TA - BỆNH CÔNG TỬ TUYỆT THẾ VÔ SONG

Chúng đại thần đều muốn diện kiến Nhiếp Chính Vương, vì vậy họ nhanh chóng nhìn về phía cửa chính điện, chỉ thấy một nam nhân một thân hoa phục (y phục sang trọng, đẹp đẽ) màu đen, khoác áo choàng nhung đen đang bước vào, mặc dù trên mặt mang mặt nạ, thế nhưng phần mặt lộ ra đã có thể khiến người khác mê muội.

Bắc Mạc Khanh tiến đến cúi người hành lễ: "Thần đệ tham kiến Hoàng huynh."

Về phần tại sao hắn lại xưng hô như vậy, chính là vì Nam Cung Linh yêu cầu, trong thư hôm trước đã giải thích rõ những cái này, Bắc Mạc Khanh cũng chỉ đành làm theo.

Nam Cung Linh nhìn Bắc Mạc Khanh cười nói: "Nhiếp Chính Vương không cần đa lễ, người đâu, ban tọa."

Chỉ thấy mấy thái giám mang đến một chiếc ghế, tuy không xa hoa như long ỷ, nhưng cũng không kém nhiều.

Nam Cung Linh thấy cái ghế được mang vào, nói: "Nhiếp Chính Vương, ngồi đi."

Các đại thần bên dưới thấy cảnh này, một số đại thần tìm đường chết bắt đầu lên tiếng phản bác.

"Hoàng Thượng, không thể, cho dù là Nhiếp Chính Vương cũng không được ngồi ở chỗ đó."

"Đúng, đúng vậy, Hoàng Thượng, như vậy là trái với quy củ."

"Thần tán thành..."

"..."

Cảnh Dật Thần nói: "Thần không cho là như vậy, Nhiếp Chính Vương ngồi ở chỗ nào cũng không có cái gì trái với quy củ."

Thượng Quan Nghi cũng tiến lên một bước nói: "Thần cảm thấy Cảnh tướng nói có lý."

"Thần cũng nghĩ vậy."

"..."

Hai phe đều có ý kiến​​riêng, có kẻ ăn dưa ngồi xem kịch.

Các đại thần thấy Nam Cung Linh long nhan giận giữ, nhao nhao quỳ xuống, các đại thần vẫn luôn chống đối vừa rồi cũng cầu xin tha thứ.

Bắc Mạc Khanh đi tới ngồi xuống, nói: "Hoàng huynh đừng tức giận, vì đám người này mà tổn hại thân thể đáng sao?"

Nam Cung Linh nghe xong lời nói của Bắc Mạc Khanh, lập tức bình tĩnh lại, không đáng, Tiểu Khanh nói đúng, ta đại nhân không chấp tiểu nhân, ta không thèm chấp nhặt bọn họ: "Tốt tốt, Hoàng huynh không tức giận, đều đứng lên đi, hừ."

"Tạ Hoàng Thượng..., Tạ Vương Gia...."

Sau khi mọi việc giải quyết xong, thái giám bên cạnh Nam Cung Linh hô lớn: "Có việc khởi bẩm, vô sự bãi triều ——"

Chỉ thấy một vị đại thần bước vào giữa đại sảnh nói: "Thần có chuyện cần tấu, khởi bẩm Hoàng Thượng, gần đây nước lân cận đang cấp tốc chiêu binh mãi mã, thần nghi ngờ chúng đang chuẩn bị cho chiến tranh..."

Nam Cung Linh nghe đại thần nói nước láng giềng đang chiêu binh mãi mã, liền đoán rằng sắp xảy ra một cuộc chiến tranh khác, nước lân cận vốn không có chiến lực mạnh bằng nước ta, chúng làm vậy chứng tỏ chúng cảm thấy mình đủ thực lực để đối kháng ta, xem ra cần phải đi thăm dò một chút.

Bắc Mạc Khanh trong lòng nghĩ quốc gia lân cận sao? Chiến tranh có thể là cơ hội lịch luyện tốt, thế nhưng … Bắc Mạc Khanh nhìn Nam Cung Linh nghĩ, "Chỉ là hoàng huynh hẳn là sẽ không đồng ý, về sau xem thử đi."

Tảo triều xong, Bắc Mạc Khanh liền theo Nam Cung Linh rời đi, yến tiệc hôm nay diễn ra cả buổi trưa và tối, cho nên Bắc Mạc Khanh cũng không trở về phủ đệ, mà ở lại hoàng cung.

Đến giờ Dần, chư vị đại thần mang theo các nữ nhi xinh đẹp của mình vào cung.

Bên ngoài hoàng cung từng hàng từng hàng xe ngựa nối tiếp nhau, từng tiểu thư xinh đẹp lần lượt bước xuống, bên ngoài Bảo Hòa điện có rất nhiều thị vệ và thái giám, cũng như một hàng dài các quan đại thần và gia quyến đến tham dự yến tiệc.

【Bảo Hòa điện: nơi Hoàng đế tổ chức yến tiệc.】

Lạc Vũ ở trong Bảo Hòa điện một mực nhìn ra ngoài, dòng người nối tiếp đi vào mà vẫn chưa thấy Cảnh Dật Thần, khiến y có chút ngồi không yên.

Nhưng tiếng hô tiếp theo (thường có người vào thái giám sẽ hô lên) đã khiến Lạc Vũ bình tĩnh lại, thành thật ngồi tại chỗ.

"Cảnh tướng đến—"

Yến tiệc dần dần huyên náo, khắp nơi đều là tiếng người vui đùa tán gẫu, Bắc Mạc Khanh còn chưa vào điện, Lạc Vũ đã sớm tới rồi, đứng ở đó thấy Cảnh Dật Thần đã tới, liền chạy đi tìm Bắc Mạc Khanh.

Bắc Mặc Khanh thu dọn xong nhìn quanh chỉ thấy một mình Ám, hỏi: "Lạc Vũ đâu?"

"Lạc Vũ vừa đi rồi nói là tới Bảo Hòa điện tìm người."

Bắc Mạc Khanh suy nghĩ một chút, cũng đoán được Lạc Vũ đi sớm làm gì, nói: "Đi thôi, đi tìm đại... khụ, Hoàng huynh."

Tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, Nam Cung Linh dẫn theo Bắc Mạc Khanh vào yến tiệc, vừa đến bên ngoài đại điện, giọng nói bén nhọn của thái giám vang lên "Hoàng Thượng giá lâm --- Nhiếp Chính Vương đến ---".

Các quan đại thần đều đã ngồi vào chỗ của mình, phía sau có người nhà ngồi, Nam Cung Linh đang chuẩn bị khai tiệc thì thái giám đột nhiên mang theo thanh âm rung động hô: "Vô Song Lâu Lâu chủ Bắc Ti, Vô Song Lâu Hữu hộ pháp Lạc Kỳ đến— "

Bắc Ti người đầy sát khí hoàn toàn không thu liễm, mang theo Lạc Kỳ đến ngồi ở phía sau Bắc Mạc Khanh.

Vẻ mặt mọi người đều lộ vẻ nghi hoặc, vì sao chủ nhân của Vô Song Lâu lại tới đây, lại còn ngồi ở phía sau sau lưng Nhiếp Chính Vương.

Nam Cung Linh cũng nghi ngờ nhìn Bắc Mạc Khanh, Bắc Mạc Khanh trong lòng nâng trán thầm nghĩ: "Không phải nói để hắn ở trong bóng tối, nếu đám người kia... lại ra tay thì sao? Sao vừa bắt đầu đã như thế này?... có sắp xếp gì sao. "

Bắc Mạc Khanh cúi đầu không để ý tới ánh mắt của mọi người, Nam Cung Linh nhìn Lạc Kỳ, thầm nghĩ thị vệ mà Bắc Mạc Khanh hay mang theo hình như tên là Lạc Vũ, chẳng lẽ...

Nam Cung Linh nói: "Mở yến thôi, đừng câu nệ, hôm nay chỉ là mừng đệ đệ..." Nói bô bô một tràng mới dừng lại.

Sau đó lần lượt các tài nữ trình diễn tài năng.

Sát khí tràn ngập khắp người, Bắc Mạc Khanh ho hết lần này đến lần khác để nhắc nhở Bắc Ti, nhưng Bắc Ti vẫn cứ nhìn chằm chằm vào đám đàn bà vô liêm sỉ kia nên không chú ý đến.

Cuối cùng, một nữ nhân tìm đường chết vứt mị nhãn với Bắc Mạc Khanh, thế nhưng Bắc Mạc Khanh lại không để ý nàng ta, thầm nghĩ: "Nam nhân thú vị như vậy nhất định phải nắm trong tay, nam nhân này phải là của ta."

Thấy mị nhãn vô dụng, nữ tử vừa nhảy vừa di chuyển đến trước mặt Bắc Mạc Khanh, sau đó lắc lư thân thể chậm rãi cởi quần áo xuống, lộ ra...

Bắc Ti trực tiếp đứng lên, kề kiếm vào cổ nữ nhân sau đó một chân đạp bay.

"Nữ nhân đáng chết, dám dụ dỗ chủ thượng của chúng ta, ta nghĩ ngươi chán sống rồi, muốn đi đầu thai chuyển kiếp."

Bình luận

Truyện đang đọc