TA - BỆNH CÔNG TỬ TUYỆT THẾ VÔ SONG

Cảnh Dật Thần biết Lạc Vũ ở ngay phòng bên cạnh, xuống giường khóa trái cửa, lại bày một trận pháp phòng sói mới an tâm đi ngủ.

Bắc Mạc Khanh ở trong phòng suy nghĩ về chuyện của Vô Song, không ngờ rằng Vô Song Lâu nhìn từ bên ngoài giống như một tòa lầu cao tầng bình thường, nhưng liền bên trong không phải là Vô Song Lâu chân chính, mà chỉ là tòa nhà bên ngoài, còn tòa nhà bên trong thì phải đi qua một thông đạo truyền tống mới đến được.

Thật sự là một thiết kế độc đáo, nhưng mà vậy cũng tốt, dù sao nếu căn cứ nằm ngay trên trục đường phồn hoa của đế đô, thực sự là …

Thời gian trôi nhanh, đã hơn một tháng trôi qua, Bắc Mạc Khanh cũng gặp được mấy người, thực lực ổn định hơn, hệ thống vẫn không có dấu vết, cũng không biết đã đi đâu.

Hầu hết các quan trong triều đều đã biết về việc lập Nhiếp Chính, người được cho là em trai của hoàng đế, các quan viên có người đang mưu tính chuyện gì đó, có người xem như không phải việc của mình, có người lại nhắc nhở con cháu …

Bắc Mạc Khanh trong lúc rãnh rỗi liền chuẩn bị vào cung tìm Nam Cung Linh, lúc này Nam Cung Linh đang cùng mấy vị đại thần trong thư phòng đàm luận chuyện gì đó.

Tới hoàng cung, Ám đẩy (xe lăn) Bắc Mạc Khanh về phía thư phòng, lúc gần đến Bắc Mạc Khanh nhìn thấy có người đang ở trong, liền bảo Ám dừng lại, đợi Nam Cung Linh xong việc rồi mới đi vào.

Nam Cung Linh cảm nhận được khí tức của người khác, biết là Bắc Mạc Khanh đến, liền  thấy rất vui vẻ, ra lệnh cho Ám Dạ mời bọn họ vào.

Các quan trong thư phòng cũng có chút hoang mang không biết Hoàng Thượng vui mừng chuyện gì, vừa rồi còn khá là nghiêm túc, đột nhiên thay đổi như vậy thật sự rất dọa người.

Bắc Mặc Khanh nghe Ám Dạ nói Nam Cung Linh cho vào, cũng không dừng lại, để Ám đẩy mình vào.

Khoảnh khắc cửa mở, tất cả quan viên đều nhìn ra ngoài cửa, Bắc Mạc Khanh vừa tiến vào đã thấy mọi người nhìn mình, Bắc Mạc Khanh liền nhìn về phía Nam Cung Linh "Khụ khụ, đại ca, huynh xong việc chưa?"

Nam Cung Linh cười nói: “Vẫn chưa, đệ sức khỏe không tốt, không nên ở bên ngoài quá lâu.” Kỳ thật hắn chỉ muốn khoe khoang em trai của mình.

"Đến, Tiểu Khanh, những vị quan này đều là trung thần của huynh, các ngươi chào hỏi một chút."

Phần lớn quan viên cũng đoán được thân phận của thiếu niên ngồi xe lăn này, phỏng chừng người này chính là Nhiếp Chính vương mà Hoàng Thượng đã nhắc đến.

Cảnh Dật Thần dẫn đầu nói: "Thần Cảnh Dật Thần gặp qua Vương gia, ta là đương triều Tể tướng... ngài hẳn đã biết."

Bắc Mạc Khanh mỉm cười nói: "Đương nhiên biết, dù sao ngươi cũng ở trong phủ ta, chỉ là không ngờ Cảnh công tử lại là Tể tướng."

Cảnh Dật Thần nghe Bắc Mạc Khanh nói như vậy cũng nghĩ đến người nào đó, cúi đầu xuống.

Mọi người khó mà tin nổi nhìn Cảnh Tướng, không nghĩ tới Cảnh Tướng lại như vậy.

Sau đó một người có tướng mạo cường tráng nói: "Thần là Trấn Quốc đại tướng quân Thượng Quan Nghi, thực lực Võ Vương..."

"Thần là..."



Sau khi quan viên giới thiệu xong, Bắc Mạc Khanh định giới thiệu bản thân thì Nam Cung Linh đã giành trước, ngạo nghễ bước lên một bước nói: "Đây là đệ đệ của ta, Bắc Mạc Khanh, cảnh giới Linh Hoàng, nhưng thân thể tương đối yếu, đi lại cũng không tiện, nên đệ ấy ngồi xe lăn. Vả lại ta nói cho các ngươi biết, ngoại hình của Tiểu Khanh nhà ta là cực phẩm, và..."

Lúc này Nam Cung Linh như một cái máy nói nói không ngừng nghỉ, Bắc Mạc Khanh nghe Nam Cung Linh nói càng lúc càng quá đáng, vì vậy lên tiếng đánh gãy: "Khụ khụ, đại ca, đừng bịa nữa..."

Nam Cung Linh nhìn vẻ mặt cạn lời của Bắc Mặc Khanh, xẩu hổ cười "Haha, không nói, không nói."

Các quan viên bị hai chữ Linh Hoàng làm cho chấn kinh, đến bây giờ vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn, Linh Hoàng cảnh giới nha, thật lợi hại, đáng ao ước, ta cũng muốn... đột nhiên cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Các quan thừa nhận họ bị lời nói của Nam Cung Linh đả động đến, các quan nhìn Nam Cung Linh với vẻ ghen tị, chẳng qua thực ra họ cũng vô cùng thắc mắc tại sao tính tình của Nhiếp Chính lại khác với Hoàng Thượng đến như vậy.

Bắc Mạc Khanh cạn lời: "Không phải đại ca gọi đệ vào chỉ để khoe mẽ chứ?"

Nam Cung Linh khịt mũi nói: "Đương nhiên..."

"Phi phi, khụ khụ, đương nhiên không phải, thân thể đệ không tốt, huynh trưởng đây không phải là lo lắng cho đệ sao."

Bắc Mạc Khanh âm thầm trợn mắt, ai mà tin được, lừa gạt tiểu hài ba tuổi sao.

(Chúng - tiểu hà ba tuổi - quan viên:...)

Nam Cung Linh nhìn đám quan viên ngu xuẩn này, ghét bỏ nói: “Các ngươi không có việc gì nữa thì mau chóng rời đi đi, đừng đứng ở chỗ này nữa.” Mất mặt, ngu xuẩn, hình tượng cao lớn uy mãnh của ta không thể bị các ngươi phá hủy.

Sau khi các quan đi khỏi, Nam Cung Linh nhìn Bắc Mặc Khanh hỏi: "Sức khỏe của đệ thế nào?"

"Tốt rồi, đi đường không thành vấn đề, chỉ là lười biếng."

"Đệ a, là thế sao, mấy ngày nữa là đến thời hạn hai tháng, huynh đã viết xong thánh chỉ."

“Ừm, đệ biết.” Đệ thậm chí còn yêu cầu “hệ thống” cho một cuốn “Những lưu ý quan trọng đối với Hoàng gia và…”, đệ còn học thuộc luôn rồi.

Sau bữa cơm ở tẩm cung, Bắc Mạc Khanh bị mấy vị hoàng tử kéo đi đến phủ của một hoàng tử, các vị hoàng tử hai mắt bốc kim quang (lóe sáng) nhìn Bắc Mạc Khanh.

Một hoàng tử nói: "Hoàng thúc, chất nhi nghe phụ hoàng nói ngươi thúc đang ở Linh Hoàng cảnh giới, thật là lợi hại."

Bắc Mạc Khanh lúng túng nhìn bọn họ, nếu để bọn họ biết hắn là Linh Đế, có khi còn ngất đi.

Chỉ có tiểu công chúa buồn bực ngồi ở đó, Bắc Mạc Khanh nhíu mày hỏi: "Ai bắt nạt tiểu nha đầu đáng yêu của chúng ta?"

Nam Cung Nguyệt Ly uất ức nói: "Đại ca ca biến thành Hoàng thúc, đại ca ca, đại ca ca mất tiêu rồi."

Bắc Mạc Khanh nghe cô gái nhỏ nói thì dở khóc dở cười, hóa ra là như vậy, 18 năm kinh nghiệm dỗ con nít của ta cũng không phải vô ích: "Bé con đừng khóc, không có đại ca ca thì có Hoàng thúc nha.” …, Bắc Mạc Khanh vốn không có kinh nghiệm dỗ người, nói xong một câu liền không biết nói gì thêm.

Tiểu nha đầu lẩm bẩm: "Đúng a, đại ca ca không còn, thì có Hoàng thúc."

Tiểu công chúa nhoẻn miệng cười, Bắc Mạc Khanh tự luyến nghĩ: "Không hổ là ta, thủ đoạn dỗ người này đã đạt đến trình độ không ai có thể sánh được."

Các hoàng tử nhìn cảnh này, vẻ mặt nứt ra, tại sao bọn họ nói nhiều như vậy lại không bằng một câu nói của Hoàng thúc, học được, học được.

Hoàng thúc không hổ là Hoàng thúc, xem ra chúng ta còn phải học rất nhiều, lần sau nhất định phải học hỏi Hoàng thúc, sau khi có được Hoàng thúc chân truyền, về sau tìm vợ sẽ không có vấn đề gì khó.

Bắc Mạc Khanh vĩnh viễn không thể ngờ mình vừa tạo ra vài cái thẳng nam sắt thép trong tương lai, khiến cho không một ai dám gả cho các hoàng tử của Nam Cung gia. Bắc Mạc Khanh ở trong phủ hoàng tử một lát rồi trở về, tiểu công chúa lôi kéo Bắc Mạc Khanh nằng nặc đòi đi với hắn, Bắc Mạc Khanh đành phải dẫn theo nàng trong ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị của các hoàng tử.

Bình luận

Truyện đang đọc