TA - BỆNH CÔNG TỬ TUYỆT THẾ VÔ SONG

Bắc Mạc Khanh đi tìm Nam Cung Linh, bởi vì không tốn bao nhiêu thời gian, Nam Cung Linh nhanh chóng đồng ý, Bắc Mạc Khanh mang theo Ám đến Vô Song Lâu, đến nơi, không ngờ Lạc Vũ lại mang theo Cảnh Dật Thần.

"Chủ thượng/ Tham kiến Nhiếp Chính Vương"

"Ừm, Lạc Vũ, ngươi tại sao lại mang theo Cảnh tướng, ngươi không biết Cảnh tướng là thừa tướng à?"

Bắc Mạc Khanh hỏi Lạc Vũ.

"Chuyện này không phải lỗi của Lạc Vũ, là thần nhất định muốn đi theo, thỉnh Vương gia đừng trách tội y. Thần cũng đã xin phép Hoàng Thượng rồi, thỉnh Vương gia ân chuẩn."

Cảnh Dật Thần nghe Bắc Mạc Khanh vô tình chất vấn, vội vàng giải thích vì sợ gây phiền phức cho Lạc Vũ.

Bắc Mặc Khanh gật đầu, sau đó đi đến Lý Sênh Đại Lục trước.

Tới nơi lại không thấy ai, trừ Bạch Gia và Bạch Thành, biết được Bắc Thần đã đi ngay sau khi trận truyền tống mở ra, hiện vẫn chưa quay lại.

Bắc Mạc Khanh để Bạch Thành, Bạch Gia cùng đến Thánh Minh Đại Lục.

Bắc Ti nôn nòng, Bắc Thần lâu như vậy chưa trở lại, hắn cũng đoán được một chút, ước chừng bây giờ tam ca gặp nguy rồi.

Loại người như nhị ca, không nên trêu cũng không thể trêu, tam ca, huynh ráng chịu đựng nha.

Khi đến nơi, Bắc Ti trực tiếp đưa Bắc Mạc Khanh đến phòng làm việc của nhị ca, đó là chỗ thường trú của Bắc Mặc, trong bốn huynh đệ Bắc Mặc là người trầm ổn nhất, gần như chưa bao giờ khiến Bắc Mạc Khanh tức giận, y vô cùng nghiêm ngặt tuân thủ các quy tắc, theo lẽ tự nhiên cũng là người trông coi bọn họ, ngoại trừ đại ca.

Y rất thích đọc sách, khiến người ta có cảm giác y là một người nho nhã ôn hòa, nhưng thật ra cứng nhắc muốn chết, ngoại trừ đối với Bắc Mạc Khanh.

Lúc Bắc Thần tới nói với y chủ thượng đã trở lại, y đã muốn đi tìm chủ thượng, nhưng lại bị Bắc Thần (đã bị đánh gần chết) ngăn lại, nói cái gì mà vài ngày nữa chủ thượng nhất định sẽ tới, kết quả Bắc Mặc đợi ở chỗ này nửa tháng mà không thấy bóng dáng.

Vừa vặn Bắc Thần đến nên lại bị Bắc Mặc đánh cho một trận ngã lăn ra đất, Bắc Thần trong lòng cảm thấy ủy khuất, rõ ràng chủ thượng đã nói là vài ngày sẽ tới, chủ thượng gạt người.

Nhưng y không dám nói, y sợ sẽ bị Bắc Mặc đánh lần nữa.

Bắc Mặc đợi mấy tháng vẫn không thấy tăm hơi, dự định tháng này xử lý xong sự tình sẽ đi.

Tới nơi, Bắc Ti gõ cửa, người bên trong đặt sách xuống đứng lên, mở cửa ra, liền nhìn thấy Bắc Mạc Khanh.

"Đinh, chúc mừng ký chủ lấy được ký ức, có dung hợp luôn không? Xin chúc mừng ký chủ thu hoạch tất cả ký ức của "Bắc Mạc Khanh", có thể dung hợp với “Bắc Mạc Khanh”, có dung hợp hay không?"

"Dung hợp ký ức trước, phần còn lại buổi tối lại nói."

Lần này dung hợp ký ức rất nhanh, nội dung lại khổng lộ, Bắc Mặc thấy Bắc Mặc Khanh hai mắt đỏ hoe, đang định quỳ xuống, thì lại bị Bắc Mặc Khanh vừa mới dung hợp xong kí ức ngăn lại.

“Tiểu Mặc, đã lâu không gặp” Giọng Bắc Mạc Khanh nhu hòa đến không thể nhu hòa hơn, có lẽ hắn chính là người như vậy, lạnh lùng vô tình với người khác, trước mặt gia đình lại dịu dàng thản nhiên.

Bắc Mặc nghe được có người gọi mình tiểu Mặc lần nữa, nước mắt vẫn không kìm được mà chảy xuống.

"Tiểu Mặc sao lại khóc, chủ thượng đến ngươi không cao hứng sao?"

Bắc Mạc Khanh sắc mặt hoàn toàn khác trước khiến mấy người vốn không hiểu rõ hắn cảm thấy khó hiểu, Ám, Cửu Linh và những người khác rất ít khi thấy bộ dạng của Bắc Mạc Khanh như thế này, đã lâu không thấy Bắc Mạc Khanh cười, những năm ở chiến trường, hắn chỉ cười khi nhận được thư của Hoàng Thượng, nhưng cũng nhanh chóng biến mất...

Đây là lần đầu tiên Cửu Linh nghe Bắc Mạc Khanh nói chuyện ôn nhu như vậy, đúng là người sơ với người tức chết a, khi nào thì sư tôn mới đối xử nhẹ nhàng với ta một chút.

Nhất là khi bắt cậu đọc cuốn sách đó, hung muốn chết, lúc sư tôn kiểm tra, cậu gần như mất nửa cái mạng, còn may có Phó Cẩm ở đó, nếu không cậu đã bị sư tôn đánh chết rồi... Ngẫm lại không rét mà run.

"Chủ thượng, người đã trở về, thuộc hạ rất nhớ người..."

Bắc Mặc ôm lấy Bắc Mạc Khanh, vùi đầu vào ngực Bắc Mạc Khanh, Bắc Ti chép miệng tặc lưỡi, huynh cũng có lúc này sao nhị ca, để ta ghi lại cho huynh, ha ha ha ha ha...

“Tiểu Mặc ngoan, chủ thượng đã về rồi, đừng khóc.” Sao ai thấy ta cũng khóc vậy? Xem ra họ đã suy nghĩ rất nhiều. Đúng là một đám tiểu gia hỏa đáng yêu. Không biết Bắc Minh biết ta trở về có khóc không? Cũng không biết người bây giờ ở đâu.

Lúc này Bắc Minh đang ngồi trong sân đột nhiên hắt xì hơi, ai mắng ta? Sau đó lại nhàn nhạt ngồi ở chỗ đó ngẩn người.

Bắc Mặc Khanh xoa xoa đầu của Bắc Mặc, hắn phát hiện hắn càng ngày càng thích sờ đầu bọn họ, nhất định là lây từ đại ca rồi, đúng, không sai.

Bắc Mặc bị Bắc Mạc Khanh xoa xoa đầu, xấu hổ chui vào ngực Bắc Mạc Khanh, không muốn bị người khác nhìn thấy, quả thực quá … bị xoa đâu

Bắc Ti ghen tị Bắc Mặc, sao lại không phải là y, nhị ca à, đổi chỗ đi, ta cũng muốn.

Sau khi dỗ dành Bắc Mặc, Bắc Mặc Khanh nói chuyện với đán người, Bắc Mặc kể chuyện ủy khuất ra sao khi chủ thượng mất tích nhiều năm như vậy, Bắc Mạc Khanh hoàn toàn quên mất Bắc Thần.

Cuối cùng, chỉ khi nhìn thấy Bạch Thành Bạch Gia, hắn mới nhớ ra, "Tiểu Mặc, Tiểu Thần đâu?"

"Tam đệ sao, đang ở trong phòng tạm giam ạ, y làm sai chuyện nên bị phạt."

Bắc Mặc tỏ vẻ không vui, có phải chủ thượng đến tìm hắn, còn ta chỉ là thuận tiện không, quá ủy khuất.

"Được rồi, được rồi, hắn như thế nào không phải ngươi không biết, thả hắn ra đi, hắn đã nhớ rồi."

Bắc Mặc gật đầu, xem ra ta đã nghĩ nhiều rồi, chủ thượng vẫn quan tâm ta.

Thời gian trôi nhanh qua.

Đêm đến Bắc Mạc Khanh tiến vào không gian, dự định cùng "Bắc Mạc Khanh" hợp nhất.

"Dung hợp"

Sau đó "Bắc Mạc Khanh" đến gần Bắc Mạc Khanh, Bắc Mạc Khanh cũng đi về phía hắn, hai người tiến tới hòa vào nhau, khi mở mắt ra, Bắc Mạc Khanh nhiều thêm một cỗ thản nhiên tự tại, có thể đến từ “hắn”.

Sau khi hai người hợp nhất, Bắc Mạc Khanh mới nhớ được chuyện uống rượu trước đó, rốt cuộc hắn cũng biết khi say mình như thế nào.

Hơi dính chút rượu đã say, say rồi còn thích đùa nghịch điên dại, Bắc Mạc Khanh che mặt, quá mất mặt, làm sao có thể đối mặt với bọn họ đây.

Bắc Mạc Khanh rời đi không gian, sự tình xảy ra khi say cũng bắt đầu mơ hồ, có thể bởi vì lúc đầu dung hợp chưa hoàn chỉnh, cho nên Bắc Mạc Khanh nhớ được rõ từng tình tiết, hiện tại hai người đã hoàn toàn hợp nhất, dung lượng nhiều nên mấy sự kiện không quan trọng cũng không còn rõ ràng.

Như vậy cũng tốt, miễn cho lại cảm thấy xấu hổ.

Ngày hôm sau, Bắc Mặc Khanh và mấy người Bắc Mặc đến Vô Mạc tửu lâu, gọi một bàn lớn các món ăn, duy chỉ không thấy rượu.

Bình luận

Truyện đang đọc