SUỴT! BÍ MẬT

Edit: jena

Tiếng bước chân nặng nề bước trên hành lang tòa nhà thí nghiệm. Một quái vật không đầu có gương mặt dữ tợn giơ móng vuốt, cả người toàn là những khối thịt chắp vá.

Hình thể của nó khổng lồ, gần như chạm vào trần nhà, hai hàm răng sắc bén phát sáng giữa màn đêm, tiếng gầm trầm đục phát ra từ cổ họng của nó.

Thương Trọng Lệ và Sở Nhuế trốn ở bên cạnh hành lang tầng 3, có tường trắng chắn người, là nơi Thương Trọng Lệ tìm thấy khi đang chạy trốn, cậu nắm chặt tay Sở Nhuế: "Là vật quái."

Còn có cả vật quái to lớn như vậy, nó to như vật quái họ gặp ở làng Chu Nho nhưng rõ ràng sức mạnh lớn hơn rất nhiều, chỉ cần nhìn nó đã thấy kinh sợ, kiếm cũng xao động bất an.

"Sức mạnh tương đương với cả trăm con quái vật lúc trước chúng ta gặp, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?" Thương Trọng Lệ suy tư.

"Cậu mau nhìn kìa." Sở Nhuế chỉ ngón tay ra nơi xa, có một luồng ánh sáng màu trắng đang đi hướng ngược lại, vật quái bị ánh sáng trắng thu hút, thay đổi đường đi, đi về phía tây, cũng chính là xuống dưới tầng.

Sở Nhuế tập trung quan sát ánh sáng trăng, cảm giác như có chút quen thuộc, nhìn kỹ hơn, rõ ràng chính là La Lịch.

Quả nhiên đúng như anh nghĩ, La Lịch thật ra là...

Thương Trọng Lệ không bình tĩnh được như Sở Nhuế, cậu siết chặt tay, nghi ngờ hỏi: "Anh ta rốt cuộc có thân phận gì?"

Sở Nhuế đáp: "Sẽ không tổn hại đến chúng ta, cũng đã cùng nhau trải qua nhiều phó bản rồi, đúng không?"

Có lời này của Sở Nhuế, Thương Trọng Lệ cũng không quá rối rắm nữa, chủ yếu là vì cậu sợ La Lịch dụng tâm kín đáo, ban đầu thì quá mức săn sóc Sở Nhuế, cả chặng đường đi cũng quan tâm tới anh, giống như có chủ ý nào đó. Rõ ràng là nam mà lại giả thành nữ, bây giờ còn giấu giếm sức mạnh của mình, nhìn dáng vẻ của anh ta, đúng là không phải nhân loại, mà thân phận thật của anh ta là gì cũng khó lòng biết rõ. Nếu anh ta không có ác ý thì thôi, nếu có, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ một nguy hiểm nào đe dọa đến Sở Nhuế.

Ở bên kia, Đường Kiền vẫn chưa tiêu hóa xong lời của La Lịch.

La Lịch thích cậu thật ư?

Đường Kiền nhớ đến nụ hôn đầu tiên và nụ hôn thứ hai của mình đều bị người nào đó cướp mất, thở dài một hơi.

Cậu có thích La Lịch không?

Đường Kiền vẫn còn lo sợ, hai người họ đều là nam, nếu thật sự ở bên nhau, thầy có đồng ý không?

Nghĩ không xong, cậu quyết định bỏ nó qua một bên, bây giờ tính mạng quan trọng hơn. Cậu rụt đầu, cảm thấy thiếu mất khí khái nam nhi, nhẹ giọng ho khan một tiếng, lại ưỡn thẳng sống lưng. Xung quanh quỷ dị âm trầm, cậu quay đầu nhìn Trần Phương Dĩnh, đối phương vẫn trợn trừng mắt, vẫn trong trạng thái bị dọa sợ.

"Này... Cô đừng sợ nha, còn có tôi ở đây mà." Đường Kiền không đành lòng, cậu cũng không thích gì nhan sắc của Trần Phương Dĩnh. Nói thật thì Trần Phương Dĩnh cũng có đẹp bằng La Lịch và Thương Trọng Lệ đâu.

Trần Phương Dĩnh hơi tỉnh táo một chút, cô xoa hai tay, túm lấy vạt áo Đường Kiền: "Cậu sẽ bảo vệ tôi, đúng không? Tôi không có ai để dựa vào, tôi sợ lắm... Cô ấy muốn tới tìm tôi, cậu không thấy cô ấy... Nhưng tôi nhìn thấy, tôi thấy được!"

Đường Kiền như lọt vào sương mù, "cô ấy" là ai?

"Cô yên tâm, tuy tôi không mạnh gì nhưng là một người đàn ông thì phải bảo vệ phụ nữ, tôi sẽ đánh cược cả tính mạng để bảo vệ cô." Đường Kiền tươi cười, muốn giúp Trần Phương Dĩnh an tâm hơn một chút.

Trần Phương Dĩnh sửng sốt: "Đánh cược cả tính mạng ư?"

Đường Kiền thấy cô đột nhiên chuyển biến, bị ánh mắt trống rỗng của cô dọa sợ, cậu thu người, muốn tránh thoát khỏi bàn tay đang túm lấy áo mình: "Cố gắng... Tôi nói là cố gắng!"

"Cậu tốt quá, bạn của cậu, không một ai thích tôi cả, đều nghi ngờ tôi, chỉ có cậu là tin tôi." Thật là ngây thơ mà...

Đường Kiền ngại ngùng xoa gáy: "Cũng tạm thôi, bọn họ không phải người xấu đâu, chỉ là suy nghĩ nhiều, phòng ngừa này nọ."

"Cậu chắc chắn lớn lên trong điều kiện rất hạnh phúc nhỉ?" Ngây thơ như thế, hai mắt tròn tròn, đúng là bộ dạng dễ tin người.

"Sao cô biết?" Đường Kiền nói: "Tôi được sư phụ và các thầy nuôi lớn, mọi người đều yêu thương tôi..."

"Thật à? Vậy cha mẹ cậu đâu?"

Đường Kiền không phát hiện ra ánh mắt của Trần Phương Dĩnh ngày càng trống rỗng, chỉ cho rằng cô có điều muốn nói.

"Tôi..." Đường Kiền mím môi, không muốn đề cập đến cha mẹ của mình, cậu muốn đổi đề tài, bỗng cậu ngẩng đầu, thấy ánh mắt của Trần Phương Dĩnh tràn ngập sợ hãi, cậu quay đầu lại.

Ngoài cửa sổ có một bộ xương khô khổng lồ đang nằm bò, không có tròng mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được nó đang nhìn mình, nó moi móc cửa muốn tìm một khe hở.

Bộ xương khô phát ra tiếng kêu the thé.

"Ha ha...".

Đường Kiền không nói hai lời liền kéo Trần Phương Dĩnh bỏ chạy.

"Đm đm sao bát quái của tôi lại không nhắc nhở!" Đường Kiền khó hiểu nhỏ giọng nói thầm, cũng không dám quay đầu, cậu có thể giải quyết được quái vật kia nhưng cậu sợ quỷ, tay sẽ run, quái vật tuy không phải quỷ, nó cũng chỉ là một bộ xương phơi khô, nhưng bộ dạng lại đáng sợ chẳng khác gì quỷ!

Đường Kiền hò hét trong lòng nhưng vẫn không quên Trần Phương Dĩnh.

Thầy nói nam tử hán đại trượng phu phải biết bảo vệ người yếu hơn, bảo vệ phụ nữ...

Chạy một lúc, Đường Kiền dừng lại.

Cậu hoảng hốt nhìn lòng bàn tay trống trơn.

Trần Phương Dĩnh... Đâu rồi?

Hành lang tối tăm chỉ còn một mình cậu.

Do dự ba giây, Đường Kiền quyết định quay đầu tìm Trần Phương Dĩnh.

Cô ấy nhất định là bị lạc đường, hẳn là do cậu nắm tay không chặt.

Đường Kiền vẫn còn ảo não.

Cậu vực dậy tinh thần, quay về chỗ cũ, càng đi càng nhanh. Không biết vì sao mà trong lòng cậu rất hỗn loạn.

Cho đến khi quay về lớp học, Đường Kiền cũng không nhìn thấy bóng dáng của Trần Phương Dĩnh. Cậu xoay người muốn ra ngoài tìm, bỗng chốc, cậu ngửa đầu, nhìn thầy ở trên trần nhà là một hành thi đang nở nụ cười nham nhở.

"...!" Đường Kiền đại kinh thất sắc, theo thói quen nắm lấy bát quái ở đai lưng.

"... Ơ..."

Túi rỗng tuếch.

Mồ hôi không ngừng rơi trên trán Đường Kiền.

Không... Không đúng, bát quái của cậu, bùa của cậu đâu?

"Ha ha..."

Đường Kiền nghe thấy tiếng cười quỷ dị trên đầu mình.

***

"A ——"

Tiếng thét thê lương phá tan không gian tĩnh lặng của tòa nhà thí nghiệm.

Thương Trọng Lệ và Sở Nhuế nhìn nhau, chạy xuống tầng 1 nơi phát ra tiếng hét. Thương Trọng Lệ cẩn thận đi trước, vừa xuống cầu thang thứ nhất đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

"Là vật quái đó ư?" Sở Nhuế hỏi.

"Không hẳn, cũng có thể là quái vật, anh đừng quên trong tòa nhà này có tới cả trăm thi thể, dù sao cũng là quái vật của phó bản khó, rất khó đối phó."

Sở Nhuế không tỏ ý kiến.

Hai người đi xuống tiếp, nhìn thấy một thi thể dính trên tường, toàn bộ nội tạng bị lôi ra ngoài, ruột kéo dài trên mặt đất. Do có máu tươi nên thi thể chặt chẽ dính trên tường, trông xa như một bức tranh quỷ ám.

Tròng mắt của thi thể đã bị đè dẹp lép, mắt trắng xen lẫn cùng máu đỏ.

Sở Nhuế liếc mắt qua đã nhận ra là ai: "Trương Nghiêu!"

Thương Trọng Lệ nhướng mày: "Anh quen?"

Sở Nhuế gật gật đầu: "Đúng vậy, ngoại trừ chúng ta là người chơi thì trong lớp tôi còn một người nữa, hẳn là chỉ còn một mình anh ấy, đáng tiếc là..." Trương Nghiêu hẳn là cũng phát hiện tòa nhà thí nghiệm có vấn đề, buổi tối đến đây điều tra, không ngờ bắt gặp hành thi ở bên ngoài, không thể bảo toàn tính mạng.

"Nhìn dáng vẻ của người này không giống như bị hành thi gϊếŧ mà giống như vật quái bị La Lịch dẫn dụ đi."

Sở Nhuế nghe Thương Trọng lệ nói xong bỗng ngửi thấy một mùi máu tươi khác: "Có người khác bị thương..."

Trong tòa nhà này, ngoài bốn người bọn họ chỉ có Trương Nghiêu và Trần Phương Dĩnh, Trương Nghiêu đã chết, vậy thì mùi máu tươi kia là của Trần Phương Dĩnh ư?

16.11.22

orz tác giả ít có ác đi...

Bình luận

Truyện đang đọc