SUỴT! BÍ MẬT


Thương Trọng Lệ
Edit: jena
Người hầu bưng đồ ăn lên.
"Các vị, xin thứ lỗi, chúng tôi đến trễ." Người đàn ông, chủ nhân của lâu đài, mặc một thân tây trang và giày da, gương mặt gầy guộc, ánh mắt sắc lạnh khiến Sở Nhuế nhớ đến ma cà rồng của phương Tây thời trung cổ.
Trên bàn ăn không có ai phụ họa với ông, Đường Kiền vừa muốn đáp lời thì Sở Nhuế đã chặn cậu lại.
Vợ của chủ nhân lâu đài mặc một chiếc váy lụa dài màu xanh đậm, nhìn qua vô cùng quý phái sang trọng.

Bà đeo một sợi dây chuyền trân châu có một viên đá quý màu ngọc lục bảo ở chính giữa lớn như một hòn đá cuội: "Các vị đường xe đến đây, tiếc rằng không có gì ngon quý để chiêu đãi."
Vẫn không một ai nói chuyện.

Đường Kiền nhìn xung quanh, sắp sửa mở miệng nói thì Sở Nhuế lại đè cậu xuống.
Món khai vị được dọn lên.

Trên dĩa thức ăn là hai món, một như rau salad, một là một loại thịt như thịt lưỡi, có màu đỏ tái, Đường Kiền nhìn một lúc, gian nan nuốt nước miếng.

Không biết chất nhầy màu đỏ kia là gì, bên trên miếng thịt còn chi chít những hạt đo đỏ khiến người nhìn tê dại cả đầu.
Người đàn ông: "Các vị, xin mời dùng bữa."
Trên bàn ăn không một ai động đũa.

Đường Kiền vừa cầm lấy dao nĩa lại bị Sở Nhuế đè xuống.

Cậu không hiểu: "Anh làm gì vậy?"
Trong nháy mắt, mọi người đều quay đầu nhìn về phía Đường Kiền, ánh nhìn rét căm căm khiến cậu nổi da gà da vịt.
"Khách nhân, có chuyện gì không?"
Đường Kiền hoảng loạn lắc đầu: "Không...!Không có gì."
Một lúc lâu sau, nhà ăn yên tĩnh vang lên tiếng va chạm của dao dĩa.

Nam chủ nhân ăn rau, nữ chủ nhân ưu nhã dùng dao nĩa cắt thịt lưỡi đỏ thành từng miếng nhỏ, cho vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Sở Nhuế nhỏ giọng nói với Đường Kiền: "Đừng ăn đồ ở trong trò chơi."
Đường Kiền: "Tại sao?" Cậu cũng không chờ câu trả lời, quay đầu ngồi im.

Ở cuối bàn ăn là cô con gái của chủ lâu đài, nhìn qua chỉ khoảng 6 tuổi, đang gắt gao nhìn chằm chằm cậu.
Cô bé cũng dùng nĩa đâm vào miếng thịt đỏ, giơ lên cắn một miếng, chất nhầy màu đỏ nhỏ giọt theo khóe miệng bên trong lẫn lộn những thớ thịt đen sẫm, miếng thịt như vẫn còn sống.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của cô bé không hề rời khỏi Đường Kiền.
Đường Kiền nhắm chặt mắt, mở Thiên Nhãn, cô bé trước mắt hoàn toàn không có gì bất thường.

Cô bé vẫn tiếp tục cắn nuốt miếng thịt sống, từng đợt cắn xuống khiến cho cả người Đường Kiền co rúm lại thêm một lần, vội vàng quay đầu đi.
Món ăn kế tiếp lại càng khiến cậu không thấy thoải mái nổi.

Bánh mì mốc meo, nước súp màu trắng sữa nổi lềnh phềnh những mảnh nhỏ như xương ngón tay, miếng bò bít tết sống nhăn, nước sốt rưới lên cũng đỏ như máu, món tráng miệng như những con mắt người nhìn lăm lăm thực khách khiến cho Đường Kiền cảm thấy ghê tởm.
Đường Kiền cũng chú ý thấy rằng thực sự không có người chơi nào động đũa.


Trong nhà ăn chỉ vang lên tiếng nhai nuốt của đôi vợ chồng và cô bé kia.
Qua một lúc lâu, nữ chủ nhân lấy khăn ăn lau miệng: "Các con, ăn no chưa?"
Các con? Bà ta đang nói ai vậy? Đường Kiền nhìn về phía ba vị trí còn trống trên bàn ăn, phía trên cũng có thức ăn được bày biện sẵn.
Còn có người nào khác ư? Quỷ? Không ổn, trong ảo cảnh, sao Thiên Nhãn của cậu lại không hoạt động?! Đường Kiền nhìn về phía Thương Trọng Lệ, đối phương không có phản ứng gì, giống như chẳng có gì kỳ lạ xảy ra.
Đứa trẻ cuối bàn buông dao nĩa: "Thưa mẹ, con đã ăn xong."
Nữ chủ nhân gật gật đầu: "Vậy con đi nghỉ đi.

Ngủ ngon, con gái của mẹ." Vừa dứt lời, cô bé đã nhảy xuống ghế, chạy ra bên ngoài.
Nam chủ nhân cũng phân phó quản gia ở ngoài cửa: "Tư Lạc Văn, cậu hãy dẫn các vị khách này về phòng."
Một người đàn ông cao gầy mặc tây trang bước vào từ ngoài cửa, nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi, quần áo rộng thùng thình, hoàn toàn không vừa người.

Gương mặt càng hốc hác hơn so với nam chủ nhân, hốc mắt rất sâu, quầng thâm mắt nổi rõ vô cùng nghiêm trọng.
"Các vị khách quý, xin mời theo tôi."
Đường Kiền khô khốc nuốt một ngụm nước miếng, tức khắc cảm thấy đứng ngồi không yên.

Chú không hề nói với mình những người trong ảo cảnh sẽ kỳ quái như thế này!
Khi ra khỏi nhà ăn, Sở Nhuế vô ý quay đầu nhìn thoáng qua.


Hai cô bé mặc váy hoa chạy vào nhà ăn, không ngờ lại là hai cô bé anh nhìn thấy ở bên ngoài lâu đài.
"Sao thế?" La Lịch dừng chân hỏi Sở Nhuế, nhìn theo tầm mắt của anh, bên trong nhà ăn không có gì.
Sở Nhuế chớp chớp mắt: "Không có gì, đi thôi."
Trên vách tường hành lang của lâu đài có rất nhiều tranh, trông rất bình thường, phần lớn là cảnh sắc xung quanh lâu đài, đồng cỏ xanh rì, đàn gia súc và cừu, hoa tulip, cánh đồng lúa mì vàng, và cuối cùng là tòa lâu đài này.
Sở Nhuế chú ý bên trong bài bức tranh có người.

Có nam chủ nhân họ vừa gặp, ông ấy mặc một bộ quần áo làm nông, tay cầm lưỡi hái, gương mặt tươi cười, nhìn dáng vẻ là muốn đi thực nghiệm công việc đồng áng vất vả.

Có vài bức là nữ chủ nhân và cô con gái, chính là cô bé vừa ngồi trong nhà ăn.

Có một bức là ảnh chụp chung cả nhà khi cô bé khi còn trong tã lót, có một bức là cô bé đang ngồi trên cầu trượt chơi đùa một mình, nhìn về nơi nào đó mà mỉm cười.
Quá kỳ lạ...
Nhưng nhất thời anh không thể nói rõ kỳ lạ ở chỗ nào, chỉ có thể tạm thời chú ý đến điểm này.
Phòng cho khách ở tầng 3, cần phải đi qua một hành lang dài không có đèn.

Trên hành lang có một ô cửa sổ rất lớn, bên ngoài là sương mù dày đặc mênh mông.

Bây giờ ban ngày, vẫn có ánh nắng chiếu vào, nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn có thể nhìn thấy cánh đồng lúa mì cách đó không xa.
Đi qua hành lang dài tối tăm, ở đây chỉ có một cầu thang lầu, trong lầu đài này có tất cả hai cầu thang đi từ trên xuống dưới.
"Các vị, đã đến nơi."
Sở Nhuế ở phòng đầu tiên, bên cạnh là cầu thang, từ nơi này nhìn xuống chỉ toàn là bóng tối, không rõ ở dưới cầu thang là gì.
"Tôi ở phòng bên cạnh anh ấy." La Lịch giành trước, quản gia liền mở cửa phòng thứ hai cho cậu.
Thương Trọng Lệ nhíu mày, trông rất khó chịu.

"Tôi ở phòng thứ ba." Khổng Tiến Oánh với vóc người nhỏ nhắn nói.
"Một khi đã như vậy thì tôi ở phòng thứ tư." Lâm Băng Yến là phụ nữ, cảm thấy mình nên ở gần một cô gái khác sẽ tiện hơn.
Thương Trọng Lệ: "..."
Cậu chạy nhanh đến: "Tôi ở phòng bên cạnh cô ta."
Thương Trọng Lệ nói xong, Lâm Băng Yến nhìn cậu một cái, nở một nụ cười quyến rũ không rõ ý vị.
Đường Kiền lặng lẽ nói với Thương Trọng Lệ: "Nhìn không ra đó nha, anh thích mấy chị lớn tuổi hả?"
Thương Trọng Lệ muốn giải thích, vừa lúc Sở Nhuế quay đầu nhìn cậu, cậu ngậm miệng, gắt gỏng đáp: "Ai cần cậu lo!"
Sở Nhuế nghĩ thầm, đây là lần đầu thấy Thương Trọng Lệ sốt ruột chọn phòng ở như vậy, sau đó anh nhìn về phía Lâm Băng Tuyền...!Ừ, là một cô gái xinh đẹp.
Đường Kiền: "Không phải tôi đang giúp ông nội của anh quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của anh à!".

||||| Truyện đề cử: Sau Khi Sống Lại Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn |||||
Thương Trọng Lệ nhìn Sở Nhuế bước vào phòng, nghĩ lại mình ở phòng thứ năm, cũng không tính là quá xa, nếu anh gặp nguy hiểm, cậu cũng có thể đến sớm một chút.
Đúng lúc này, quản gia đi về dãy phòng đối diên, mở cánh cửa đối diện với phòng của Sở Nhuế.
Đường Kiền giơ tay ngay lập tức: "Tôi ở phòng này!" Nói xong, xách balo chạy vào trong.
Thương Trọng Lệ: "!!!"
Cậu nhìn về phía căn phòng của Đường Kiền cách phòng Sở Nhuế ba bước chân, lại nhìn khoảng cách từ phòng anh đến phòng mình là nửa hành lang, không khỏi nhướng mày trái, sắc mặt vô cùng tệ.
"Thương Trọng Lệ." La Lịch nhô đầu từ trong phòng ra, rõ ràng là đàn ông mà lại có một đôi mắt hồ ly, bộ dạng đặc biệt khiêu khích khiến Thương Trọng Lệ chỉ muốn đấm một quyền.

La Lịch không thèm quan tâm sự hung ác của người nào đó: "Còn đứng thất thần ở đấy là gì, không về phòng đi, cậu chủ động chọn phòng mà!"
Sở Nhuế đang chuẩn bị đóng cửa cũng nghi hoặc nhìn Thương Trọng Lệ, Thương Trọng Lệ nhẹ giọng ho khan một tiếng, thong thả ung dung bước vào căn phòng thứ năm.
05.10.22
=))) bạn Thương cứ dối lòng tiếp đi nhé, hồ ly bên cạnh cướp người thật đấy.


Bình luận

Truyện đang đọc