TA - BỆNH CÔNG TỬ TUYỆT THẾ VÔ SONG

Bắc Thần nói: "Tới nhà hàng Vô Khanh đi, đó là sản nghiệp của Vô Song Lâu chúng ta."

Bắc Mạc Khanh nghĩ cái gì mà vô tình (tình tiếng Trung đọc là “qíng” gần giống với cách đọc chữ Khanh “qing”) tửu lâu? Đây là cái quỷ gì, ở đó ăn cơm đều không có tình cảm sao?

Khi đến nơi Bắc Mạc Khanh mới biết hóa ra là là Vô Khanh (Wuqing) tửu lâu, Vô (Wu) trong Vô Song (Wushuang), Khanh (Qing) trong tên của hắn, ha ha.

Ở tửu lâu, Bắc Thần gọi cho Bắc Mạc Khanh món thịt mà hắn yêu thích nhất, còn có đùi gà, trong trí nhớ của Bắc Thần, mỗi lần đến tửu lâu Bắc Mạc Khanh đều gọi đùi gà.

Bắc Thần gọi cho chính mình một vò rượu, Bắc Mạc Khanh đang ăn món thịt yêu thích, đột nhiên ngửi được mùi rượu, nói: "Có ngon không? Cho ta một chén, ta nếm thử."

Bắc Thần khó tin nổi nhìn Bắc Mạc Khanh, chủ thượng một chén đã say nha, y quên mất không thể uống trước mặt chủ thượng, tuy rằng chủ thượng một cốc đã say nhưng lại rất thích uống, thật không biết chủ thượng uống làm gì.

Bắc Thần liều mạng nói: "Chủ thượng, ngài không được uống rượu."

Bắc Mạc Khanh nhìn y chằm chằm như muốn nói "Ngươi không cho ta thì ta sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi, ta xem ngươi có cho không."

Bắc Thần mặc kệ Bắc Mạc Khanh, đổi tư thế, Bắc Mạc Khanh vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm, trong miệng thì nhai thịt.

Cuối cùng, Bắc Thần cũng chịu thua, rót cho Bắc Mạc Khanh một chén, Bắc Mạc Khanh ngửi thử, thật thơm quá, khẳng định uống rất ngon.

Nhiều năm sau, khi Bắc Mạc Khanh thu hoạch được trí nhớ của ba đại lục, nhớ lại hình tượng ngày hôm nay biểu thị không còn mặt mũi nào với thuộc hạ của mình.

Bắc Mạc Khanh nghĩ trước tiên ăn món thịt yêu thích rồi mới uống rượu, Bắc Ti nói nhỏ bên tai Bắc Thần, "Thật không có vấn đề gì sao?"

Bắc Thần lắc đầu nói: "Không phải vẫn còn chúng ta sao?"

Bắc Ti nhớ tới chuyện Bắc Mạc Khanh say rượu suýt chút nữa san Vô Song Lâu thành bình địa, nhìn Bắc Thần với vẻ mặt tràn đầy không tín nhiệm.

Bắc Thần nhìn y như vậy, quay đầu cho y một cái ót, lại liếc mắt một cái, trầm giọng nói: "Tuy rằng ta không có thực lực chủ thượng, nhưng đánh lén không thành vấn đề … đi” Nói xong nhìn Bắc Mạc Khanh, âm thầm nuốt nước miếng một cái.

Bắc Thần tự an ủi trong lòng: "Bắc Thần, ngươi có thể làm được, cố lên, vì bảo trụ sản nghiệp, để chủ thượng có chỗ ăn đùi gà, ngươi nhất định làm được."

Lúc Bắc Mạc Khanh đang ăn thịt, Bắc Thần thật sự hối hận vì lúc đó mình không kêu nhiều thịt hơn cho chủ thượng, chẳng lẽ lại sớm đối mặt với chủ thượng mượn rượu làm càn như vậy sao? Ta đột nhiên có chút sợ hãi thì làm sao bây giờ.

Bắc Mạc Khanh bưng chén rượu lên thầm nói: "Thật nhỏ mọn, rót cho ta ít như vậy."

Khi Bắc Mạc Khanh đưa ly rượu đến miệng, Bắc Thần và Bắc Ti đều nín thở, mở to mắt nhìn chằm chằm, những người không biết chuyện cảm thấy Lâu chủ và Đại nhân đúng là quá khoa trương nha.

Cạn chén, Bắc Mạc Khanh liếm liếm môi, trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên đứng lên, nhìn Bắc Thần hỏi: "Này, Tiểu Thần Tử, ngươi có muốn xem pháo hoa không?"

Bắc Thần thầm nói: "Hỏng bét, chủ thượng say rồi, Vô Khanh tửu lâu này sắp bị san bằng thành bình địa."

Bắc Ti vội vàng hô một tiếng: "Mau, mau mời khách quan ra khỏi tửu lâu, đi mau."

Bắc Thần cũng vội vàng: "Nhanh lên, nghe lời Bắc Ti, không muốn chết thì tranh thủ thời gian chạy đi."

Bắc Mạc Khanh cười nói: "Hí hí, xem ra Tiểu Thần Tử rất muốn xem pháo hoa, thoạt nhìn rất cao hứng, ngươi yên tâm, chủ thượng sẽ thả pháo hoa cho ngươi xem."

Nói xong liền ngưng tụ linh lực trong tay, Bắc Thần vốn định ngăn cản, kết quả bị Bắc Mạc Khanh ném ra ngoài, toàn bộ tửu lâu tiêu tan trong nháy mắt, bị san thành bình địa, ngay cả cặn bã đều không còn, may là khách nhân đã rời đi.x

Khách vừa ra khỏi tửu lâu, và những thuộc hạ đi cùng nhìn thấy cảnh tượng này đều hiểu được sự khủng bố khi say rượu của Bắc Mạc Khanh.

Bắc Mạc Khanh vỗ vỗ tay, nhẹ giọng nói: "Tiểu Thần Tử, Tiểu Ti, thế nào? Có phải rất đẹp không? Chủ thượng cho các ngươi xem thứ càng đẹp mắt hơn."

Đám người nghe vậy bỏ chạy tứ phía, Bắc Mạc Khanh trực tiếp ném mấy quả cầu linh lực ra xung quanh, đồng thời còn thả mấy luồng linh lực hình rồng lên trời.

Ngay cả quy tắc cũng bị dọa run lẩy bẩy, ngồi xổm trong góc mà rùng mình, biểu thị tại sao tên đại ma đầu này lại xuất hiện.

Bắc Mạc Khanh nhìn pháo hoa nở rộ khắp nơi hưng phấn nhìn Bắc Thần, Bắc Ti nói: "Đi, Tiểu Thần Tử, Tiểu Ti, chủ thượng mang các ngươi đi tìm trò vui hơn, ha ha ha..."

Nói xong hắn nắm cổ áo phía sau gáy của hai người rồi bay lên trời, sau đó diễn cảnh một người bay lên trời, còn linh hồn của họ đuổi theo phía sau.

Bắc Mạc Khanh ở trên trời cất tiếng cười to, Bắc Thần và Bắc Tiễn biểu thị chủ thượng thật sự là ngày càng kinh khủng.

Bắc Mạc Khanh mang theo hai người bọn họ bay bay, rốt cuộc cũng thấy chán nên mang hai người bay thẳng xuống dưới, lúc sắp tiếp cận mặt đất, Bắc Mạc Khanh càng tăng tốc, Bắc Ti và cùng Bắc Thần biểu thị mệnh ta hết rồi.

Mắt thấy sắp chạm mặt đất, hai người nhắm mắt chặt lại, Bắc Mạc Khanh đột nhiên lạ rẽ ngoặt một phát, cười ha ha bay lại lên trời.

Hai người không biết bị Bắc Mạc Khanh chơi đùa bao lâu, chỉ cảm thấy nhân sinh không có gì lưu luyến, thỉnh thoảng Bắc Mạc Khanh lại ném xuống mấy quả cầu linh lực, cũng không biết có đả thương người không. May mắn là phía dưới là một khu rừng rậm, cho dù có người bị thương, hẳn là cũng không nhiều.

Ma thú trong rừng run lẩy bẩy, lão đại kia ném cầu loạn xạ hù chết thú a, ô ô ô...

Cuối cùng Bắc Mạc Khanh khi tạm dừng lại, Bắc Thần nắm bắt thời cơ, một phát đánh Bắc Mạc Khanh hôn mê bất tỉnh, sau đó hai người đưa Bắc Mạc Khanh trở về. Hai người cũng không dám đi xuống đất mà trực tiếp bay về, đến ngoài cửa Vô Song Lâu, hai người mới xuống đất, chân mềm nhũn suýt khuỵu xuống.

May mắn thay, Ám và những người khác đúng lúc quay lại đỡ lấy họ, Bạch Gia và Bạch Thành nhìn Lãnh chúa đang bất tỉnh, ngửi thấy mùi rượu, lập tức hiểu ra.

Tội nghiệp lão đại và Bắc Ti đại nhân, hẳn là đã bị chủ thượng hành hạ không ít đi, aii, nhìn đi chân run đến nổi không thể di chuyển, thật sự quá đáng thương a.

Bốn hộ pháp đỡ hai người vào trong lâu, Ám thì cõng Bắc Mạc Khanh, vừa đến phòng, Bắc Ti và Bắc Thần vội vàng ngồi xuống, Ám đem Vương gia nhà mình đặt lên giường.

Ám nhìn dáng vẻ của Bắc Thần và Bắc Ti, rồi lại nhìn Lạc Kỳ, Bạch Gia, Bạch Thành ba người thương hại nhìn hai người Bắc Thần, rời vào trầm tư, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lạc Kỳ thấy Ám nghi hoặc thì giải thích: "Ngươi có khả năng không biết, chủ thượng không thẻ uống rượu, một chén liền say, chỉ cần hơi dính chút rượu liền muốn chơi đủ trò điên loại, nặng thì san toàn bộ vùng lân cận thành bình địa, nhẹ thì chính là như thế này."

Ám biểu thị ngày hôm nay quả thật tràn đầy khiếp sợ, đầu tiên là đến Ly Sênh Đại Lục, sau đó biết được thực lực chân chính của Vương gia, hiện tại còn chứng kiến Vương gia của mình say rượu, còn biết một chén là say, Ám rụt cổ một cái, có phải mình biết quá nhiều rồi không.

Bình luận

Truyện đang đọc