TA - BỆNH CÔNG TỬ TUYỆT THẾ VÔ SONG

Bắc Mạc Khanh gọi Ám đến, giao Tiểu Bao Tử cho ám, “Mang tiểu thiếu gia đi tắm rửa.” Tiểu Bao Tử là vừa từ không gian ra ngoài, trên người chỉ mặc một bộ quần áo rách nát.

Lấy một bộ quần áo từ trong gian, cũng may có mấy bộ quần áo của trẻ con, lúc hắn đăng nhập hàng ngày thu hoạch được không để ý mà bỏ qua một bên, bây giờ đúng lúc cần dùng.

Tiểu Bao Tử nắm chặt y phục Bắc Mạc Khanh không muốn rời đi, Bắc Mạc Khanh xoa xoa đầu bé "Ngoan, quần áo bẩn, con đi tắm rửa thay quần áo trước đi, chờ xong rồi để Ám mang con lại chỗ ta."

Tiểu Bao Tử do dự một hồi, thân thể bé bẩn sẽ làm bẩn y phục của cha, tắm rửa sạch sẽ rồi để cho cha ôm, nên tay nhỏ buông ra, bị Bắc Mạc Khanh giao cho Ám.

“Tiểu thiếu gia, chờ một chút, thuộc hạ đi chuẩn bị đồ dùng.” Tiểu thiếu gia từ đâu tới, trong Vương phủ tại sao đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ, chẳng lẽ là con của Vương gia?

Bắc Mạc Khanh đi ra ngoài, là ai đây?

Vừa mở cửa liền nhìn thấy Đế Thần Uyên, "Thì ra là Đế cung chủ. Không biết Đế cung chủ tìm Bản vương có chuyện gì?"

Đế Vân Mục nhìn Bắc Mạc Khanh, lẽ nào nam nhân này chính là chủ nhân của Vô Song Lâu?

“Cái kia, chuyện uống rượu lần trước thật có lỗi, ta tới để nhận lỗi.” Suy nghĩ của anh đặc quánh, không biết đang nói cái gì.

Đế Vân Mục bên cạnh ho khan vài tiếng, chủ thượng đang nói cái gì, chủ thượng, đừng như vậy, cứ như vậy người liền không có.

"Mời vào."

Bắc Mạc Khanh dẫn đường đi phía trước "Rượu là chính ta muốn uống, không liên quan gì đến ngươi."

Đến đính nghỉ mát, "Ngồi xuống đi, nhận lỗi thì không cần."

"Vương gia, Chủ thượng chúng ta lần này tới làm muốn làm bằng hữu với ngài, không biết..." Chủ thượng không thể nên ta đành phải đến.

Đế Thần Uyên nhìn Đế Vân Mục, gia hỏa này, được rồi, giao cho hắn.

“Đương nhiên.” Bằng hữu ư? Có bằng hữu cũng không tệ, huống hồ Đế Thần Uyên là người tốt.

"Đây là ngọc bội Vân Bích, là Thần khí, đông ấm hạ mát, ngài có thể dùng ngọc bội này để đi đến Ma Cung. Nó cũng là không gian ngọc bội, là lễ vật dành cho ngài." "Ngọc bội này là do mẫu thân chủ thượng để lại...

hȯtȓuyëŋ.cøm

"Vậy thì ta sẽ nhận nó", dứt lời hắn cũng lấy một chiếc nhẫn từ trong không gian. Đó là chiếc nhẫn hỗ thông với nhẫn Linh Cảnh. Con cũng đã có rồi, cần gì một nửa kia nữa? Cứ như vậy là được, đem tặng nó đi.

"Đây là Linh Vân Nhẫn, hỗ thông với Linh Cảnh Nhẫn của ta. Nó là một chiếc nhẫn không gian Đế phẩm, xem như hoàn lễ."

Đế Vân Mục bị sự hào phóng của Bắc Mạc Khanh làm cho chấn kinh, Đế Thần Uyên cũng sửng sốt một chút, đây là nhẫn không gian, nếu là vũ khí đế phẩm, anh cũng sẽ không kinh ngạc như vậy, nhưng nhẫn không gian đế phẩm rất hiếm có, tổng cộng cũng không quá một chữ số, hắn vậy mà lấy ra tặng người.

“Cái này, ta không không thể nhận, quá quý giá.” Đế Thần Uyên cự tuyệt, anh không thể nhận.

“Cái này cũng không tác dụng gì, ta có nhiều lắm, cầm đi.” Hắn đúng là có rất nhiều nhẫn không gian đế phẩm, nhưng kiểu này hắn chỉ có hai cái.

"Được..." Đế Thần Uyên bị đả kích, anh vẫn quá nghèo không xứng với hắn.

Lần này đến bí cảnh phải vơ vét bảo vật nhiều một chút để làm của sính lễ... Không biết lúc đó người có đồng ý không.

Lúc này Ám ôm đứa nhỏ đi tới, Vong Trần thoát khỏi tay Ám chạy tới bên người Bắc Mạc Khanh. "Cha, con tắm rửa sạch sẽ rồi."

“Ừm, thật ngoan.” Hắn bế bé lên, đặt ở trên đùi.

Ám trợn tròn mắt, thật sự là con của Vương gia sao, Vương gia có con.

Đế Thần Uyên tức thì cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, hắn có hài tử rồi? Vậy ta...

Đế Vân Mục nhìn tên gia hỏa kia, hóa ra là yêu tộc, trong thân thể không có huyết mạch nhân tộc, quay đầu nhìn chủ thượng nhà mình, lập tức cạn lời, chủ thượng thích người ta xong đem đầu óc đều cho chó ăn rồi…

Đế Vân Mục thấp giọng nói: “Chủ thượng, đó là yêu tộc, trong cơ thể cũng không có huyết mạch nhân tộc, khẳng định không phải thân sinh.” Ngài có thể động não một chút không.

Đế Thần Uyên nhìn tiểu gia hỏa, thật đúng vậy, Vong Trần thấy người đáng sợ kia nhìn mình, rụt vào người Bắc Mạc Khanh.

Bắc Mạc Khanh xoa xoa đầu nhỏ “Đừng sợ, thúc thúc đó là bằng hữu của cha.” Tiểu gia hỏa này còn biết sợ sao?

Đế Thần Uyên đứng dậy “Ta cũng nên đi, ta… ta có thể gọi ngươi là A Khanh không?” Ánh mắt đầy chờ mong.

"Được, chỉ là xưng hô thôi mà."

"Vậy ta đi đây A Khanh, ngươi có thể gọi ta là A Uyên, gặp lai sau."

Nói xong, hắn cùng Đế Vân Mục và những người khác rời đi.

Hẹn gặp lại lần sau, tại sao người này khác với những gì được ghi trong sách như vậy chứ, không phải nói anh ta rất đáng sợ sao? Ta không thấy vậy.

“Hì hì ha ha, gia hỏa này chắc đã phải lòng kí chủ rồi, kí chủ ngốc quá, vậy mà cũng không nhìn ra.” Hi Triệt lắc đầu nhìn kí chủ.

Bắc Mạc Khanh nghĩ đến, không phải đại ca thích khoe khoang nữ nhi bảo bối đáng yêu sao, hiện tại ta cũng có.

Bắc Mạc Khanh đưa Vọng Trần lên xe ngựa vào hoàng cung, "Cha đưa con đi gặp bá bá."

"Bá bá? Là ca ca của cha sao?"

"Ừ, con có muốn đi không?"

"Dạ" Bá bá? Một thân nhân khác.

Đột nhiên ý thức của Vong Trần bị hút vào một không gian rồi hôn mê bất tỉnh, Bắc Mạc Khanh phát hiện Vong Trần ngất đi, lệnh cho Ám đánh xe trở lại, hắn đưa Vong Trần trở về trước.

“Cha mẹ, là hai người sao?” Vong Trần nhìn hai người vô cùng quen thuộc trước mặt.

Bắc Mạc Khanh nhìn Vọng Trần cũng đi theo tiến vào không gian kia, vậy mà không bị ngăn cản, chuyện gì đây?

Vọng Trần thấy Bắc Mạc Khanh đi vào thì chạy qua, Bắc Mạc Khanh thấy Vong Trần thì lập chắn trước mặt bé, đem bé ra sau lưng để bảo vệ.

"Cha, là cha mẹ..." Vong Trần còn đang rưng rưng, ​​Bắc Mạc Khanh lau nước mắt trên mặt bé.

Hai người kia nhìn nhau cười gật đầu, "Chúng ta là cha mẹ của bé, ngài có thể thu nhận bé chúng ta cũng yên lòng."

“Cha mẹ, con nhớ hai người nhiều lắm.” Dứt lời liền chạy qua nhưng lại vồ hụt.

"Con trai, bây giờ chúng ta chỉ là linh hồn,con không thể đụng vào của chúng ta" Mẹ Vong Trần rơi lệ nhìn bé.

Bắc Mạc Khanh đau lòng nhìn Vọng Trần, hắn đi tới, ôm lấy bé "Ngoan, con còn có cha."

"Mong ngài chăm sóc bé ấy thật tốt, bảo bối, chúng ta phải đi rồi, có thể một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau, không gian này cho con..." Dứt lời liền tiêu tán.

"Cha mẹ-"

Thấy tiểu gia hỏa như vậy, hắn rất đau lòng, lúc trước hắn cũng như vậy, nhưng chí ít lúc trước thỉnh thoảng hắn có thể nhìn thấy cha mẹ, nhưng tiểu gia hỏa...

“Không sao đâu, cha ở đây, cha mẹ con cũng nói rồi, sẽ có cơ hội gặp lại.” Bắc Mạc Khanh chợt nhận ra mình không biết dỗ người một tí nào.

Bắc Mạc Khanh bế đứa nhỏ ra khỏi không gian, đứa nhỏ được ôm vẫn khóc thút thít, hắn ghì bé vào lòng an ủi.

Bình luận

Truyện đang đọc