TA DỤ DỖ NGƯỜI KHÔNG NÊN ĐỘNG VÀO RỒI

"Cho dù như vậy, ngươi cũng không nên vì thế mà sinh lòng oán hận, càng không nên nhân cơ hội câu dẫn Thái tử."

Ông ta lạnh lùng nhìn ta, ba lời hai câu liền dễ dàng định tội cho ta.

"Ngươi tưởng trong cung là nơi tốt đẹp gì? Tính tình như ngươi, ở trong cung có thể sống được mấy ngày? Đã là con đường ngươi tự chọn, sau này sống thành dạng gì cũng đừng oán trách."

Oán trách, ai sẽ nghe ta oán trách, ta đã từng nhận được một chút quan tâm nào trong cái nhà này đâu.

"Chương Cẩm Xán, sao ngươi không nói gì?" Ta như phát điên cưỡi lên người nàng ta, tát liên tiếp, hận không thể lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta.

Nàng ta không phản kháng, cứ như vậy ngoan ngoãn để ta đánh, hoảng sợ mở to mắt rơi lệ.

"Chương Thu Hà, ngươi điên rồi sao?" Chương Chiếu Hành sải bước từ ngoài vào, quát lớn một tiếng đẩy ta ngã xuống đất, ôm lấy Chương Cẩm Xán, từ trên cao nhìn xuống ta, vẻ mặt chán ghét: "Làm ra loại chuyện vô liêm sỉ này, còn dám động thủ với Cẩm Xán, ta thật sự hận không thể đánh c.h.ế.t ngươi."

Chương Cẩm Xán giống như bị dọa sợ, được ca ca ôm vào lòng không ngừng rơi lệ.

Phụ thân ta lại nhốt ta vào từ đường, để ta tự kiểm điểm lỗi lầm của mình.

Ta kiểm điểm thật lâu, ta không nên nghe lời nói dối của Chương Cẩm Xán, không nên uống rượu nàng ta đưa, không nên bị một câu "tỷ tỷ" của nàng ta mê hoặc tâm trí.

Thực ra nghĩ lại, Chương Cẩm Xán cũng coi như giúp ta, gián tiếp giúp ta thực hiện nguyện vọng, ta không chỉ không nên hận nàng ta, ngược lại nên cảm ơn nàng ta.

Có lẽ là đang ủy khuất, ta thật sự không vui nổi, cảm giác bị người ta giẫm đạp dưới chân sỉ nhục lại trào lên, thế nào cũng không kìm nén được.

Ta quỳ trong từ đường, lúc thì mơ thấy Lý Vinh Xuyên xé quần áo ta; lúc thì mơ thấy phụ thân ta đánh c.h.ế.t Liễu Triều Minh; mơ thấy Ân Cửu Thanh lạnh lùng mắng ta vô liêm sỉ.

Ta cũng không phải quá muốn quyền lực và địa vị, chỉ cần không ai ức h.i.ế.p ta, ta thế nào cũng được, nếu có người quan tâm ta một chút, vậy là tốt rồi.



Thật hâm mộ Chương Cẩm Xán, nàng ta có phụ thân có mẫu thân còn có ca ca.

Còn ta, ta cái gì cũng không có.

Từ đường ẩm ướt lạnh lẽo, rõ ràng là tháng sáu, ta lại lạnh đến nổi da gà.

Không ai đưa cơm cho ta, đến tối, ta đã hơi choáng váng.

"Cữu cữu, Cô đã nói rồi, sẽ cưới nàng ấy làm Thái tử trắc phi, sao người còn đối xử với nàng ấy như vậy?"

Cửa từ đường mở ra, ta bị người nhẹ nhàng bế lên, hắn bế ta đi rất vững, ra khỏi từ đường hình như còn nhìn thấy ánh trăng sáng tỏ.

Ý thức đã hơi mơ hồ, nhưng ta biết hắn là Ân Cửu Thanh.

"Thái tử ca ca, ta biết trong lòng huynh căn bản coi thường ta, nhưng không sao, huynh đã nói cho ta danh phận, vậy là đủ rồi, vẫn phải cảm ơn huynh."

Dựa vào hắn cảm giác cũng không tệ.

Tính cách hắn như vậy, dù có ghét ta đến đâu, ít nhất trước mặt người ngoài cũng sẽ giữ cho ta chút mặt mũi, để ta không quá khó xử.

Vậy là đủ rồi.

25

Lại qua vài ngày, Thái tử phi đã được chọn, là đích nữ Tề Mai của Tề quốc công, hôn sự định vào ngày mùng năm tháng mười một.

Hôm nay Ân Cửu Thanh đến thăm ta, vừa ngủ trưa dậy, hắn đã ngồi bên giường ta.

"Gặp ác mộng sao? Vừa rồi nàng gọi Vương ma ma, Vương ma ma là ai?"



"Vương ma ma là nhũ mẫu của mẫu thân ta, bà ấy rất giỏi thêu thùa may vá, nữ công của ta là bà ấy dạy, hồi nhỏ bà ấy thường may quần áo cho ta, mùa đông năm ta tám tuổi, bà ấy bị cảm lạnh qua đời."

Ân Cửu Thanh như có điều suy nghĩ gật đầu, chuyển chủ đề: "Chọn đích nữ Tề Mai của Tề quốc công, ngày cưới định vào mùng năm tháng mười một. Ta đã xin phụ hoàng sắc phong, cưới nàng làm trắc phi, nếu mọi việc thuận lợi, chúng ta cũng là ngày đó."

Nói đến đây, ta có nên bày tỏ gì không? Ví dụ như, nắm tay hắn?

Ta mỉm cười, do dự đưa tay về phía tay áo hắn.

Vừa chạm vào mu bàn tay hắn, đã bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy.

Sau đó, Ân Cửu Thanh giống như thay đổi tính tình chỉ sau một đêm.

Trước kia đối với ta không mặn không nhạt, bây giờ còn đặc biệt đến thăm ta.

Đôi khi ta còn hơi dịu dàng, cứ như chúng ta thật sự là đôi uyên ương tâm đầu ý hợp.

Nghĩ kĩ lại thì, Ân Cửu Thanh tuy là người cứng nhắc, lại còn thích dạy đời, nhưng đích thực là người ngoài lạnh trong nóng, gả cho hắn chẳng phải tốt hơn gấp trăm lần cái đám mối lái mà phụ thân tìm cho ta hay sao? Vậy là tốt lắm rồi.

Có hôm Ân Cửu Thanh lại đến tìm ta lúc đang ngủ trưa, chúng ta cùng nhau ra tiểu đình ngắm hoa sen.

Có lẽ vì trời âm u nên mới ngủ dậy mà ta vẫn còn buồn ngủ díp mắt.

Ta gối đầu lên vai Ân Cửu Thanh suy nghĩ miên man, chầm chậm, tay bắt đầu làm loạn, cuối cùng nhắm mắt ôm chặt lấy hắn: "Thái tử ca ca, huynh cưới ta thật tốt. Người trong phủ chẳng ai dám liếc xéo ta nữa, ta cũng không cần đi làm kế mẫu cho người khác rồi. Lần trước huynh nói huynh ngưỡng mộ ta, kỳ thực ta nghe thấy đấy, dù là thật hay giả, huynh đã nói thích ta, vậy ta cũng thích huynh vậy."

Không khí chìm trong im lặng.

Ta đợi mãi, hắn vẫn không có phản ứng gì. Cảm thấy hơi mất mặt, ta không muốn ôm hắn nữa, vừa buông tay ra, hắn lại đột nhiên đưa tay ôm ta vào lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc