SUỴT! BÍ MẬT


Edit: jena
Vườn phía tây tối tăm, âm u hơn ở bên ngoài rất nhiều, một không gian rộng lớn mà chỉ có hai, ba chỗ treo đèn lồng đỏ leo lét.
Sở Nhuế đi theo sau Thương Trọng Lệ, nửa bước không dám rời.
Hai người không nói gì nhiều, không có người thứ ba, vì vậy họ chỉ im lặng đi với nhau, tiếng bước chân vang lên khe khẽ.
Sở Nhuế cẩn thận lắng nghe, chỉ có tiếng bước chân của anh, khẽ khàng như lông chim.
Anh nhớ đến phim kiếm hiệp mình xem ngày xưa, có những người được gọi là cao nhân giang hồ, đạp tuyết vô ngân*, khi di chuyển không hề phát ra một tiếng động nào.
*踏雪无痕: (công phu đi trên tuyết không để lại dấu chân) là khinh công thượng thừa nổi tiếng trong giang hồ.
Ở bên ngoài phòng ngủ của chủ nhân khu vườn phía tây có treo hai ngọn đèn lồng đỏ.

Trong nhà, có một người thắp một ngọn nến, ngay lập tức, bốn phía được rọi sáng.

Trên cửa sổ xuất hiện hai bóng người, một nam một nữ, hẳn là lão gia và phu nhân trong lời của gia đinh.
Hai người Sở Nhuế đi đến gần, khi ngồi xổm xuống cũng không phát ra âm thanh gì.

Cả khu vườn phía tây chỉ có đúng hai bóng đen hắt lên cửa sổ, quả thực khá quỷ dị.
Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ từ từ tiến sát đến phòng ngủ.

Sở Nhuế rón ra rón rén, cố gắng không phát ra tiếng động.

Ở ngoài cửa trồng nhiều cây cảnh, bọn họ nấp ở phía sau, giấu đi bóng dáng của mình.
Thương Trọng Lệ đưa mắt ra hiệu cho Sở Nhuế, khuôn miệng chuyển động: "Anh đợi ở đây."
Sở Nhuế túm lấy tay áo của cậu: "Vậy còn cậu?" Anh nói xong thì không dám thở mạnh.

Khu vườn phía tây quá yên tĩnh, vì vậy chỉ cần một tiếng động phát ra chẳng khác gì tiếng sấm đánh vang bên tai.
"Đương nhiên là tôi muốn xem tình huống ở bên trong." Thương Trọng Lệ chỉ tay lên nóc nhà, vẻ mặt "anh hỏi cái rắm gì ngu vậy".
Sở Nhuế trợn mắt, giữ chặt tay áo cậu, không buông tay, anh chỉ sang góc bên cạnh phòng ngủ, dưới bóng cây có một cửa sổ bằng giấy nho nhỏ.
Thương Trọng Lệ quay đầu cửa sổ rồi lại nhìn Sở Nhuế, còn cho rằng đối phương sẽ bày vẻ trào phúng mình, thế nhưng lại không có, Sở Nhuế trông như còn chẳng thèm để ý.


Thương Trọng Lệ nhăn mặt đi qua chỗ cửa sổ, hai bên trái phải đều có bụi cây thấp thoáng, so với chỗ hồi nãy còn thích hợp để trốn hơn, hơn nữa còn có thể nhìn vào bên trong phòng.
Thương Trọng Lệ liếc mắt nhìn Sở Nhuế một cai, chọc một cái lỗ nhỏ trên cửa sổ.
Phòng ngủ không có gì đặc biệt.

Giường gỗ khắc hoa, bàn gỗ liêm, những vật dụng hợp quy tắc, không có thứ gì lạ thường.

Phu nhân ngồi trên giường, tay cầm Phật châu, miệng lầm bầm không ngừng; lão gia mặc áo ngắn màu đỏ ngồi ở chỗ bàn gỗ, tay bưng ly trà, không uống, cũng không nói gì.
Sở Nhuế rướn người muốn nhìn, Thương Trọng Lệ liền chống tay lên ngực anh, sức của anh không lớn bằng Thương Trọng Lệ, không thể tiến lên nữa, chỉ có thể ráng căng mắt ra nhìn.
Thương Trọng Lệ quay đầu, nhìn thấy Sở Nhuế nhíu mày, trừng mắt nhìn chằm chằm mình.
"Sao anh giống cô vợ nhỏ bị mẹ chồng ức hiếp thế."
Sở Nhuế trừng mắt liếc cậu một cái, tiếp tục dựa sát vào cửa sổ để nhìn vào trong.
"Không có gì đặc biệt cả, nhiệm vụ không có ở đây."
Không có gì đặc biệt?
Phu nhân đang ngồi niệm kinh có diện mạo xinh đẹp, so với lão gia thì bộ dáng của bà khó mà sinh ra một người con lớn như Lạc Đường Hử.

Nếu không phải bà bảo dưỡng nhan sắc quá tốt thì có lẽ bà là vợ sau của lão gia, hoặc là có nguyên nhân khác.
Sở Nhuế còn đang suy nghĩ, đột nhiên, lão gia đặt mạnh ly trà xuống bàn, đứng dậy, đi về phía phu nhân.
Phật châu rơi xuống đất, tiếng xé áo vang lên.

Người đàn ông hùng hổ thô bạo, người phụ nữ lại không có phản kháng gì, nhưng cũng không phối hợp.

Do khoảng cách khá xa nên Sở Nhuế cũng không nhìn rõ được biểu tình và ánh mắt của hai người họ.
"Tiếng gì vậy?" Thương Trọng Lệ đẩy Sở Nhuế ra, nhìn thấy màn này, sau đó nhanh chóng lùi ra sau, mặt đỏ hồng như bị bàn ủi chà qua.
"Cậu..." Sở Nhuế muốn nói mặt cậu đỏ rồi kìa.
"Câm miệng!" Thương Trọng Lệ hung hăng liếc anh: "Anh, sao anh không nói họ đang làm chuyện đó!" Không nói thì thôi, còn ghé mắt vô nhìn lâu như vậy, thảm cho người khác cứ nhìn anh ta đeo mắt kính trông lịch sự văn nhã, ra chỉ là một tên bại hoại, biến thái!
Sở Nhuế đẩy gọng kính, anh thực sự nghiêm túc đang xem diễn biến phát triển cốt truyện, không hề có tà niệm, vì vậy anh cũng không hiểu vì sao Thương Trọng Lệ lại chỉ trích mình.
Thương Trọng Lệ kéo Sở Nhuế đi.
"Làm gì?" Sở Nhuế bị kéo đi, giãy giụa, anh còn chưa biết quan hệ của hai người bên trong mà!
"Không đi thì ở đây làm gì? Xem người khác diễn đông cung sống hả?" Thương Trọng Lệ kéo cánh tay của Sở Nhuế, Sở Nhuế đi theo sau thấy cổ và tai của cậu đang đỏ ửng lên.

Sở Nhuế lại bị túm phải cánh tay bị thương, anh đau đớn hơi rút tay ra: "Cậu bao nhiêu tuổi?"
Thương Trọng Lệ liếc anh, thấy cánh tay anh chảy máu thì buông tay: "Anh hỏi làm gì?"
"Đừng nói là chưa từng yêu đương..."
"Anh quan tâm làm cái rắm gì!" Thương Trọng Lệ hỏi: "Thì sao? Bộ anh yêu đương rồi?"
Sở Nhuế đẩy kính: "Chưa...!Cậu hẳn là nhỏ hơn tôi rồi, ngày thường cũng không xem phim ảnh gì à?" Nhà anh có nhiều đĩa phim, đều là của Hoa Lạc Thâm, tuy anh không có dục vọng thế tục nhưng cũng biết vài thứ.

Còn nhìn Thương Trọng Lệ liền biết ngay cậu còn chưa trải qua gì.

Chẳng lẽ làm đạo sĩ nên không thể đến gần phụ nữ?
Thương Trọng Lệ hất cằm: "24, làm sao, ai mà chưa xem phim chứ? Anh xem thường ai thế?" Nếu không phải do gương mặt đỏ phừng phừng của cậu, Sở Nhuế có lẽ cũng sẽ bị cái hất cằm kia lừa.
Một lát sau, cậu hỏi: "Anh...!lớn hơn tôi à?"
Sở Nhuế liếc cậu, đẩy kính, cuối cùng đi lên trước, giọng nói có chút đắc ý: "Đúng thế, gọi anh đi."
Thương Trọng Lệ: "..." Đúng là lớn hơn thật hả? Chết tiệt!
Thương Trọng Lệ vì không vui nên muốn nói ai về nhà nấy đi, nhưng cậu chưa kịp nói thì cuối hành lang dài cách đó không xa xuất hiện một thứ gì đó khiến cậu đột nhiên biến sắc.
Sở Nhuế quay đầu theo: "Sao thế..."
Trên tường có một cái bóng đen kỳ dị đang nhìn họ chằm chằm.
Nửa thân trên giống như phụ nữ, hình thái thướt tha, mềm mại, nửa thân dưới tản ra như mực đen, kéo dài không có điểm kết, nối liền với màn đêm biến thành một bóng đen xuyên qua vách tường.

Nó hú lên một tiếng, cái bóng đen từ trong tường từ từ đi ra, chỉ một chút nữa thôi là sẽ đến trước mặt bọn Sở Nhuế.
"Đồ ngốc! Chạy mau!" Thương Trọng Lệ thấy Sở Nhuế cứ chần chờ, tốc độ phản ứng hoàn toàn không kịp tốc độ của quái vật, thầm mắng một tiếng.
Anh bấu lấy eo của Thương Trọng Lệ, cố gắng chạy qua hành lang, bất cẩn ngã trên mặt đất.
Bóng đen đã đến vị trí khi nãy của bọn họ.

Nó dừng ở đó vài giây, sau đó nhanh chóng tiến nhập vào trong vách tường, đi đến chỗ bọn họ.
Sở Nhuế gắt gao ôm lấy cổ Thương Trọng Lệ, Thương Trọng Lệ cầm tay anh: "Đừng coi, anh muốn bóp chết tôi hả!"
"Không...!Không ổn..."
Không ổn? Thương Trọng Lệ tức giận cầm tay Sở Nhuế sau cổ áo mình, muốn ném văng anh đi.

"Nghĩ...!nghĩ..."
Thương Trọng Lệ nhướng mày trái, tay túm lấy tay sau cổ mình từ từ thả ra.
Bỗng chốc, bóng đen đã len lỏi xuống dưới chân bọn họ.

Thương Trọng Lệ nhảy vọt lên cao, bay lên nóc nhà, Sở Nhuế treo trên người cậu, sợ tới mức không dám mở mắt, càng đáng giận hơn chính là Thương Trọng Lệ đã thả tay giữ anh ra, hoàn toàn mặc kệ anh, anh chỉ có thể cố gắng ôm lấy cổ đối phương.

Bay lên bay xuống như vậy, chính anh cũng sẽ bị ném đi làm mồi cho quái vật.
"Anh cũng nặng thật đó." Thương Trọng Lệ không vui nói.
Sở Nhuế cho rằng Thương Trọng Lệ lại muốn vứt mình đi, tay chân bám víu càng chặ thêm.
Thương Trọng Lệ: "..." Ông anh này vẫn còn có tinh thần nhỉ.
Bóng đen dựa theo cột nhà, di chuyển lên mái nhà.

Tốc độ của nó càng lúc càng nhanh hơn, vì không muốn người trong phòng phát giác, Thương Trọng Lệ cũng không dám hành động gây ra quá nhiều động tĩnh.
Thương Trọng Lệ lại nhảy lên, đáp xuống mái nhà, nhảy ra khỏi vườn phía tây.

Bóng đen ở phía sau vẫn đuổi theo, mãi cho đến khu vực không còn đèn chiếu sáng của nhà chính, một nơi tối tăm không còn ánh sáng thì bóng đen mới biến mất.
Thương Trọng Lệ không kiên nhẫn nói: "Này, anh đi xuống được rồi đấy."
Sở Nhuế mở mắt, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy bóng đen không còn đuổi theo nữa thì mới nhẹ nhàng thở ra, sợ hãi nhảy xuống từ trên người Thương Trọng Lệ: "Ngại quá."
Thương Trọng Lệ: "Được rồi, anh về trước đi.

Tôi đến vườn phía tây một mình."
Sở Nhuế biết mình không giúp được gì nên cũng xoay người rời đi.

Bỗng nhiên ở trong khu nhà ở vang lên tiếng hét chói tai của một người con gái.
"Là Cam Hiểu Hiểu!"
——
"A!" Cam Hiểu Hiểu tông cửa chạy ra ngoài, đụng phải Sở Nhuế vừa gấp gáp trở về.

Cô ôm chặt đối phương, chỉ tay vào bức tường phía sau, run rẩy gọi bậy một hồi lâu.
"Có chuyện gì?" Thương Trọng Lệ hỏi cô.
Tòa nhà yên tĩnh được bật sáng vài ngọn đèn, những người ăn mặc quần áo hiện đại bước ra khỏi phòng.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi cao bồi ngoáy ngoáy lỗ tai: "Khuya lắm rồi, tôi còn đang ngủ đó..."
"Bắt đầu rồi? Có quái vật ư?" Ở phía sau người đàn ông mặc áo cao bồi là một người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa cao, dáng vẻ vừa sợ hãi, vừa hưng phấn.

"Ai la vậy?" Một người đàn ông mặc áo trắng hỏi.
"Hình như hai người chơi vừa đến tối nay." Một người đàn ông cơ bắp, giọng điệu lịch sự nói.
Người mặc áo cao bồi nhìn thấy Cam Hiểu Hiểu, hai mắt phát sáng, lại thấy cô ôm Sở Nhuế thì "chậc" một tiếng: "Ra là hoa đã có chủ, em gái, bạn trai của em nhìn yếu quá, sao mà bảo vệ em nổi?"
Cô gái cột tóc đuôi ngực đấm gã: "Nói nhảm gì vậy? Em gái, rốt cuộc có chuyện gì?"
Cam Hiểu Hiểu trốn ở phía sau Sở Nhuế, chỉ tay vào phòng mình: "Trên tường, trên tường có một bóng đen!"
Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ nhìn nhau, hai người đều nghĩ đến bóng đen ở khu vườn phía tây.
Vài người kéo đến xem, trong phòng không có thứ gì.
"Em gái, em thần hồn nát thần tính rồi, chắc là bị cái bóng của mình dọa sợ đó." Tóc đuôi ngựa nói.
Cam Hiểu Hiểu không phục: "Sao có thể! Tôi không phải đứa ngu, vì không phải bóng của tôi nên tôi mới sợ, cái bóng đó rất kỳ lạ, không giống bóng người."
"Rồi rồi, mọi người đừng cãi nhau, nhìn qua chúng ta đã đủ bảy người rồi, mọi người hẳn là người chết hết đúng không? Tôi là Tôn Phong.

Hai người đến sau, năm người chúng tôi đã gặp nhau vào giờ cơm tối rồi."
Người đàn ông mặc áo cao bồi nhìn Cam Hiểu Hiểu không có ý tốt: "Tôi là Hoàng Nghị, Nghị trong quả quyết, cứng cỏi." Nói xong còn nháy mắt với Cam Hiểu Hiểu.
Cam Hiểu Hiểu cực kỳ ác cảm, hận không thể phun toàn bộ nước vừa uống ra.
Tóc đuôi ngựa: "Tôi là Hoàng Tiên Tiên, em gái của anh ấy."
Người đàn ông mặc áo trắng: "Tôi là Chu Tây Vũ, mong được mọi người giúp đỡ."
Cam Hiểu Hiểu tự giới thiệu: "Tôi là Cam Hiểu Hiểu, anh ấy là Sở Nhuế."
Tuy Thương Trọng Lệ đã làm quen với Sở Nhuế nhưng bây giờ tâm trạng không tốt, không muốn nói chuyện.

Nhưng hai mắt của Cam Hiểu Hiểu đã phát sáng, kích động nói: "Là anh hả anh đẹp trai, trùng hợp thật đó, không ngờ cả ba người chúng ta lại gặp nhau, có anh ở đây thì em yên tâm rồi!"
Tận mắt nhìn thấy sức mạnh của Thương Trọng Lệ, cơn hoảng sợ của cô liền tiêu tán hơn phân nửa.
"Các cậu quen nhau à?" Hoàng Tiên Tiên cũng có ý với Thương Trọng Lệ, thấy Cam Hiểu Hiểu có vẻ quen thuộc với Thương Trọng Lệ thì trong lòng có chút không vui, nhưng mà...!Một anh đẹp trai chói mù mắt như vậy, hẳn là không có hứng thú với một con nhóc tì loi choi đâu đúng không?!
Thương Trọng Lệ làm như không nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Tiên Tiên, thậm chí còn có chút chán ghét.
Cam Hiểu Hiểu nói: "Ba người chúng tôi biết nhau từ phó bản trước."
Hoàng Nghị cười khẽ một tiếng: "Vậy các em đúng là có duyên với nhau thật đó, anh và Tiên Tiên với cũng được bốn, năm màn rồi mà chưa gặp được ai quen cả."
"Mấy người còn muốn ở đây nói chuyện đến bao lâu? Không còn ai để ý đến bóng đen mà cô Cam vừa nói hả? Nói không chừng có liên quan đến nhiệm vụ." Chu Tây Vũ nói xong, mọi người ở đây liền lâm vào trầm tư.
【 Tác giả có chuyện muốn nói 】
Thương Trọng Lệ không lâu sau: Vợ ơi, anh có sợ không?
Sở Nhuế: Cậu muốn làm gì?
Thương Trọng Lệ: Anh sợ thì có thể ôm em nè, em sẽ ôm ôm anh ( ̄ε(# ̄)~
Sở Nhuế:...!Cút!
01.10.22.


Bình luận

Truyện đang đọc