TA - BỆNH CÔNG TỬ TUYỆT THẾ VÔ SONG

Chờ Bắc Mạc Khanh phê bình xong, Cửu Linh nói: "Sẽ không."

“Về sau sẽ không, Cửu Linh sẽ chăm chỉ học tập, sẽ không lại như thế này.” Cửu Linh dừng một chút, hít hít mũi rồi nói.

Bắc Mạc Khanh thấy vậy không đành lòng phê bình nữa: "Được rồi, thử lại đi, lát nữa có chuyện khác."

Cửu Linh nghiêm túc múa lại Thanh Liên Kiếm Pháp thức thứ nhất thêm lần nữa, Bắc Mạc Khanh gật đầu, nhìn bộ dáng nghiêm túc của cậu, Bắc Mạc Khanh thật lòng nói: "Có tiến bộ, từ từ sẽ được."

Sau đó Bắc Mạc Khanh dẫn hai người đi tìm Bắc Thần và Bắc Ti, đã đến lúc phải về rồi, thời gian ở đây cũng không phải ngắn.

Bắc Thần nhìn Bắc Mạc Khanh nói: "Cái gì? Chủ thượng muốn rời đi, ngươi trở về Thánh Minh Đại Lục sao?"

Bắc Mạc Khanh lắc đầu nói: "Bây giờ đi Trọng Lê Đại Lục."

Nghĩ một hồi, Bắc Mạc Khanh cảm thấy tốt hơn là nên lưu lại một thời gian, về cũng không có gì làm. (Nam Cung Linh ở Trọng Lê Đại Lục nhìn đống tấu chương trước mặt, khóc không ra nước mắt, (Bắc Mạc Khanh) có việc này nha.)

Bắc Thần chen qua Ám để đẩy Bắc Mạc Khanh, đưa anh hắn đi rất nhiều nơi, nơi nào Bắc Mạc Khanh cũng thích, đi đến đâu cũng có chuyện xảy ra, khi đến một cái phế tích chi địa, Bắc Thần ngừng lại nói, "Chủ thượng có nhớ nơi này không?"

Bắc Mạc Khanh quan sát nơi này, đây là nơi năm đó Bắc Mạc Khanh nhặt được Bắc Thần, Bắc Mạc Khanh nói: "Tất nhiên là nhớ."

Bắc Thần: "Đây là nơi năm đó chủ thượng nhặt được ta, ta lúc đó mới năm sáu tuổi, từ khi sinh ra chưa từng gặp qua cha mẹ, đi theo một kẻ vô gia cư mà lớn lên, nhưng vào năm ba tuổi người vô gia cư cũng chết rồi, ta chỉ có một mình trên cõi đời này.Ta thường xuyên đến mảnh phế tích chi địa này vì ở đây có người chết. Về sau không cẩn thận "đụng" phải xe ngựa của đám thiếu gia nhà giàu, bị chúng đánh gần chết rồi ném vào nơi hoang tàn này. Bởi vì quá đói, ta liền ăn thịt người chết để sống qua ngày, lúc chủ thượng gặp ta chính là khi ta đang ăn thịt người chết.

Nhìn thấy thuộc hạ đáng thương, chủ thượng đưa thuộc hạ về. Đó là lần đầu tiên thuộc hạ được người khác ôm, thật đáng tiếc sau bao nhiêu năm, thuộc hạ đã không còn có thể rúc vào ngực của chủ thượng như lúc trước.

Năm đó thứ chủ thượng cho thuộc hạ ăn, mặc, ở đều vô cùng xa xỉ..."

Vừa nói, Bắc Thần vừa bắt đầu khóc, "Về sau, chủ thượng ngài biến mất không còn tăm tích, đến bây giờ mới trở lại, thuộc hạ rất nhớ ngài, nhưng bây giờ ngài lập tức lại muốn rời đi, thuộc hạ không muốn... ” Bắc Thần khuỵu gối, úp mặt lên đùi Bắc Mạc Khanh khóc.

Bắc Mạc Khanh sờ sờ đầu Bắc Thần: "Ngoan, đừng khóc, bản tôn sẽ không lại biến mất, sẽ không lại rời đi ngươi..." Vừa nói, Bắc Mạc Khanh luôn cảm giác có gì đó không đúng.

Nhưng hắn không có thời gian để nghĩ nhiều, Bắc Thần đang khóc thút thít trong lòng hắn, hắn làm sao có thời gian để nghĩ về những thứ khác.

Một lúc lâu sau, Bắc Thần mới lau nước mắt nói: "Sau nhiều năm như vậy, thuộc hạ khóc xong cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Chủ thượng, hãy chú ý đến sức khỏe."

Bắc Mạc Khanh bất đắc dĩ nhìn hắn: "Bản tôn đói bụng, chúng ta đi ăn cơm trước đi."

Đến cảnh giới này, sao có thể cảm thấy đói, Bắc Thần biết rõ, nhưng đã bị niềm vui làm lu mờ, hoàn toàn quên mất việc Bắc Thần sẽ không bao giờ thật sự đói.

Bắc Thần đẩy Bắc Mạc Khanh vừa đi vừa nói: "Thuộc hạ đã thông báo rồi, để Vô Khanh tửu lâu chuẩn bị tất cả những món ăn mà ngài thích."

Tới nơi, các món ăn đã được dọn ra, Bắc Thần gắp cho Bắc Mạc Khanh rất nhiều thịt: "Đây đều là đồ ăn yêu thích của ngài, ăn nhiều chút, chủ thượng rất gầy."

Bắc Mạc Khanh trong lòng cũng rất khó chịu, dù sao cũng là do chính mình nuôi nấng, giống như con ruột của mình, rời đi trong lòng dĩ nhiên cảm thấy không thoải mái.

“Được rồi, ngươi không cần lấy nhiều như vậy, các ngươi cũng ăn đi, ta làm sao có thể ăn nhiều như vậy.” Kỳ thật ăn hết không phải là không được, nhưng là…

Thể diện quan trọng hơn, ăn nhiều như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân, ăn không nói.

Sau bữa cơm đến lúc chia tay, Bắc Thần hai mắt đỏ bừng, lòng tràn đầy không muốn, Bắc Mạc Khanh nói: "Được rồi, nếu ta không có thời gian ghé lại đây, ngươi cũng có thể tới Trọng Lê Đại Lục tìm ta, phải không? Ngoan, chủ thượng sẽ không bỏ các ngươi lại mà biến mất đâu. "

Bắc Thần đang định nói gì đó, nhưng một giọng nói đã cắt ngang tình cảnh thương cảm này "Chủ thượng, không ổn rồi, truyền tống trận đột nhiên biến mất."

Người kia thấy bên trong đều là đại nhân vật, vội vàng hành lẫ “Gặp qua chủ thượng, Bắc Ti đại nhân…”

Bắc Thần nói: "Chuyện gì xảy ra? Tại sao truyền tống trận lại biến mất?"

"Thuộc hạ cũng không biết. Lúc đó chúng thuộc hạ đang đứng ở bên cạnh trông coi, chớt mắt liền biến mất."

"Hệ thống, có đó không?"

"Có đây ký chủ, có chuyện gì mời nói."

"Tại sao truyền tống trận đột ngột biến mất?"

"Chuyện này hệ thống cũng không biết, cho hệ thống một ngày, hệ thống sẽ kiểm tra." Là bản hệ thống làm, chỉ là bản hệ thống không đành lòng nhìn cảnh hai người chia lìa, Tiểu Thần Tử a, bản hệ thống chỉ có thể kéo dài một ngày, các ngươi cố gắng tranh thủ thời gian ở cũng nhau.

Bắc Mạc Khanh nói: "Được rồi, chỉ là xảy ra ít chuyện, ngày mai sẽ ổn thôi, đừng lo lắng."

Bắc Thần nghe được câu "Ngày mai sẽ ổn", trên mặt lộ vẻ vui mừng, đây chẳng phải là hôm nay chủ thượng sẽ không rời đi sao!

Thật tốt khi có thể tiếp tục bồi bạn cùng chủ thượng, mặc dù chỉ có một ngày (khả năng một số người có thể nói rằng một ngày này không phải đã trôi qua một nửa sao? Hệ thống nói một ngày là một ngày hoàn chỉnh 24h, bắt đầu tính vào lúc hệ thống nói), nhưng với ta đã đủ rồi.

Bắc Thần vui vẻ đẩy Bắc Mạc Khanh trở lại Vô Song Lâu, Bắc Mạc Khanh nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Bắc Thần, khóe miệng bất giác nhếch lên, thôi, ta cùng bọn họ trải qua một ngày nữa đi.

Bình luận

Truyện đang đọc