu đạo lý dừng tay đúng lúc, cũng phải cho người ta một bậc thang để xuống.

Thiên Đế nhắm mắt, kìm nén cơn giận, khi mở mắt ra lần nữa, nghiêm trang nói:

– Bản đồ vảy cá Tứ Hải bị trộm sẽ nổi lên sóng to gió lớn.Nếu bản đồ này mất bởi hai ngươi, cởi chuông còn cần người cột chuông, để các ngươi đi lấy về là điều hợp lý. Phủ quân muốn nhập thế, xin hãy giữ nghiêm pháp tắc tam đồ lục đạo, đừng tiếp tục để xảy ra chuyện tương tự, khiến cho Đại Đế cùng Phật Mẫu hổ thẹn.

Thiên Đế nói xong, suất lĩnh chúng tiên quay về cửu thiên.

Chờ khi những bóng tiên đã không còn bóng dáng, ba người mới thở phào nhẹ nhõm. Tử Phủ quân quay lại mỉm cười với Nhai Nhi:

– Ta vẫn luôn nhớ những ngày tháng sống cùng em ở Vân Phù, tuy rằng bên nhau không nhiều, nhưng lần nào cũng khắc sâu trong đầu ta. Là này lại có thể quay về đó rồi, em có vui không?

Bình luận

Truyện đang đọc