SUỴT! BÍ MẬT

Cảm nhận được hơi ấm kề cận cùng vòng tay mạnh mẽ ôm từ sau lưng, nỗi sợ hãi trong lòng Sở Nhuế từ từ tan biến.


Tiếng cắn xé vẫn rõ ràng như cũ nhưng anh không còn hoảng loạn như trước.
Không biết đã qua bao lâu, lâu đến mức đôi mắt anh đã thích ứng được với bóng tối, tiếng ồn ào và thở d ốc bên tai không còn nữa.
"Đi...!Đi rồi ư?"
"Đi rồi."
"Vậy cậu...!cậu bỏ tay...!tay ra đi..." Sở Nhuế vươn tay muốn gỡ tay Thương Trọng Lệ ra lại bị nắm chặt lấy, Sở Nhuế cả kinh, cho rằng lại xảy ra chuyện: "Chuyện, chuyện gì?"
Thương Trọng Lệ chăm chú nhìn anh, thấy lông mao cả người anh dựng thẳng lên, chẳng khác gì một con chuột bạch sợ hãi, khóe miệng hơi cong cong: "Chỉ muốn sờ tay anh một chút thôi, anh sợ lắm à?"
Chỉ như vậy thôi?
Sở Nhuế tức giận trừng mắt: "Nhàm chán!" Muốn rút tay lại nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của Thương Trọng Lệ: "Cậu thả ra!" Anh đỏ bừng cả mặt, trong không gian chật hẹp, hai người đàn ông to lớn chui rúc ở đây, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
"Cậu có thể chú ý hoàn cảnh được không!"
Thương Trọng Lệ buông tay anh ra, nhún vai: "Đây, tuy hơi đáng tiếc nhưng lần sau tôi sẽ tiếp tục đòi nợ, lần sau không chừng là cổ, có thể cũng là môi..." Cậu vừa nói vừa dùng ánh mắt lưu luyến nhìn anh.

Sở Nhuế không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm Thương Trọng Lệ, không thể tin nổi trình độ mặt dày của thằng nhóc này lại siêu phàm như vậy.
"Được rồi." Thương Trọng Lệ cười cười: "Không đùa với anh nữa, đi thôi, qua kiểm tra thử." Cậu đứng dậy đi trước, chỉ để lại một bóng lưng cho Sở Nhuế.

Thương Trọng Lệ thay đổi xoành xoạch khiến Sở Nhuế trở tay không kịp, anh chớp chớp đôi mắt ướt át, đứng dậy, như bừng tỉnh điều gì, bàn tay khẽ vuốt vuốt ngực.
Bị Thương Trọng Lệ nháo một trận, hình như anh không còn sợ nữa, cũng không còn nói lắp.
Chẳng lẽ...!cậu ấy cố ý quậy phá?
Thương Trọng Lệ nghi hoặc nhìn anh: "Sao lại không đi? Cẩn thận có quái vật hung dữ sau lưng anh đó." Cậu giả bộ giương nanh múa vuốt, sau đó nở một nụ cười tươi.
Sở Nhuế ngẩn người, gật gật đầu đuổi theo: "Đến ngay đây."
Trên đường nồng ngặc mùi máu tươi, cửa sổ của các tòa nhà đều đã đóng chặt, có vẻ đã quá quen với điều này.

Động tĩnh lớn như vậy nhưng không có một ai ra xem náo nhiệt hay có người can ngăn, đúng là rất kỳ quái.
Người phụ nữ bị con chó gặm nát đến xương cũng không còn, chỉ còn lại một nhúm thịt vụn bét nhầy trên đường, máu thấm đẫm khắp nơi, mùi tanh hôi ám đến mấy ngày mới hết, Sở Nhuế vừa ngửi thấy đã buồn nôn.
"Bọn họ là người?"

"Hẳn là họ làm một nghi lễ của một tông phái nào đó, người phụ nữ có lẽ đã phản bội họ hoặc người bị cầm tù rồi trốn đi, tình huống thật thì không còn cơ sở để kết luận được." Sở Nhuế lùi về sau hai bước, không đành lòng nhìn nữa, ngẩng đầu nhìn ánh đèn đường bên cạnh.
"Thằng nhóc kia có phải..."
Sở Nhuế hiểu ý Thương Trọng Lệ, trong một thế giới khó có nhiều sự kiện khác biệt đan xen vào nhau, cho nên những vết thương trên người Green có lẽ cũng xuất phát từ tổ chức áo đen kia, và cũng có thể em là người đã trốn thoát khỏi tổ chức đó.
"Có cách nào tìm đám người đó được không?"
Thương Trọng Lệ suy nghĩ: "Chờ bọn họ xuất hiện thêm lần nữa?"
"Vậy phải đợi bao lâu? Xác suất cũng nhỏ, một vương quốc lớn như vậy thì bắt gặp một chuyện tương tự cũng khá khó, huống hồ họ cũng có nhiều người."
"Green đâu rồi?"
***
"Em...! Em không biết gì hết!" Green co rúc ở trên giường, dựa theo thời gian của trò chơi thì hai ngày nay, cậu bé không hề xuống giường.
Thương Trọng Lệ híp mắt hỏi: "Thật sự không biết? Em cũng không biết nhóm người áo đen?"
Khi nghe thấy hai chữ "áo đen", Green ngẩn người.
"Tụi anh đã gặp rồi," Sở Nhuế nói.

"Người áo đen gì?" Cả đêm không thu hoạch được gì, ba người nhóm Cam Hiểu Hiểu mất hứng quay về, cả buối tối, ngoại trừ người làm vườn phải đến để sửa chữa thì họ không gặp một bóng người.
Green rất sợ hãi, cả người toàn mồ hôi, vì sợ hãi mà phát run, không biết lại nhớ đến điều gì, ánh mắt cũng sợ sệt không thôi.
"Mấy anh làm như vậy sẽ dọa sợ em ấy, em ấy chỉ là một đứa trẻ!" Cam Hiểu Hiểu ngồi lên giường ôm lấy Green, giọng điệu bất mãn với hành vi k1ch thích hỏi cung của Thương Trọng Lệ.
"Chỉ là một trò chơi, có cần thiết phải quan tâm đến cảm thụ của NPC không?" Hứa Diệu cười hỏi: "Hai người nói cái gì áo đen? Tối hôm qua tôi ngủ rất say, xem ra cũng có thu hoạch, có thể chia sẻ không? Nhiều người thì có nhiều lực lượng hơn." Hắn nhìn qua là một người thân thiện phóng khoáng, Sở Nhuế lại cảm thấy đối phương rất thần bí.
"Trên thực tế thì chúng tôi chỉ vô tình đụng phải, có lẽ có liên quan đến nhiệm vụ, cho nên mới dò hỏi cậu bé, nhưng nếu em ấy không chịu nói gì thì chúng tôi cũng không có thêm tin tức nào khác." Sở Nhuế nói.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Green, cậu bé như một chú cún bị vây giữa bụi gai, mờ mịt khủng hoảng.
Green thét chói tai, một lúc lâu vẫn chưa thể an tĩnh.
Sở Nhuế không đành lòng: "Có lẽ chúng ta không cần ép buộc, có ép thì em ấy cũng không nói gì, ngược lại sẽ khiến chúng ta bị mắc kẹt ở đây."
Đới Hiển Tông liếc nhìn anh: "Đồ đàn bà."
Hắn túm lấy cổ áo Green, xách cậu bé lên, mặc kệ sự vùng vẫy của em, không hề khách khí nói: "Bây giờ tôi còn kiên nhẫn, mau nói em chạy từ đâu ra."
Green điên cuồng gào rú, tiếng la bén nhọn của trẻ nhỏ đâm thẳng vào màng nhĩ của mọi người, Cam Hiểu Hiểu không đành lòng muốn ngăn lại: "Đừng, cậu bé sẽ sợ!"
Green bắt đầu cào cấu cánh tay Đới Hiển Tông, một đứa trẻ mười tuổi không có sức sát thương gì lớn, sức lực cũng nhanh chóng dùng hết, không còn năng lực phản kháng, cậu bé trống rỗng nhìn chằm chằm mặt đất.
Đới Hiển Tông không có nhiều thời gian kiên nhẫ chờ cậu bé phản ứng, khi chuẩn bị hỏi tiếp lại nghe thấy Green run rẩy nói.
"Là ma quỷ...!Là ma quỷ!"
Mọi người kinh ngạc nhìn Green.

Một quả bóng cao su lăn đến bệ cửa, con trai bá tước vui vẻ ôm quả bóng lên, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy đôi mắt xanh biếc đầy kinh sợ, đó cũng là một cậu bé giống như cậu.
"Ma quỷ gì?" Đới Hiển Tông tiếp tục hỏi.
"Ma quỷ...!Bọn họ thờ phụng ma quỷ...!Giết người, rất nhiều người...!Ai cũng bị giết, lấy máu tươi cung phụng cho ma quỷ, có chó...!rắn...!Nhiều con vật, thật đáng sợ!" Green càng nói càng run, mồ hôi tủa ra từ da đầu, sau đó em hôn mê bất tỉnh.

Trước khi nhắm mắt, hình ảnh cuối cùng em nhìn thấy là gương mặt hoang mặt của một cậu bé.
"Đủ rồi!" Cam Hiểu Hiểu ôm lấy Green, tách em và Đới Hiển Tông ra: "Thật quá đáng, sao có thể đối xử với một đứa trẻ như vậy!"
"Tinh thần của cậu bé không ổn định, dưới tình huống này không thể tiếp tục hỏi được, vì hỏi cũng không hỏi ra được gì, chi bằng chờ tình huống của cậu bé chuyển biến tốt đẹp hơn." Sở Nhuế cau mày, không hài lòng lắm với cách làm của Đới Hiển Tông.
Người trong phòng đều có ý kiến với cách làm của hắn, Đới Hiển Tông dễ dàng nhận ra nhưng không hề bị ảnh hưởng, nhún vai: "Mấy người thích thì cứ chờ đi, nhóm Bồ Tát ạ, nhưng đừng có đau lòng vì ngay cả mạng mình cũng giữ không nổi."
Hầu gái trông giữ thiếu gia tìm thấy cậu ở chỗ này: "Thiếu gia, sao cậu lại ở đây, mau rời đi ngay!"
Sở Nhuế quay đầu nhìn, anh thấy thiếu gia đang ôm quả bóng cao su, đôi mắt lăm lăm nhìn chằm chằm Green đang bất tỉnh.
"Frena, cậu ấy bị sao vậy?"
"Cậu ấy bị thương thưa thiếu gia, cậu không nên ở đây, buổi chiều họa sĩ sẽ đến dạy cho cậu một khóa học mới, tôi phải dẫn cậu đi thay quần áo..."
Thanh âm của hai người ngày càng xa, chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, Sở Nhuế cũng không quá đặt nặng trong lòng..

Bình luận

Truyện đang đọc