TA - BỆNH CÔNG TỬ TUYỆT THẾ VÔ SONG

Đế Thần Uyên nhìn quanh "Cái kia... chủ thượng của các ngươi không vào đây?"

Quả nhiên... người này dám đánh chủ ý lên chủ thượng, thật đáng ghét.

“Đế Cung chủ nói đùa, loại chuyện nhỏ nhặt này sao có thể làm phiền chủ thượng đích thân tới?” Cái tên khốn kiếp này, chủ thượng không tại, đừng mơ tưởng đánh chủ ý lên người Chủ thượng chúng ta.

"Ồ..." Đế Thần Uyên hơi thất vọng, mới đầu nhìn thấy người của Vô Song Lâu còn tưởng rằng A Khanh cũng sẽ ở, không ngờ hắn lại không tới đây.

Hình Thiên Lâm nhìn Đế Thần Uyên, sao lại giống như một chú cún con bị vứt bỏ? Khụ khụ ta sao có thể nghĩ như vậy về Chủ thượng.

Nhưng thực sự rất giống, nếu có thêm một chiếc tai chó và đuôi chó, thực sự sẽ giống hệt một chú cún con bị vứt bỏ.

Quên đi, trước tiên có thể giải quyết thuộc hạ của A Khanh, đúng, cứ vậy đi, "Chúng ta cùng nhau đi được không?"

Người của Ma Cung và Dạ Minh Cung trợn to mắt nhìn Đế Thần Uyên, đây nhất định không phải là Chủ thượng của chúng ta, đây nhất định là giả.

“Không cần, Đế Cung chủ, tặng ngươi một câu nói.” Bắc Mặc nhìn Đế Thần Uyên, vẻ mặt đầy địch ý, nếu Bắc Minh có ở đó, phỏng chừng hai người sẽ đánh nhau.

Lần này tới bí cảnh của tiên tri Đạo chủ, vậy mà lần trước đến không có ai thông báo cho y, nghẹn một bụng đầy tức giận, y đang muốn tìm đồ vật để phát tiết.

“Tránh xa Chủ thượng của chúng ta một chút, ngươi không thích hợp.” Câu nói này của Bắc Mặc khiến người không hiểu rõ có chút nghi hoặc, cái gì không thích hợp?

Đây là bị thuộc hạ của A Khanh cảnh cáo sao? Thật không cam lòng, nhưng đó là thuộc hạ của A Khanh, chờ A Khanh đáp ứng ta xem các ngươi có thể nói cái gì.

“Chủ thượng của các ngươi nhất định sẽ thuộc về Bản tôn, ngươi cảm thấy không thích hợp cũng vô dụng.” Vẫn là không nuốt trôi khẩu khí kia.

"Ngươi..." Bắc Mặc nổi nóng, tên này thật đúng là rất đáng ghét, đáng ghét đến cực điểm.

Thuộc hạ của Đế Thần Uyên đều sửng sốt, hóa ra Chủ thượng thích Chủ thượng của người ta, Chủ thượng thật sự quá lợi hại, lần đầu tiên thích một người mà lại chọn cái khó như vậy.

Vả lại Chủ thượng của người ta hình như rất bí ẩn, Chủ Thượng đã gặp qua rồi?

Chủ thượng cố lên, bắt lấy Chủ thượng của bọn họ.

Bắc Minh đến sau, thấy đám người Bắc Mặc đang tức giận và đám người Đế Thần Uyên “Mặc, tình huống gì đây?” Bắc Minh mỉm cười đi tới, vẻ mặt ôn nhu.

“Người kia đánh chủ ý lên Chủ thượng, còn nói Chủ thượng nhất định là của hắn.” Bắc Mặc chỉ vào Đế Thần Uyên, muốn đi lên giết anh.

Khuôn mặt tươi cười của Bắc Minh nháy mắt biến mất, nhìn chằm chằm vào Đế Thần Uyên "Nguyên lai là Đế Cung chủ, Chủ thượng của chúng ta là của ngươi sao? Thật đúng là tự tin ~" Giọng Bắc Minh băng lãnh đến cực điểm, thanh âm kia như có thể lấy mạng lệ quỷ, hoàn toàn khác với vừa rồi.

Đế Thần Uyên cảm thấy không tốt, xem ra cùng bọn họ quan hệ không tốt, chuyện này sẽ trở thành vật cản về sau.

Đế Vân Mục nhìn Chủ thượng nhà mình, thật sự nên cho Chủ thượng "lão nhân gia" một khóa bồi bổ, trực tiếp đắc tội toàn bộ thuộc hạ của người ta, ước chừng sau này sẽ không có kết quả tốt.

Bắc Minh thuấn di tới trước mặt Đế Thần Uyên, vừa định khiêu chiến, nghe nói Đế Thần Uyên rất mạnh, lần này phải thử xem, thống khoái đánh một trận.

Hai người đang đánh nhau, bên cạnh hai phe hô hoán trợ uy, chỉ có một người đang tính toàn điều gì đó.

Nữ nhân ăn mặc cầu kỳ, trang điểm đậm, một bộ chua ngoa, thoạt nhìn không phải người tốt.

Chết tiệt, người mà ta thích bấy lâu nay lại bị người khác câu dẫn đi mất, tiện nhân đáng chết, chờ đó cho ta, ta nhất định phải làm cho ngươi sống dở chết dở.

Như vậy Cung chủ sẽ là của ta, ha ha ha ha ha...

—— —— —— —— —— —— [Nói, các ngươi nhớ ta, yêu ta, nhớ ta không khống chế được, yêu ta không kiềm chế nổi ԅ (¯ ㅂ ¯ԅ).】

Bắc Mạc Khanh đã ở học viện được một thời gian, mấy người chất tử đến tìm hắn để tố cáo nha đầu Lý nhi kia khi dễ bọn họ.

Bắc Mạc Khanh chỉ có thể nói không phải chuyện của hắn.

Tin tức Bắc Mạc Khanh có hài tử đã lan truyền nơi, thậm chí còn lan ra bên ngoài, tốc độc vô cùng nhanh.

Nam Cung Linh nhân sinh không có gì luyến tiếc ngồi trong thư phòng, lần trước nha đầu Lý nhi cuối cùng cũng bị đuổi đi, trong bữa yến hội đêm đó y vô tình uống say, cho nên hiện tại chỉ có thể ở trong thư phòng.

Ai, Khanh đệ ơi, mau trở lại cứu ta đi, nếu ngươi không quay về thì ca ca ngươi sẽ chết vì cô đơn mất.

Nam Cung Linh viết thư đưa cho Ám Dạ, yêu cầu hắn và Ám Ảnh đi giao thư, Ám Dạ nghe nói có thể gặp Ám Ảnh, vội vàng chạy ra ngoài.

Nam Cung Linh ghen tị nhìn bóng dáng Ám Dạ biến mất, khi nào y mới có thể bồi lão bà của mình đây.

Ám Dạ từ phía sau ôm lấy Ám Ảnh "A Ảnh, nhớ ta không?"

Ám Ảnh quay lại ôm người vào lòng, “Sao A Dạ lại ở đây, tất nhiên là nhớ.” Môi hai người chạm nhau.

Sau khi Ám Ảnh biết chuyện, liền cùng Ám Dạ đến tìm Chủ thượng, trên đường hai người anh anh em em, chậm rãi đi dạo trong rừng rậm.

Ma thú nhìn thấy mà chua xót, chúng muốn chạy đi tìm bạn lữ, không biết qua bao lâu hai người bọn họ mới đến học viện.

Nam Cung Linh ngồi trong thư phòng nghi ngờ hai người đang hưởng tuần trăng mật, chứ không phải đi chuyển thư, qua nhiều ngày như vậy một tin tức cùng không có.

Sau khi nhận được thư, Bắc Mạc Khanh mỉm cười đọc hết phong thư, Vọng Trần nhìn bộ dạng vui vẻ của phụ thân, nghiêng đầu muốn nhìn phụ thân đang xem cái gì.

Bắc Mạc Khanh sờ sờ đầu bé con rồi lại đẩy bé sang một bên, Vọng Trần bĩu môi nhỏ u oán nhìn cha.

Cha hư, mỗi ngày đề sờ đầu nhỏ của ta, ta sẽ không cao thêm nữa, Minh Ngoạc đứng bên cạnh cũng không biết quản, có phải là thị vệ của ta nữa không?

(Minh Ngọc: Ta là thị vệ, nhưng ta không dám...)

Bắc Mạc Khanh trả lời bằng một bức thư, nói rằng sắp tới sẽ không thể về, phải đợi Nguyệt Khinh Trần xuất quan, cho nên y hãy kiên trì đợi thêm chút nữa.

Sau khi viết xong, Bắc Mạc Khanh lại viết thêm một bức thư cho tẩu tử, viết xong liền đưa cho hai người, yêu cầu họ nhanh chóng rời đi, đứng chỗ này vung thức ăn cho chó cho ai ăn?

Hai người chạy đi rất nhanh, sau khi trở về, hai người bị Nam Cung Linh mắng một trận, hai người thân  Tào doanh lòng lại hướng về Hán, tâm đã sớm chạy đến trên giường...

Cuối cùng hai người bị buộc phải tách ra, thủ phạm vẫn còn hả hê, cười trên nỗi đau của người khác, sau khi Nam Cung Linh mở bức thư ra, nội dung khiến hắn khóc không ra nước mắt.

Còn có một lá thư của Ám Dạ giao cho Bạch Ngữ Họa, Bạch Ngữ Họa đọc xong liền đi tới tìm Nam Cung Linh.

Sau đó, cả hai ở thư phòng làm một bí mật nhỏ không muốn cho ai biết...

Bắc Mạc Khanh đi ra ngoài một chuyến, bé con được Minh Ngọc mang đi, Bắc Mạc Khanh đến Đào Viên của Lâm Hạo, lần trước Lâm Hạo mời uống rượu, hắn cự tuyệt, hắn nói rượu không say.

Lâm Hạo say hiện ra bộ dáng nguyên bản, Bắc Mạc Khanh vừa nhìn thấy có chút kinh ngạc, không ngờ Lâm Hạo cũng khá đẹp trai.

Bắc Mạc Khanh đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó ôm lấy chân mình, có chút nặng, kết quả cúi đầu nhìn, Lâm Hạo bò tới đây từ lúc nào vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc