SUỴT! BÍ MẬT


Edit: jena
Cam Hiểu Hiểu tiếp tục cắn hạt dưa, hỏi: "Anh trai nhát gan, sao anh biết Lạc Hải Cát lại cưới nữa?"
"Bịa thôi."
Hoa cẩm túc cầu bung nở, cánh hoa lác đác bay theo gió như tuyết bay, lá xanh không ngừng lay động dập dìu, dưới gốc cây truyền đến tiếng í ới, một nam một nữ đang ngồi đọc sách.
"Ô? Hừ!" Người con gái xinh đẹp, vân vê khăn lụa trong tay xoay người đi.
"Làm sao thế?" Người con trai hỏi, cậu vừa đọc xong hồi 27 của Hồng Lâu Mộng, không hiểu sao chị lại không vui.
"Đại Ngọc đáng thương quá..."
Người con trai cười nói: "Là con gái thì không nên có tâm tư quá nặng, khổ mình khổ người, sống mệt lắm!"
Người con gái: "Em nói cô ấy tâm tư nặng nề, chị lại không nghĩ vậy.

Cô ấy bệnh tật ốm yếu, số phận bất hạnh chông gai, nhưng lại rất hiểu chuyện, còn tài hoa..." Người con gái hơi nhướng mày: "Ôi...!Đừng nói em thấy chị cũng có tâm tư nặng nề nha?"
"Sao mà như vậy được? Chị là người hoàn hảo nhất trên đời này.

Em không cảm thấy tâm tư nặng là chuyện xấu lắm, chị không thể hiểu lầm em được."
Nói một lát, cả hai liền vui vẻ cười đùa với nhau.
Cam Hiểu Hiểu khiếp sợ: "Gì đây? Anh nói xạo kìa.

Lạc Hải Cát bị anh nghĩ thành một tên tồi tệ."
Thương Trọng Lệ thò hai chân ra khỏi lan can.

Cam Hiểu Hiểu bỗng nhiên la lên, cậu nhíu mày, liếc mắt nhìn về phía hai người còn lại.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, sao còn phải ở lại đây xem đèn kéo quân nữa, quá phiền!
Sở Nhuế đẩy gọng kính: "Cũng không hẳn là đội nồi sai đâu, em còn nhớ buổi tối hôm Hoàng Nghị và Hoàng Tiên Tiên chết không?"
Cam Hiểu Hiểu gật gật đầu: "Đúng rồi, nói đến chuyện này, cái tên Hoàng Nghị kia đúng là không phải tên tốt lành gì!"
"Em biết sao anh ta chụp lén được không?"

Cam Hiểu Hiểu dừng động tác cắn hạt dưa, có dự cảm không lành.
"Trong phòng em có một thông đạo để rình người, anh có hỏi qua, phòng ngủ của Hoàng Nghị lúc trước là phòng của Lạc Hải Cát ở khi ông ta còn là thiếu gia.

Em đoán thử phòng của em là của ai ở?"
"Phu nhân...!phu nhân Lạc?"
Sở Nhuế nhìn bộ dạng không thể tin nổi của Cam Hiểu Hiểu, hơi cong môi: "Nghĩ lại thì từ lúc bắt đầu, Lạc Hải Cát đã có suy nghĩ không đứng đắn với chị mình rồi, nếu không thì sao phu nhân Lạc lại tích tụ ra được một con vật quái như vậy chứ..." Sở Nhuế thở dài: "Quan sát lâu như vậy, nhưng có lẽ phu nhân Lạc cũng không còn ấn tượng gì nhiều về trận lửa cháy kia nữa."
"Hai người còn muốn ở lại xem bao lâu? Dong dài lắm chuyện, có gì hay ho mà xem?" Thương Trọng Lệ đứng dậy: "Đi thôi."
"Đi đi đi! Anh trai nhát gan, đi nhanh nào." Sở Nhuế quay đầu nhìn thoáng qua hai người đang thân mật trong sân vườn, bị Cam Hiểu Hiểu kéo tay áo lôi đi.
Sống hay chết, cuối cùng thì phu nhân Lạc vẫn lựa chọn cái chết.
Đi vào trong sương mù, Cam Hiểu Hiểu đang muốn rời đi, Sở Nhuế gọi cô lại.

Cô kinh hỉ quay đầu: "Gọi em làm gì? Hì hì, nhớ em hả?"
Không biết có phải bây giờ các cô gái trẻ thường sẽ chọc ghẹo các bạn nam khác hay không, Sở Nhuế lắc đầu hỏi: "Nhà em ở đâu? Có thời gian anh sẽ đến thăm, sau đó thì...!Không nhất định phải gặp nhau trong trò chơi."
Trong sương mù vẫn không có tiếng đáp lời, lâu đến mức Thương Trọng Lệ ở bên cạnh phải nắm lấy bả vai Sở Nhuế, sợ rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Em mới không cần anh đến thăm em! Không gặp cũng chẳng sao!"
Sau đó cũng không còn âm thanh nào truyền đến.

Tầm nhìn ngày một hạn hẹp, cuối cùng bóng dáng của cô gái cũng không thấy đâu nữa.
"Cô bé bị sao vậy?" Thương Trọng Lệ hỏi, sao giống như nghe thấy hơi nghẹn ngào.
Sở Nhuế thở dài, đó là chuyện riêng của Cam Hiểu Hiểu, sao cậu lại tùy tiện hỏi người khác như vậy.
Sở Nhuế không nói gì, từ từ đi trong màn sương.
Thương Trọng Lệ vẫn luôn giữ lấy vai anh, sức lực rất lớn, niết đến mức Sở Nhuế thấy đau: "Cậu không đi đi, theo tôi làm gì?"
"Không phải tôi đã nói là tìm được công việc thích hợp cho anh rồi sao? Tôi sẽ theo anh về nhà, anh dọn dẹp đồ đạc một chút, đi theo tôi luôn, không cần lãng phí thời gian."
?
Từ khi nào mà anh đã đồng ý đổi việc vậy?
"Tôi không đi, cậu thả tôi ra!"

Thương Trọng Lệ: "Sao xấu tính thế? Ra khỏi phó bản liền không nhận người quen nữa? Anh đừng quên anh vẫn chưa tìm được Hoa Lạc Thâm, dù sao cũng phải quay lại đây.

Không có tôi, anh đi một mình được không?"
Sở Nhuế hài hước nói: "Bây giờ cậu đồng ý dẫn tôi theo? Lúc trước không phải chính cậu nói rằng tôi yếu ớt, văn không được võ không xong, nhát gan sợ hãi, lớn lên cũng chẳng đẹp mắt, xuất hiện trước mặt cậu chỉ là đồ chướng mắt, không phải à?"
Nghe giọng nói của người nọ vang vọng trong sương mù, đúng là lúc trước Thương Trọng Lệ đã nói như vậy.

Nhưng chẳng phải do lúc đó cậu chưa biết Sở Nhuế là quân sư chỉ điểm à? Người gì mà ai nhìn tới cũng bị giật mình dọa sợ, lo lắng thì nói lắp, còn hay đổ mồ hôi, chẳng có gì đáng khen cả!
Thương Trọng Lệ hiếu thắng từ nhỏ, trong đầu xoay cuồng vì hối hận lời nói của mình.

Cậu chần chờ hai giây, người bên cạnh đã không còn tăm hơi.
"Này? Sở Nhuế!"
Sở Nhuế đi cực kỳ dứt khoát.

Thương Trọng Lệ biết nhà của anh, đột nhiên thái độ chuyển biến từ chán ghét sang thân thiện, chắc chắn có ý đồ xấu.

Nếu có chuyện gì khác thì cậu ta có thể đến nhà anh, anh không muốn lãng phí thời gian ở trong sương mù với thằng nhóc này.
Tầm nhìn trong sương mù của Sở Nhuế ngày một hạn hẹp.

Anh sờ soạng một lúc lâu, vẫn không tìm thấy thứ gì.
Tâm trạng lao xuống đáy, xem ra ở trong sương mù đúng là không có gì, nếu Hoa Lạc Thâm còn sống thì có khả năng là còn ở trong phó bản.
Sở Nhuế thở dài, đi sâu vào bên trong.
Về đến nhà, Sở Nhuế cảm giác được cánh tay ẩn ẩn đau, anh kéo ống tay trái, vết thương bắt đầu đóng vảy trong trò chơi đã trở lại giống vết thương cách đây không lâu ở thế giới này, miệng vết thương đỏ tươi.
Bây giờ là 5 giờ 50 phút sáng, Sở Nhuế không nghỉ ngơi, anh mở máy tính, mở phòng chat về chuyện lạ trong thành phố liên quan đến Tầm Bí.


Lần này, anh lại không thể vào được.
Bên trong có một cao thủ máy tính, chuyên môn mạnh hơn Sở Nhuế rất nhiều, anh có thể thành công vào được một lần chỉ là may mắn.
Sở Nhuế trầm tư một lát, gõ "thông tin hàng đầu của nhà họ Thương" vào thanh tìm kiếm, kiểm tra từng trang vẫn không có tin tức mà Sở Nhuế muốn.
Anh cảm thán lai lịch thần bí của Thương Trọng Lệ, đồng thời cũng có chút thất vọng.
Anh dựa vào ghế, nhắm mắt lại, trong chốc lát đã ngủ thiếp đi vì mệt.

Bỗng nhiên điện thoại bàn ở trong nhà có tiếng chuông, Sở Nhuế giật mình tỉnh giấc.
Điện thoại bàn này đã lâu không có ai gọi đến, bây giờ là 8 giờ sáng, là ai gọi đến vậy?
"Alo?"
"Hoa Lạc Thâm, cậu còn biết đường nhận điện thoại! Tôi còn cho rằng cậu bỏ trốn không muốn trả tiền.

Cậu cho rằng cậu tắt điện thoại di động thì tôi không tra được thông tin của cậu hả? Chừng nào trả tiền vi phạm hợp đồng? 8 triệu! Không thể thiếu một xu! Cho cậu đi ăn một bữa cơm với ông Trịnh mà như lấy mạng cậu vậy, làm trong ngành này mà không trả giá thì sao mà có tiền đồ hả? Nếu cậu thực sự không trả nổi tiền vi phạm hợp đồng, ông Trịnh cũng là người tốt, có thể bỏ qua cho cậu, chỉ cần cậu..."
"Cạch" một tiếng, Sở Nhuế kết thúc cuộc gọi.
Anh cảm thấy hơi lạnh.
Cuối cùng anh cũng biết vì sao Hoa Lạc Thâm lại nhận được thư mời từ trò chơi.

Anh cũng biết phương thức mà trò chơi lựa chọn người chơi là gì.
Là dục vọng, đối với tiền tài.
Anh đã quen Hoa Lạc Thâm lâu như vậy, cũng tự nhận là hiểu đối phương.

Hoa Lạc Thâm như ánh mặt trời rực rỡ, sống lạc quan, vui vẻ, hoàn toàn trái ngược với anh.

Làm người mẫu là ước mơ cả đời của cậu ấy, cậu ấy lại bị hiện thực đạp đổ mộng tưởng, còn phải gánh một khoản nợ không hiểu từ đâu mà ra, nhưng vẫn ăn mì gói với anh rồi cười ha hả, mặc quần cộc dép lê vẫn có thể vui vui vẻ vẻ kéo anh ra ngoài nhìn thế giới xung quanh.

Khi đó, cậu ấy phải tuyệt vọng đến mức nào mới có thể nhận được thư mời, và hơn cả là im lặng không nói với anh về chuyện này?
"Hoa à, cậu đang ở đâu vậy?"
——
Sở Nhuế không có tinh thần, anh uống khoảng 8 ly cà phê mới đủ sức ngồi trước màn hình máy tính để làm việc.
Đồng nghiệp nữ A bên cạnh: "Ôi trời, mọi người xem hot search chưa? Ở thành phố Y vừa đào ra được một bộ hài cốt của một người phụ nữ đó."
Trong thời gian làm việc, các đồng nghiệp thường nói chuyện phiếm với nhau để giải trí.


Sở Nhuế không quan tâm mấy, tiếp tục công việc.
Đồng nghiệp nam A: "Tôi xem rồi, có phải là hot search đầu tiên, Lạc Viên ở thành phố Y đúng không?"
Lạc Viên?
Đồng nghiệp nữ B vừa mới đến: "Tin tức nói rằng người phụ nữ đó bị thiêu chết, ngoài ra vào năm 1902, ở Lạc Viên đã xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, người ta phỏng đoán rằng người phụ nữ này đã bị thiêu cháy trong trận hỏa hoạn, sau đó bị người khác chôn trong khu vườn phía tây của Lạc Viên..."
Đồng nghiệp nữ B nhìn thấy Sở Nhuế đột nhiên đứng lên: "Sao thế?"
Sở Nhuế: "Cô có thể cho tôi mượn xem tin tức mà cô vừa nói không?"
Gương mặt cô gái đỏ lên, còn nghĩ đây là phương thức làm quen của anh.
Sở Nhuế: "Ngại quá, tôi không có wb*."
*mình không biết từ này nghĩa là gì, bạn nào biết nói cho mình biết với nhé, mình sẽ bổ sung ngay
Đồng nghiệp nữ nghe xong cũng không còn suy nghĩ bậy bạ nữa, đưa điện thoại cho Sở Nhuế.
Sở Nhuế nghiêm trọng xem xong tin tức, trả lại điện thoại cho cô, mở thanh công cụ tìm kiếm trên máy tính, tìm kiếm "Lạc Viên".

Trên màn hình xuất hiện một vài bức ảnh.
Lâm viên có phong cách thiết kế kết hợp Đông Tây, có một cái hồ gần vườn hoa, hành lang gấp khúc dẫn đến khu nhà ở, trung tâm là vườn hoa cẩm tú cầu rộng lớn, và khu vườn phía tây.
Sở Nhuế liền tìm kiếm chủ nhân của Lạc Viên năm 1902, là một người tên Lạc Hải, là con trai độc nhất trong nhà, sinh năm 1878, mất năm 1945, có hai người vợ, con trai lớn là Lạc Đường Hử, con của người vợ đầu, người vợ đầu vì khó sinh mà mất, mười sáu năm sau cưới vợ hai, người vợ hai sinh ra một trai một gái.
Trận hỏa hoạn năm 1902 không có thương vong.
"Anh sao thế?" Đồng nghiệp nữ nhìn thấy sắc mặt Sở Nhuế khá kém.
Sở Nhuế cười khẽ, lắc đầu: "Tôi không sao."
Anh nhớ đến ánh mắt khi đó của phu nhân Lạc, ra là trước nay bà không hề nhận ra rằng vì thân là một người phụ nữ, sự tồn tại của bà bị xóa sạch triệt để.
Trận hỏa hoạn kia chỉ cướp đi sinh mạng của một người, đó là bà.
Còn trận hỏa hoạn ấy là do ngoài ý muốn hay có bàn tay người nhúng tay, e rằng mãi mãi không còn một ai biết được.
Sở Nhuế tiếp tục tìm kiếm thông tin liên quan đến làng Hạ Hà.

Nhưng chỉ tìm thấy được vài ba câu trả lời, làng Hạ Hà thuộc thị xã J tỉnh H bỏ hoang đã lâu đã được khai phá, người ta phát hiện trong từ đường có một tượng đá với hình dạng của một con quái vật gớm ghiếc.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Địa điểm có thật, nhưng câu chuyện chỉ là hư cấu
02.10.22.


Bình luận

Truyện đang đọc